Tổng Giám Đốc Và Bé Câm - Thu Phong Tụng
50
Vì tối qua thức khuya nên Tổng Giám Đốc và Bé Câm ngủ đến tận trưa, tàu đã ra khơi được một lúc rồi.
Thức dậy và vệ sinh cá nhân xong, Tổng Giám Đốc dẫn Bé Câm đến nhà hàng Đông Nam Á trên tàu để ăn bữa sáng kết hợp với bữa trưa. Tổng Giám Đốc đặt thực đơn trước mặt Bé Câm nói: "Cậu chọn trước đi, cứ tự nhiên nhé."
Bé Câm chưa ăn đồ Đông Nam Á bao giờ, nhưng khi nhìn thấy giá cả trên thực đơn, cậu có hơi lưỡng lự. Dù Tổng Giám Đốc đã nói rằng cậu có thể ăn thoải mái vì đây là nhà hàng của gia đình Tạ Ý nhưng Bé Câm thấy nếu gọi những món đắc quá sẽ không hay cho lắm. Cuối cùng, cậu chọn hai món rẻ nhất.
Khi thực đơn được chuyển cho Tổng Giám Đốc, hắn liên tục gọi món: "Mấy món này đều rất ngon, còn có món này nữa..."
Nếu không phải Bé Câm giữ tay Tổng Giám Đốc lại thì có lẽ hắn đã gọi một bàn đầy món ăn mà cả hai không thể ăn hết được.
Trong lúc đợi thức ăn được dọn lên, Tổng Giám Đốc còn kể cho Bé Câm nghe về những nhà hàng mà hắn đã thử lần trước, hắn nói rằng trong số các nhà hàng trên tàu, hắn thích nhà hàng Đông Nam Á này nhất.
Món ăn nhanh chóng được bưng lên, sau khi nếm thử, Bé Câm cũng thấy món ăn ở đây rất ngon, cậu rất thích.
Tổng Giám Đốc hỏi: "Ngon không?"
Bé Câm miệng nhai thức ăn gật đầu: [Ngon quá!]
"Còn hai nhà hàng nữa cũng rất ngon, buổi tối tôi sẽ dẫn cậu đi. Cậu muốn ăn món Nhật hay món Tây?"
Bé Câm suy nghĩ một chút, cậu không muốn ăn món bò bít tết mà muốn ăn thử sushi, vì vậy cậu đưa tay ra chọn món Nhật.
Tổng Giám Đốc nhìn vẻ mặt hài lòng của Bé Câm, hắn gật đầu: "Được."
Ăn uống xong, bọn họ đi dạo một vòng trên boong tàu ở tầng ba. Vì mới vừa thức dậy nên Tổng Giám Đốc lại dẫn Bé Câm đến rạp chiếu phim trên tàu để xem một bộ phim.
Phim chiếu lúc hai giờ là "Inception". Dù Bé Câm đã xem bộ phim này từ trước, nhưng cảm giác khi xem một mình và khi xem với Tổng Giám Đốc rất khác. Dạo này, Tổng Giám Đốc đối xử với cậu rất dịu nhàng, cứ như là mơ vậy, Bé Câm vừa thấy mừng vừa có hơi lo lắng không biết giấc mơ này sẽ kéo dài bao lâu.
Ngay cả cách nói chuyện gần đây của Tổng Giám Đốc cũng rất khác. Nhưng Bé Câm vẫn cố gắng kìm chế cảm xúc của mình, vì cậu biết mình và Tổng Giám Đốc đến từ hai thế giới khác nhau. Có thể làm bạn với Tổng Giám Đốc là đã rất tốt rồi...
Bộ phim kết thúc đã là bốn rưỡi chiều. Để giảm bớt căng thẳng và áp lực khi ngồi lâu, Tổng Giám Đốc dẫn Bé Câm đi dạo quanh tàu. Vì tàu quá lớn nên bọn họ đi dạo một lúc cũng đã là năm giờ rưỡi.
Sau đó, Tổng Giám Đốc dẫn Bé Câm đến nhà hàng Nhật Bản. Ăn tối xong cũng đã khoảng bảy giờ. Khoảng bảy giờ mười phút, hai người sẽ lên tầng năm của tàu để chờ buổi hòa nhạc bắt đầu.
Buổi hòa nhạc được tổ chức ở tầng này, ở đây có sân khấu, quầy bar và khu vực BBQ ngoài trời. Vì buổi hòa nhạc bắt đầu vào lúc tám giờ nên lúc này đã có khá nhiều người tập trung ở đây.
Tổng Giám Đốc dẫn Bé Câm đến ngồi ở quầy bar. Một người đàn ông ngoại quốc đeo kính, tóc vàng, đưa thực đơn đồ uống cho họ, người đàn ông nói tiếng Trung rất trôi chảy: "Hai vị muốn uống gì? Chỉ cần có tên đồ uống cụ thể là tôi có thể pha chế được."
