Em Dâu Hụt

Chương 36
« Trước Sau »

Khánh Vân từ Úc trở về ngã bệnh suốt một tuần, đến ngày thứ tám sắc mặt mới khá hơn. Dì năm lo lắng nhìn cô vỏn vẹn một tháng đã gầy đi một vòng, thở dài muốn nói lại thôi. Khánh Vân trước nay chăm sóc bản thân rất tốt, nhưng lần này bệnh âm ỉ kéo dài, ăn uống không có khẩu vị, tình hình nếu tiếp tục e rằng... Dì Năm vì chuyện này rầu rĩ mấy hôm nay, nếu có Kiều Trang thì tốt rồi. Khánh Vân không nghe bà khuyên nhưng nhất định sẽ nghe Kiều Trang.

Dì Năm lau dọn phòng khách, thấy Khánh Vân trên lầu đi xuống, quần áo công sở chỉnh tề, lo lắng hỏi: "Khánh Vân...con đi làm sao?"

Khánh Vân gật đầu.

"Nhưng mà sức khỏe của con..."

"Con không sao!" Khánh Vân biết dì Năm muốn nói cái gì, một giây sau đã rời đi.

Dì Năm thở dài, lầm bầm: "Nếu mẹ con thấy con như vậy sẽ rất đau lòng."

Bà chủ năm đó vô cùng yêu thương đứa con gái này, tiếc thay hồng nhan bạc mệnh, bà ra đi sớm để lại Khánh Vân một mình ở Trần gia chịu hết ủy khuất. May là năm đó có Gia Linh và Hà Anh khiến Khánh Vân vui vẻ. Nhắc đến Hà Anh, bà cũng mười mấy năm không gặp lại cô. Một cô gái dịu dàng, ôn hòa luôn đối xử ân cần với Khánh Vân.

***

Công việc tồn động một tuần qua Khánh Vân có tăng ca đến 8 giờ cũng chưa hết việc. Cô tạm gác lại cho ngày mai, sau đó đến nơi hẹn với Gia Linh.

Gia Linh lắc lắc ly rượu, nhìn đồng hồ tích tắc từng giây, nhàn nhã điếm từ 1 đến 10, đến số thứ 8, cánh cửa phòng mở ra, khóe môi Gia Linh cong lên hài lòng. Trần Khánh Vân không bao giờ đến trễ trong tất cả các cuộc hẹn. Chỉ tiếc, Gia Linh nhìn Khánh Vân vừa bước vào nụ cười trên môi lập tức tan biến.

"Trần Khánh Vân, mới có một tháng không gặp mà em ốm thành ma đói? Bị thất tình đến hỏng đầu luôn à?"

Gia Linh bất mãn nói, trong mắt chứa đầy tức giận. Trần Khánh Vân mà cô biết không tới mức lụy tình như vậy! Vì một người phụ nữ không biết thương tiếc bản thân mình.

Khánh Vân không đáp, ngồi xuống bên cạnh Gia Linh, giữa hai người cách một khoảng. Cô rót cho mình một ly whisky, uống một hơi cạn sạch, sau đó lại rót thêm một ly, chưa kịp uống đã bị Gia Linh ngăn lại.

"Điên à? Whisky chứ không phải nước!" Gia Linh hậm hực nói, đặt ly Whisky lại bàn.

Khánh Vân không hơn thua với Gia Linh, nhợt nhạt cười:"Gia Linh, tôi hỏng đầu rồi, trong đầu tôi lúc nào cũng có hình ảnh của em ấy."

Gia Linh liếc mắt, khinh thường:"Ai biểu em ngốc! Sớm quay lại với tôi không phải tốt hơn sao? Bây giờ cũng đâu có muộn."

Gia Linh nói là thật không phải nhất thời cao hứng. Mấy năm nay, cô có vô số tình nhân nhưng từ trước đến nay, người cô yêu nhất, để ý nhất là Khánh Vân. Năm đó, cô thật sự có lỗi với Khánh Vân, nếu được lựa chọn một lần nữa, cô nhất định sẽ không phụ em ấy.

Khánh Vân khẽ cười, không phải cười nhạo Gia Linh, chính là cười bản thân mình không thoải mái giống chị ta. Nếu cô có thể sống như Gia Linh thì sẽ không để tình cảm làm tổn thương bản thân đến hai lần.


Gia Linh hiểu lầm nụ cười của Khánh Vân không vui nói:"Cười cái gì? Tôi có chỗ nào thua Trịnh Kiều Trang?"

Khánh Vân thản nhiên đáp:"Chị không thua em ấy, chỉ là chị không phải em ấy."

