Tổng Giám Đốc Và Bé Câm - Thu Phong Tụng
52
Bé Câm thấy Tổng Giám Đốc cứ nhìn mình cười như vậy thì không khỏi ngượng ngùng, đồng thời trong lòng cũng dấy lên nhiều nghi ngờ. Những lời Tổng Giám Đốc vừa nói có phải thật lòng không? Hắn có thật sự muốn cậu dạy ngôn ngữ ký hiệu không, hay chỉ là nói suông trước mặt bạn bè?
Không để mọi người nhận ra sự bối rối của mình, Bé Câm cầm ly rượu lên hớp một hơi. Cảm giác cay nồng của rượu lập tức xộc lên mũi, khiến cậu bị sặc mà ho vài tiếng.
Thấy vậy, Tổng Giám Đốc nhanh chóng vỗ nhẹ lưng Bé Câm: "Uống từ từ thôi."
Một lúc sau Bé Câm mới bình tĩnh lại được, Tổng Giám Đốc vẫn tiếp tục vỗ nhẹ lưng cậu.
"Dù đã được pha loãng nhưng Tequila là loại rượu mạnh, nên uống từ từ thôi, uống nhanh quá sẽ dễ bị sặc."
Bé Câm đỏ mặt gật đầu, cậu nhấp một ngụm nhỏ, vị cay nồng và hương thơm của rượu quyện lại trên đầu lưỡi, làm cậu cảm thấy mình không thật sự hợp với việc uống rượu cho lắm. Cậu thích nước trái cây ngọt ngào hơn.
Tạ Ý thấy Tổng Giám Đốc vỗ lưng Bé Câm như vậy thì vô cùng ngạc nhiên, anh không ngờ rằng thằng bạn mình lại có thể dịu dàng như vậy. Anh lén nhìn Hiệp Huy rồi ra hiệu bằng mắt: "Đây có phải là Phi Duật mà chúng ta biết không?"
Thấy Hiệp Huy không phản ứng quá nhiều thì Tạ Ý tiếp tục nói: "Cậu không thấy thái độ của cậu ấy khi đối xử với Tiểu Giang có hơi khác so với bình thường sao? Cậu xem, trước đây Phi Duật làm gì mà dịu dàng như vậy chứ? Lúc trước cậu ấy nói ghét cuộc hôn nhân này mà, nhưng sao chỉ mới một thời gian ngắn thôi mà lại thay đổi nhiều quá vậy."
Hiệp Huy nhớ lại việc Tổng Giám Đốc đã nhờ anh điều tra thông tin về Bé Câm, anh nhấp một ngụm rượu rồi nói: "Đúng là rất khác, có thể dùng hai từ để miêu tả, chính là "quan tâm"."
"Đúng đúng, không biết Tiểu Giang đã cho Phi Duật uống bùa mê thuốc lú gì mà lại làm cậu ấy thay đổi nhanh đến vậy nữa? Chẳng lẽ Phi Duật thật sự bị lừa rồi?"
Hiệp Huy nghe những suy đoán không thực tế của Tạ Ý thì chỉ biết cười trong bất lực: "Có gì đâu mà lừa với không lừa, Phi Duật đâu có ngốc."
Hơn nữa, nếu có người bị lừa thì người đó chắc chắn là Bé Câm.
Hiệp Huy cúi đầu, anh nghĩ về những thông tin mà bản thân đã điều tra được: "Tiểu Giang không phải người xấu đâu."
Những thông tin mà Tổng Giám Đốc nhờ anh điều tra đã có một số kết quả khả quan. Hiệp Huy phát hiện rằng khi còn ở nhà họ Giang, Bé Câm sống không được tốt lắm, điều này cũng giải thích cho lý do tại sao Tổng Giám Đốc lại quan tâm Bé Câm đến vậy. Tuy nhiên, anh muốn đợi khi tất cả mọi thông tin về Bé Câm được làm rõ rồi mới thông báo đầy đủ cho Tổng Giám Đốc.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
53
Tổng Giám Đốc và Bé Câm lách qua đám đông để đến gần với sân khấu hơn, không khí càng lúc càng trở nên nhộn nhịp. Ngày càng có nhiều người chen chúc lại gần sân khấu, khiến khu vực gần sân khấu trở nên rất chật chội.
Đột nhiên, Bé Câm thấy Tổng Giám Đốc không còn đứng bên cạnh mình nữa. Cậu quay đầu tìm kiếm nhưng không thấy Tổng Giám Đốc đâu, trong khi đám đông phía trước bất ngờ lùi lại khiến Bé Câm bị đẩy lùi ra sau một bước, cậu vô tình va vào vòng tay của một người.