Tổng Giám Đốc và Bé Câm cùng xem nhau thực đơn. Tổng Giám Đốc vừa xem vừa đọc tên đồ uống: "Tequila Sunrise, Bellini, Cuba Libre, những cái tên nghe hay thật, hmm... Bây giờ mặt trời đã lặn, sao không thử một ly Mones Sunset nhỉ, cậu muốn uống gì?"
Bé Câm chọn một ly Tequila Sunrise.
Bartender vừa pha chế vừa trò chuyện với bọn họ: "Tequila Sunrise, Mones Sunset, hai vị chọn rất khéo đấy."
"Hai vị đến từ đâu vậy?"
Tổng Giám Đốc trả lời: "Tỉnh S. Tiếng Trung của cậu rất tốt."
Bartender cười nói: "Tôi là con lai Trung-Nga, tôi đến Trung Quốc khi chỉ mới mười tuổi, bartender là công việc yêu thích của tôi đấy."
Bartender kể thêm một số câu chuyện về thời gian mình sống ở Trung Quốc, trong lúc kể chuyện, anh chàng cũng khen ngợi Tổng Giám Đốc và Bé Câm không thôi: "Hai vị là những người đẹp nhất mà tôi đã gặp đấy."
Sau đó, bartender đặt ly đồ uống của Bé Câm trước mặt cậu, đồng thời đặt tay lên quầy bar, nghiêm túc nhìn vào mắt Bé Câm: "Cậu xinh đẹp thật đấy, từ lúc thấy cậu đến giờ tôi không thể rời mắt khỏi cậu được luôn ấy! Xin hỏi, cậu đã có người yêu chưa?"
Bé Câm vừa đưa ly lên uống một ngụm thì bị sặc, sau đó cậu nhanh chóng lắc đầu. Anh chàng ngoại quốc này thẳng thắn thật đó!
Tổng Giám Đốc nắm tay Bé Câm, nghiêm giọng nói: "Em ấy kết hôn rồi. Là vợ của tôi."
Bé Câm nhìn vào mắt Tổng Giám Đốc, cậu chợt nhận ra mình là người đã có "gia đình", cậu ngượng ngùng gật đầu với bartender.
Bartender tiếc nuối thở dài, anh chàng đặt ly rượu của Tổng Giám Đốc xuống: "Vừa rồi là tôi gấp gáp quá rồi, nhưng vợ của anh dễ thương thật đó!"
Tổng Giám Đốc nâng ly lên uống: "Tôi cũng thấy vậy."
Gương mặt của Bé Câm đỏ bừng.
Tổng Giám Đốc chỉ cười cười mà không nói gì thêm.
51
"Phi Duật à, hóa ra là cậu ở đây à? Cậu nói sẽ lên đây chơi với tôi mà tôi lại chẳng thấy bóng dáng cậu đâu? Sao cậu cứ dính lấy Tiểu Giang suốt vậy?"
Tổng Giám Đốc bị ai đó vỗ vai. Hắn quay lại thì thấy đó là Tạ Ý và Hiệp Huy.
Tạ Ý ngồi xuống cạnh Tổng Giám Đốc rồi nói với bartender: "Cho tôi một ly "Hải Vân"."
Sau đó, Tạ Ý ghé sát tai Tổng Giám Đốc thì thầm: "Tối qua Bạch Diệp đến tìm tôi để hỏi thông tin về cậu."
"Cậu đừng bận tâm đến cậu ta." Tổng Giám Đốc nhấp một ngụm rượu.
"Đã rõ!"
Dù Tạ Ý đã nói rất khẽ nhưng Bé Câm vẫn nghe thấy. Bạch Diệp, đây là lần thứ hai cậu nghe thấy cái tên này, có vẻ như người này có mối quan hệ nào đó với Tổng Giám Đốc thì phải.
Hiệp Huy ngồi xuống cạnh Bé Câm, anh thấy ly rượu trước mặt Bé Câm bèn hỏi: "Rượu này có màu đẹp quá, là loại rượu gì vậy?"
Bartender trả lời: "Tequila Sunrise."
"Cho tôi một ly giống vậy."
"Được."
Sau đó, Hiệp Huy nhìn Bé Câm, anh nhướng mày hỏi: "Sao mặt cậu lại đỏ thế?"
Bé Câm vội vàng quay mặt đi, cậu không nhìn Tổng Giám Đốc nữa. Cậu chỉ tay vào ly rượu trước mặt rồi dùng ngôn ngữ ký hiệu nói rằng là do uống rượu nên mặt mới đỏ.
"À, thế à..." Ly rượu vẫn còn đầy, có vẻ như cậu chỉ mới uống được vài ngụm.
Hiệp Huy nhìn Bé Câm như vậy thì không khỏi bật cười. Anh vừa mới thấy Tổng Giám Đốc nắm tay Bé Câm, cả hai còn nhìn nhau nữa, rõ ràng là có gì đó không bình thường.