Gia Linh hừ một tiếng, uống cạn ly rượu trên tay, không cam lòng: "Lúc trước chia tay với tôi cũng không thấy em đau khổ như vậy!"

Khánh Vân thở dài: "Tôi đau sẽ nói cho chị biết sao? Nếu sự đau khổ của tôi có thể thay đổi được quyết định của chị khi ấy thì bây giờ chúng ta đâu có thế này."

Cô khi ấy không phải không đủ yêu Gia Linh mà là Gia Linh không đủ yêu cô. Chị ấy là người rất lý trí không muốn hi sinh quá nhiều để đổi lấy tình yêu.

Kiều Trang từng nói qua cảm giác bất lực khi không thể làm được gì cho người mình yêu. Không chỉ riêng em ấy mà cô cũng vậy. Năm đó, cô không thể làm gì cho Gia Linh cay đắng nhìn chị ta lên xe hoa. Bây giờ, cô có được mọi thứ lại không có được người mình yêu.

Gia Linh trầm mặc một lúc, nghiêm túc đáp: "Để mất em là sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi."

Khánh Vân không quen Gia Linh đứng đắn như vậy, không chừa chút mặt mũi cho cô bật cười. Gia Linh hiếm khi nói lời chân tình lại bị Khánh Vân không chút nể nang, sắc mặt không được tốt, nổi cáu đánh sang chuyện khác.

"Còn 15 ngày nữa đến ngày đính hôn, cô ta không định quay về nói với em một lời sao?"

Khánh Vân nghe nhắc đến chuyện này, ánh mắt trầm xuống, lắc đầu: "Không biết!"

Gia Linh hừ lạnh:"Ngu ngốc!"

Khánh Vân không đáp. Cô đầu tư chưa từng thất bại nhưng trong tình yêu lại thất bại đến thảm hại.

***

Kiều Trang sau khi xử lý xong tất cả mọi chuyện bên Úc liền lập tức trở về Việt Nam. Nàng đã hứa với Khánh Vân một tháng sẽ trở lại nhưng cuối cùng lố mất một tuần.

Khoảng thời gian không có Khánh Vân, nàng đã suy nghĩ thông suốt mọi chuyện. Cái chết bà ngoại không thể trách Khánh Vân. Lúc đó, chị ấy rơi vào hôn mê không có quyền được lựa chọn. Vậy trách người đàn ông tên Huy?

Ở đời, ai mà không ích kỷ. Nàng tự hỏi nếu nàng là Huy vì muốn cứu bà có làm điều tương tự? Sẽ, nàng cũng không khác anh ta, dù lưng mang tội cũng nhất định làm mọi thứ để người nàng yêu thương được sống. Vậy cuối cùng trách ai? Cuộc sống này có vô số sự bất công. Có nhiều lúc không xét đúng sai, mà là người đó có bối phận hay không? Cá lớn nuốt cá bé. Cho nên để không để bị "nuốt" nhất định phải làm cá lớn.

Bà ngoại hay Khánh Vân? Cả hai đều quan trọng với nàng. Những chuyện đã xảy ra nếu lựa chọn đó không thể thay đổi được quá khứ thì tại sao không đưa ra một lựa chọn tốt nhất cho bản thân? Bà ngoại đã mất, nàng dằn vặt bản thân bà cũng không sống lại. Hạnh phúc là hiện tại, Khánh Vân là hiện tại, chị ấy thay bà yêu thương và chăm sóc nàng. Bà trên trời biết được cháu gái mình sống hạnh phúc nhất định sẽ an lòng.

Kiều Trang về thẳng biệt thự lúc 7 giờ tối, thời gian đợi Khánh Vân, nàng có nói chuyện với dì Năm mới biết được chị ấy đổ bệnh cả tuần qua, vừa khỏe lại đã đến công ty. Dì nói, Khánh Vân mang tâm sự, ăn uống không tốt, người gầy một vòng. Kiều Trang biết tất cả đều vì nàng, nàng khiến chị ấy thương tâm.

Kiều Trang đợi đến gần 10 giờ mới thấy Khánh Vân về. Nàng vội đứng dậy, Khánh Vân đi vào, hai người bốn mắt nhìn nhau mỗi người một nỗi lòng.

Dì Năm nói Khánh Vân gầy một vòng nhưng nàng không nghĩ đến chị ấy lại gầy thành như vậy. Kiều Trang mím môi, hốc mắt đo đỏ, khẽ gọi.

"Khánh Vân..."

Khánh Vân nhìn nàng một hồi, ánh mắt kích động thoáng qua, nhàn nhạt nói lời khách sáo: "Em về khi nào?"

