Em Dâu Hụt

Chương 22
« Trước Sau »

Kiều Trang nhìn từng tốp người nối đuôi nhau rời khỏi phòng họp mới thư thả dựa lưng vào chiếc ghế da. Hoạt động kinh doanh của G&D mấy năm nay tại Việt Nam đang trên đà phát triển, theo khảo sát, thị phần G&D trong ngành trang trí nội thất chiếm một con số khá ấn tượng. Nhà máy tại Việt Nam thường trong tình trạng quá tải khi đây không chỉ là nơi sản xuất và phân phối trong nước mà còn xuất qua các thị trường Đông Nam Á. Sắp tới, G&D sẽ tiến hành xây nhà máy thứ ba tại Long An. Buổi họp hôm nay chủ yếu lên kế hoạch cho dự án này.

Lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, người đàn ông tây trang không lâu tiến vào. Anh ta cúi đầu chào Kiều Trang, đem túi giấy cầm trên tay đặt ngay ngắn trên bàn họp.

Kiều Trang đem tài liệu trong túi mở ra, cầm trên tay hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, khóe môi không khỏi nhếch lên, hắn coi trọng cái gì nàng sẽ liền đem thứ đó cướp về.

"Anh làm tốt lắm!" Kiều Trang nói với người đàn ông tên Nhật Quang. Anh ta vừa qua ba mươi, là cánh tay ngầm làm việc cho nàng tại Việt Nam.

Nhật Quang không vì được khen mà tỏ ra vui mừng, sắc mặt vẫn như cũ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh. Kiều Trang rất hài lòng với thái độ làm việc này, ôn hòa nói thêm.

"Anh tiếp tục thu mua cổ phần của Việt Á."

Nhật Quang không hỏi nhiều chỉ nghe lệnh: "Tôi biết rồi, thưa giám đốc!"

"Anh đi làm việc của mình đi."

Nhật Quang chào Kiều Trang trước khi rời khỏi phòng họp.

"Lịch của chiều nay?" Kiều Trang bỗng hỏi.

Hoàng Yến ngồi phía sau Kiều Trang liền đáp:"Một giờ ba mươi có cuộc họp Skype với các quản lý bên Úc."

Kiều Trang gật đầu xác nhận, nhìn đồng hồ treo tường điểm 12 giờ trưa khẽ nói:"Đi ăn trưa thôi."

Nói rồi, nàng đứng dậy rời khỏi phòng họp.

***

Khánh Vân vừa cầm cây bút máy ký tên vừa nghe trợ lý của mình báo cáo.

"Phó giám đốc Quân vừa chuyển nhượng 5% cổ phần cho người có tên là Nguyễn Nhật Quang."


Khánh Vân bỗng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Đăng Khoa có chút phức tạp:"Nguyễn Nhật Quang?"

Khánh Vân từng nghe nhắc qua người này, đây là giám đốc điều hành công ty bất động sản Vsky, mà Vsky mấy năm gần đây cũng đang dần có chỗ đứng trong lĩnh vực bất động sản với nhiều dự án uy tín. Một công ty mới thành lập chưa đến 3 năm lại phát triển mạnh tất nhiên đằng sau phải có người chống lưng và rót vốn. Khánh Vân suy tư, cô tạm thời chưa nghĩ ra mục đích thu mua 5% của Vsky, chỉ đơn giản là muốn lấn sân sang lĩnh vực khác hay còn một mục đích khác?

Khánh Vân hơi nhíu mày, đậy nắp viết, chậm rãi nói:"Điều tra về công ty này."

"Vâng."

***

Kiều Trang nghe điện thoại Khánh Vân xong liền cầm giỏ xách rời khỏi văn phòng, vừa xuống chưa kịp nhìn xem xe Khánh Vân đỗ chỗ nào đã bị một kẻ phiền toái chặn lại.

"Kiều Trang...anh mời em đi ăn tối có được không?"

Trần Đình Quân lịch lãm trong bộ tây trang tươm tất, đôi mắt đầy mong đợi nhìn Kiều Trang. Hắn thực sự bị Kiều Trang hiện tại thu hút. Nhớ năm đó, nàng ngoại trừ khuôn mặt thì những thứ khác đều bình thường, không nghĩ bảy năm sau lại trở thành người phụ nữ quý phái và thành đạt. Người phụ nữ này mới chính là người có thể giúp đỡ hắn trong sự nghiệp.