- -----
Khi Hiệp Huy và Tạ Ý nhìn thấy bóng lưng của Tổng Giám Đốc ở quầy bar, Tạ Ý dùng khuỷu tay đẩy đẩy Hiệp Huy: "Nhìn kìa, không phải là Phi Duật sao? Người bên cạnh là ai? Ồ, là Giang Vân Ninh đấy à, đợi đã, sao bọn họ lại có vẻ như..."
Hiệp Huy cười nói: "Có vẻ như đang tán tỉnh nhau."
Tạ Ý phấn khích nói: "Thú vị nhỉ, chúng ta đến đó xem đi!"
- ------
Bé Câm vội vàng muốn chuyển chủ đề, cậu dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi Hiệp Huy: [Jimmy đâu rồi?]
"Tôi đã thuê một người quản lý thú cưng chăm sóc nó rồi. Cậu muốn chơi với nó không? Một lát nữa tôi có thể dẫn nó ra ngoài."
Bé Câm tiếp tục dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi: [Được không? Nó rất dễ thương, tôi rất thích nó.]
[Khi nào dẫn nó ra ngoài thì gọi tôi một tiếng, tôi sẽ ra ngoài chơi với nó]
"Không vấn đề gì, nhưng tối nay có buổi hòa nhạc, sao không để ngày mai rồi hẵng chơi? Ngày mai chúng ta ra ngoài chơi với nó nhé!"
Bé Câm gật đầu.
Tạ Ý nhìn Bé Câm và Hiệp Huy trao đổi bằng ngôn ngữ ký hiệu, anh bất ngờ hỏi: "Hiệp Huy, cậu biết ngôn ngữ ký hiệu từ bao giờ thế?"
"Trong thời gian học đại học ở nước ngoài tôi có tiếp xúc với nó, khoa của chúng tôi có một môn học về ngôn ngữ đặc biệt, trong đó có dạy ngôn ngữ ký hiệu. Nhưng sau đó không sử dụng nhiều nên tôi có hơi quên đi một chút."
Hiệp Huy cười cười nhìn Bé Câm: "Tối qua tôi đã nói Vân Ninh rằng chúng ta có thể sử dụng ngôn ngữ ký hiệu để giao tiếp, như vậy sẽ tiện hơn rất nhiều!"
Hiệp Huy đã nói với Bé Câm về việc anh học ngôn ngữ ký hiệu khi đi dạo với chó tối qua. Hiệp Huy nói rằng anh có học ngôn ngữ ký hiệu nên sẽ thử dùng nó để giao tiếp trước, nếu có điều gì không hiểu thì cậu sẽ đánh chữ.
Do đó mới có cảnh Bé Câm và Hiệp Huy giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu mà không cần gõ chữ.
Tạ Ý nháy mắt với Tổng Giám Đốc: "Phi Duật à, cậu cũng biết ngôn ngữ ký hiệu sao? Bình thường cậu và Vân Ninh giao tiếp bằng cách này à?"
Tổng Giám Đốc lắc đầu im lặng.
Khi thấy Bé Câm và Hiệp Huy giao tiếp vui vẻ với nhau, Tổng Giám Đốc lặng lẽ nhớ lại lần trước khi Bé Câm cố gắng giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu với hắn, khi đó hắn đã quát Bé Câm: "Đừng làm ngôn ngữ ký hiệu trước mặt tôi, tôi không hiểu và cũng không muốn hiểu."
Bây giờ hắn lại ghen tị với việc Hiệp Huy có thể hiểu những gì Bé Câm đang nói. Bọn họ giao tiếp rất tự nhiên
Nghe Tạ Ý nhắc đến ngôn ngữ ký hiệu, Bé Câm nhớ lại những gì mà Tổng Giám Đốc nói trước đây. Tổng Giám Đốc không thích cậu dùng ngôn ngữ ký hiệu để giao tiếp.
Nhưng không ngờ rằng những gì Tổng Giám Đốc nói tiếp theo đã khiến Bé Câm bất ngờ.
Tổng Giám Đốc nói với Bé Câm: "Tôi cũng muốn học, cậu có thể dạy tôi được không?"
Bé Câm đờ người ra, cậu không biết nên trả lời hắn như nào.
Tổng Giám Đốc muốn Bé Câm dạy hắn ngôn ngữ ký hiệu? Là thật đúng không? Cậu nhớ rõ là trước đây Tổng Giám Đốc rất ghét việc này mà.
Tổng Giám Đốc hỏi lại: "Hửm, có được không?"
Bé Câm gật đầu.
"Đương nhiên rồi~" Tạ Ý vui vẻ nói, mỉm cười nhìn bọn họ.
Hiệp Huy cũng cười, có vẻ như bọn họ hiểu rõ ý nghĩa của việc Tổng Giám Đốc muốn Bé Câm dạy ngôn ngữ ký hiệu cho mình, mặc dù anh cũng biết ngôn ngữ ký hiệu, nhưng việc Tổng Giám Đốc đặc biệt yêu cầu Bé Câm dạy lại có ý nghĩa khác.