"Chiều nay."

Khánh Vân quay mặt đi: "Ừ, chị đi tắm trước."

Kiều Trang khó hiểu nhìn bóng lưng cô:"Khánh Vân...làm sao vậy?"

Kiều Trang ngẩn người một lúc mới lên lầu.

Khánh Vân tắm xong, giống như không nhìn thấy nàng, leo lên giường nằm xuống. Kiều Trang cắn môi cũng theo cô nằm bên cạnh, rụt rè gọi một tiếng.

"Khánh Vân..."

"..."

"Khánh Vân..."

"Chị mệt lắm, ngủ sớm."

Kiều Trang hụt hẫng nhìn tấm lưng cô. Có phải Khánh Vân giận nàng? Giận nàng về muộn? Kiều Trang nhích lại gần, phía sau ôm lấy, mặt áp vào hõm cổ cô, lo lắng hỏi.

"Khánh Vân...chị giận em sao?"

"..."

Kiều Trang ôm thêm chặt, hít sâu một hơi mới nói:"Khánh Vân...em có chuyện muốn nói với chị!"

Khánh Vân nghe đến đây toàn thân cứng đờ, vội vàng ngồi dậy, có chút mất bình tĩnh:"Chị nhớ ra còn một việc quan trọng. Chị phải đi giải quyết!"

Kiều Trang nắm lấy tay cô, ánh mắt mong đợi:"Bây giờ trễ lắm, đi ngủ đi!"

Khánh Vân rút tay về: "Không được!" Nói xong vội vã sang thư phòng.

Kiều Trang nhìn theo Khánh Vân đỏ mắt.

***

Kiều Trang trở về Việt Nam gần một tuần vẫn không có cơ hội nói chuyện với Khánh Vân. Chị ấy đi sớm về muộn, đôi lúc viện công việc ngủ ở thư phòng. Khánh Vân tại sao muốn tránh mặt nàng? Một tháng qua đã xảy ra chuyện gì? Kiều Trang chịu không nổi, nàng muốn được một lần nói chuyện thẳng thắn với chị ấy, đem mọi hiểu lầm xóa tan.

Đêm nay, Kiều Trang đợi đến 12 giờ mới thấy Khánh Vân trở về, chị ấy cả người phảng phất mùi cồn, Khánh Vân không thích uống rượu nhưng gần đây chị ấy không thương xót giày vò bản thân mình.

Kiều Trang vừa đau vừa giận đứng trước mặt Khánh Vân, đêm nay nàng nhất định phải nói chuyện với chị ấy mặc chị ấy là say hay tỉnh.

"Em muốn nói chuyện với chị!" Trong mắt Kiều Trang đầy kiên quyết.

Khánh Vân thở dài, lảng tránh ánh mắt của nàng:"Bây giờ chị mệt rồi, để ngày mai đi!"

Kiều Trang nhìn Khánh Vân lướt qua lập tức nắm lấy cánh tay cô, ngữ khí không đè nén được tức giận.

"Ngày nào chị cũng nói như vậy. Chị đang trốn tránh cái gì? Tại sao lại không chịu nói chuyện với em?"

Khánh Vân im lặng một lúc, đôi mắt phút chốc đỏ lên, khổ sở nói: "Em thật sự hận chị như vậy? Cho nên mới muốn nhanh chóng cắt đứt với chị?"

Kiều Trang ngơ ngác nhìn Khánh Vân.

Khánh Vân nghiến răng, hít sâu một hơi: "Được rồi! Em nói đi! Muốn nói gì thì nói đi!"

Kiều Trang nhíu mày, nàng có cảm giác Khánh Vân đang hiểu lầm cái gì.

"Khánh Vân, thật ra..."

Kiều Trang muốn giải thích không nghĩ đến nhìn thấy Khánh Vân khóc. Nàng khẩn trương, Khánh Vân rất ít khi khóc, nước mắt chị ấy rất quý giá, nước mắt chị ấy làm bỏng rát trái tim nàng. Nàng đưa tay lau lấy dòng nước nóng hổi nhưng lau mãi cũng không hết.

"Khánh Vân..." Kiều Trang gấp không chịu được.

Khánh Vân nắm chặt lấy tay nàng, chẳng màng tự trọng, hèn mọn nói: "Chị luôn tự nhủ nếu em không còn yêu chị, chị sẽ buông tay em, sẽ không gượng ép em. Nhưng rốt cuộc chị không làm được. Chị không muốn buông tay em, không muốn nhìn em đính hôn cùng người khác. Kiều Trang...em muốn chị làm gì chị cũng sẽ làm, em muốn chị trả giá ra sao chị cũng chấp nhận, chỉ cần em đừng đi, đừng rời xa chị có được không?"