Bé Câm định quay lại xin lỗi người đó thì cậu bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Cẩn thận một chút."
Tổng Giám Đốc đưa tay ôm lấy vai Bé Câm, giúp cậu đứng vững. Vì xung quanh quá đông người nên hai người đứng rất gần nhau, gần đến mức Bé Câm có thể cảm nhận được hơi thở của Tổng Giám Đốc, nhịp tim của cậu tăng nhanh đến mức báo động.
Khi buổi biểu diễn của ban nhạc A kết thúc, lúc họ chuẩn bị rời sân khấu, Tổng Giám Đốc hỏi cậu: "Chúng ta có nên đi xin chữ ký của bọn họ không?"
Ánh mắt của Bé Câm sáng như sao, cậu gật đầu liên tục.
Tổng Giám Đốc nắm tay Bé Câm rồi dẫn cậu lách qua đám đông đi về phía nơi các thành viên của ban nhạc A đang đứng. Lúc này, đã có một số người đứng trước họ để xin chữ ký, nhưng số lượng không quá đông, cho nên Bé Câm không phải đợi lâu.
Khi gần đến lượt mình, Bé Câm chợt nhớ mình không mang theo vật gì để ban nhạc ký tặng cả. Cậu nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm xem có thể mượn giấy của người khác hay không.
Tổng Giám Đốc nhận ra sự bối rối của Bé Câm, hắn an ủi cậu: "Nhìn kìa, có một nhân viên đang cầm bưu thiếp đứng bên cạnh họ."
Bé Câm nhìn kỹ thì thấy bên cạnh bốn thành viên của ban nhạc A có một nhân viên mặc đồng phục màu xanh, người đó đang cầm một xấp bưu thiếp để đưa cho những người không có giấy để xin chữ ký.
"Rõ ràng họ đã dự đoán trước tình huống này nên chuẩn bị sẵn rồi."
Vì vậy, Bé Câm cũng nhận được một bưu thiếp do ban nhạc A chuẩn bị sẵn, trên đó có chữ ký của cả bốn thành viên.
Thấy nụ cười rạng rỡ của Bé Câm, Tổng Giám Đốc cũng không giấu được sự vui vẻ.
Bé Câm định dùng điện thoại của mình để chụp ảnh với ban nhạc, nhưng khi sờ vào túi, cậu phát hiện điện thoại của mình không có ở đó. Lúc này cậu mới nhớ ra là mình đã để quên điện thoại ở quầy bar.
Tổng Giám Đốc thấy vậy lập tức nhận ra rằng cậu không đem điện thoại theo. Thế là hắn đưa điện thoại của mình cho Bé Câm: "Dùng của tôi đi."
Nhân viên đứng bên cạnh thấy hai người đến thì vui vẻ hỏi liệu có cần giúp đỡ gì không.
Thấy Bé Câm vui vẻ như vậy, Tổng Giám Đốc cũng đồng ý giao điện thoại cho nhân viên, sau đó hắn đứng bên cạnh Bé Câm để chụp một bức ảnh cùng các thành viên ban nhạc.
Sau đó, Bé Câm dùng điện thoại của Tổng Giám Đốc để nói rằng cậu đã để quên điện thoại ở quầy bar. Vì vậy, hai người phải quay lại khu vực đó.
Bé Câm thấy Tạ Ý và Hiệp Huy vẫn còn đang ngồi ở đó, cả hai vừa uống rượu vừa trò chuyện, điện thoại của cậu đang nằm cạnh Hiệp Huy. Bé Câm thở phào nhẹ nhõm, may mà điện thoại không bị mất, nếu không thì tiền lương cả tháng này sẽ đi tong mất!
Thấy Tổng Giám Đốc và Bé Câm quay lại, Tạ Ý vẫy tay gọi: "Các cậu về rồi à? Ngồi xuống đây đi."
Tạ Ý nhanh chóng phát hiện bưu thiếp trong tay Bé Câm, anh hỏi: "Đi xin chữ ký của ban nhạc A à?"
Bé Câm gật đầu và đưa bưu thiếp cho Tạ Ý xem.
"Tôi nhớ Phi Duật cũng thích những bài hát của ban nhạc này, cậu cũng thích à?"
Bé Câm gật đầu.
Tạ Ý trêu chọc: "Đúng là vợ chồng, hai người ăn ý thật đó."
Bé Câm đang bấm điện thoại, nghe thấy tiếng cười nhẹ của Tổng Giám Đốc, cậu không khỏi nhìn về phía hắn.
Tổng Giám Đốc mỉm cười nói: "Đúng là rất ăn ý."