Cô đã nghĩ bản thân có thể buông tay Kiều Trang nhưng cô không làm được. Cô không ngại không biết liêm sỉ, không ngại vứt đi tự trọng của mình. Cô có thể làm mọi thứ, chỉ cần Kiều Trang ở lại, cô đánh mất em ấy một lần, không muốn đánh mất lần thứ hai.

Kiều Trang nhìn Khánh Vân mất bình tĩnh đau lòng đến khó thở. Nàng rốt cuộc hiểu ra vì sao mấy hôm nay Khánh Vân tránh nàng. Kiều Trang không quen nhìn Khánh Vân hạ mình, không quen nhìn chị ấy lo sợ được mất. Nhưng chị ấy lại vì nàng hèn mọn van xin? Kiều Trang nghĩ đến nước mắt không kiềm được, cổ họng nghẹn cứng không nói được cái gì.

Khánh Vân không nghe Kiều Trang đáp lại nghĩ nàng không đồng ý, đôi mắt đau đớn tan rã. Kiều Trang hận cô vì cô đã cướp đi tính mạng của bà em ấy. Nếu cô trả lại cái mạng này, em ấy sẽ tha thứ cho cô không? Khánh Vân càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng không tìm ra lối thoát.

Khánh Vân lạc lõng nhìn bình hoa đặt ở trên kệ, suy nghĩ kia lấn áp chút lý trí còn sót lại. Cô tuyệt vọng mỉm cười, đem bình hoa ném xuống đất, mảnh vỡ vương vãi trên sàn. Cô cúi xuống nhặt một mảnh sành siết chặt, lòng bàn tay chảy ra một dòng máu, cảm giác đau đớn dường như tê liệt.

Khánh Vân đem cạnh nhọn áp lên cổ mình, đôi mắt tối sầm mang một chút hy vọng hỏi nàng.

"Chị nợ bà em một mạng bây giờ chị trả lại, em có thể tha thứ cho chị không?"

Kiều Trang điếng người nhìn Khánh Vân, nhìn dòng máu nhuộm đỏ bàn tay của cô, trái tim run rẩy không ngừng, không dám chậm trễ một giây nào, luống cuống hét lên.

"Trần Khánh Vân, nếu chị chết em sẽ không bao giờ tha thứ cho chị!"

Khánh Vân khổ sở bật cười, trong đôi mắt chứa đầy chán chường: "Mạng chị em cũng không lấy, chị em cũng không cần. Vậy em muốn chị phải làm sao?"

Kiều Trang khẩn trương tiến lên một bước, lệ rơi đầy trên mặt, hai tay đưa về phía trước, nhẹ nhàng nói:"Chị bỏ mảnh sành xuống, em sẽ nói cho chị biết."

Khánh Vân nhìn dòng lệ không ngừng rơi xuống của nàng lại ngơ ngác nhìn đến bàn tay nhuộm đầy máu tươi, hàng mày nhíu lại sau đó bật cười. Tại sao cô lại có cái suy nghĩ trẻ con như vậy? Dùng mạng của cô cũng không khiến bà ngoại Kiều Trang sống lại, cái mạng này là dùng sự hi sinh của bà để đổi lấy, cô có tư cách gì đòi chết? Phải sống, sống để thay bà chăm sóc Kiều Trang, dù em ấy có căm hận cô cũng không được quyền chết. Khánh Vân bình tĩnh buông mảnh sành xuống, chờ nghe phán quyết cuối cùng.

Kiều Trang ngay lập tức nhào đến ôm chầm lấy Khánh Vân. Nàng rất sợ, sợ chị ấy mất bình tĩnh tổn thương chính mình. Thật may chị ấy không làm vậy, nếu không... Kiều Trang không dám nghĩ, nàng không dám tưởng tượng một ngày không có chị ấy bản thân phải sống ra sao?

Khánh Vân dùng tay còn lại ôm lấy Kiều Trang, không ngừng tự trách: "Chị xin lỗi! Chị nghe theo em, em muốn như thế nào chị đều nghe theo em."

Kiều Trang ngẩng mặt nhìn cô, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, trong mắt tràn đầy tức giận, lớn tiếng quát: "Chị...chị là cái đồ ngốc!"

Khánh Vân sững sờ, gục mặt thừa nhận: "Đúng vậy."

Kiều Trang nhíu mày: "Chị vô cùng, vô cùng ngốc!"

Khánh Vân mím môi: "Chị biết!"

Kiều Trang nghiến răng: "Trần Khánh Vân."

Khánh Vân khổ sở nhìn nàng.

Kiều Trang bóp lấy cằm cô, hung dữ nói: "Chị nghe cho rõ, chị đừng hòng chết trước em. Cả đời này, chị không được phụ em, cả đời này, chị chỉ có thể yêu mình em."

Khánh Vân ngỡ ngàng: "Kiều Trang..."

Kiều Trang nhướng người hôn cô, điên tiết trút giận, lúc sau đau lòng không nỡ, liếm lấy môi cô, chậm rãi quấn quýt không rời.

Kiều Trang ôm lấy thắt lưng Khánh Vân, hâm dọa: "Lần sau, chị dám để bị thương em sẽ cắn chết chị."

Khánh Vân vô tội: "Em đã nói không cho chị chết trước em."

"Chị..." Kiều Trang liếc mắt nhìn Khánh Vân, khóe môi rốt cuộc nhướng lên: "Tốt!"

Khánh Vân gọi bác sĩ đến khâu lại vết thương. Kiều Trang từ đầu đến cuối nhìn chiếc kim khâu xỏ xiên qua lớp da non mịn, trái tim theo từng mũi kim nhói lên, sau đó, lặng lẽ quay mặt đi lau nước mắt.

Phải đến 2 giờ sáng, cả hai mới trở lại phòng ngủ. Khánh Vân không dám ngủ, nhìn Kiều Trang một lúc, do dự ôm nàng vào lòng.

"Em đừng đi, đừng đính hôn với người khác! Chị dùng cả đời để yêu em, chăm sóc em có được không?"

Kiều Trang nghe Khánh Vân nhắc đến hai từ đính hôn không khỏi cau mày. Chuyện đính hôn do ông Trịnh sắp đặt, từ đầu đến cuối nàng chưa từng đồng ý, ông ta nghĩ đem lợi ích ra uy hiếp nhưng bất kể là thứ gì ra cũng không thể làm nàng dao động. Kiều Trang ôm chặt Khánh Vân, sợ cô hiểu lầm, vội vàng nói.

"Em không đi, không đính hôn với người khác, cũng không yêu người khác, cả đời này em chỉ yêu một mình chị."

Khánh nâng lấy gương mặt nàng, đôi mắt ửng hồng, không chân thật hỏi lại:"Em nói thật sao?"

Kiều Trang rút gần khoảng cách hôn lên môi cô, thì thầm:"Em chỉ yêu chị, cả đời này chỉ yêu một mình chị!"

Khánh Vân mỉm cười, tảng đá chèn ép lồng ngực đến không thở nổi cuối cùng cũng được lấy xuống. Kiều Trang lại hôn lên đôi mắt ngập nước của cô, nước mắt mằn mặn như xát muối vào lòng. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Khánh Vân khóc nhiều như hôm nay. Bình thường chị ấy luôn dỗ dành, nuông chiều nàng, nàng suýt quên mất chị ấy cũng cần được yêu thương và dỗ dành tương tự.

"Em...không trách chị về cái chết của bà sao?" Khánh Vân bỗng hỏi.

Cô biết bà ngoại là người thân duy nhất của Kiều Trang, nghĩ đến năm đó em ấy chưa 18 tuổi đã phải chịu mất mát, đau thương. Nếu không vì cô, bà ngoại em ấy... Khánh Vân cảm thấy mình là tội đồ, nhà họ Trần nợ em ấy nhiều như vậy, cô lại khiến bà ngoại em ấy mất. Khánh Vân mất bình tĩnh, ánh mắt trở nên hỗn loạn.

Kiều Trang không cho Khánh Vân tiếp tục rối loạn suy nghĩ, đem môi phong kín môi cô, không ngừng hôn lấy, không ngừng xoa dịu, không ngừng trấn an.

"Chị đã nói, quá khứ không thể thay đổi thì để nó qua đi. Hạnh phúc là hiện tại, hiện tại của em là chị. Bà ngoại đã đi rồi, em chỉ còn mình chị."

"..."

"Nếu bà trên trời biết được chị yêu em, thương em nhiều như vậy nhất định sẽ yên lòng."

Khánh Vân lẳng lặng nhìn nàng, mất một lúc mới gật đầu: "Chị sẽ không làm bà thất vọng!"

Khánh Vân nói xong ôm lấy Kiều Trang vào lòng. Em ấy nói đúng, điều cô có thể làm là trân trọng hiện tại, là yêu thương người trong lòng. Kiều Trang vì cô không tiếc trả giá nhiều như vậy, cả đời này cô sẽ không phụ em ấy.

***

« Trước Sau »