Kiều Trang khinh thường nhìn Trần Đình Quân, không ngờ trên đời còn một người mặt dày lại vô sỉ như hắn. Sau những gì đã gây ra, hắn xem như không có chuyện gì mà xuất hiện tại đây. Muốn theo đuổi nàng? Người ta nói hắn kém thông minh thật không nói oan. Kiều Trang không kiên nhẫn nhìn Trần Đình Quân, lạnh lùng nói.

"Đừng cản đường tôi!"

Bị từ chối cũng không nằm ngoài dự đoán của Trần Đình Quân. Năm đó theo đuổi Kiều Trang đã không dễ, hiện tại, nàng đã có mọi thứ khó khăn lại càng khó khăn.

Trần Đình Quân mỉm cười ôn hòa, chắn trước mặt nàng, ngọt ngào hỏi:"Hoa lúc sáng em có thích không?"

Kiều Trang nghe Trần Đình Quân nói xong vẫn không nhớ ra, mất một lúc mới biết hắn đang nói đến bó hoa lúc sáng được gửi đến. Kiều Trang đối với hắn khinh thường, hỏi.

"Anh có biết tại sao anh mãi mãi không thể vượt qua Khánh Vân không?

Trần Đình Quân nhíu mày.

Kiều Trang cười lạnh: "Bởi vì anh không có não!"

"Cô..." Trần Đình Quân nghiến răng, khuôn mặt tức giận đỏ lựng.

Kiều Trang không kiên nhẫn đôi có với hắn, một đường đi thẳng đến chiếc Bentley đậu ở phía trước.

Trần Đình Quân biết đấy là xe của Trần Khánh Vân, tay nắm thành quyền, nỗi hận trong lòng hắn đối với người chị này càng thêm tích tụ. Hắn chưa bao giờ quên đau đớn và khổ sở đã chịu đựng năm đó khi ở trại cai nghiện. Rồi sẽ có một ngày hắn khiến cho Trần Khánh Vân phải quỳ xuống cầu xin hắn!

Khánh Vân nhìn thấy cảnh này đang định xuống xe thì Kiều Trang đã đi đến. Cô biết nàng có thể giải quyết nhưng với Trần Đình Quân sẽ không biết hắn có thể làm ra hành động điên rồ gì.

Kiều Trang ngồi vào xe, vẻ lạnh lùng khi đối với Trần Đình Quân ngay lập tức tan biến. Nàng nhìn Khánh Vân, khóe môi ngậm cười, cũng không có ý định sẽ tự mình thắt dây an toàn.

Khánh Vân nghiêng người, đem dây cài lại, chỉ chờ có thế Kiều Trang hôn lên má cô. Khánh Vân nhướng môi cười, sau đó lái xe rời đi.

Khánh Vân đưa Kiều Trang đến nhà hàng Tây Nam Bộ, cách bày trí ở đây theo phong cách đồng quê. Mấy năm qua ở nước ngoài nàng ít ăn các món quê hương, Khánh Vân luôn tinh tế suy nghĩ chu đáo cho nàng.

Khánh Vân từ trước đã đặt nhà hàng chuẩn bị, vừa ngồi vào bàn nhân viên đã bắt đầu dọn món. Kiều Trang nhìn qua một lượt tất cả đều là món ăn nàng yêu thích, không nghĩ đến chị ấy còn nhớ rõ, trong lòng khó tránh xúc động.

Hai người dùng cơm xong trở lại nhà cũng hơn 7 giờ tối, Kiều Trang về phòng tắm rửa, sau đó mới tìm Khánh Vân, thấy cô đứng ở ban công liền chậm rãi đi đến, luồn tay từ phía sau ôm lấy.

"Khánh Vân...chị thích uống rượu từ bao giờ?"

Kiều Trang thắc mắc hỏi. Sáng nay, nàng đi xung quanh mới phát hiện Khánh Vân có một tủ rượu, tất cả đều thuộc loại hiếm, vẫn còn nhớ năm đó trong nhà không có lấy một chai nói gì đến cả tủ.

Khánh Vân quay lại, kéo nàng ôm vào lòng, từ tốn nói: "Cái này không phải dành cho chị."

Kiều Trang nhướng mày, Khánh Vân mỉm cười đáp: "Mấy năm qua, chị sưu tầm rất nhiều rượu ngon, tất cả đều dành cho em."

Kiều Trang trong lòng tuy vui nhưng vẫn bĩu môi nói: "Em là sâu rượu sao?"

Khánh Vân nhéo lấy cằm nàng, sắc mặt nghiêm nghị: "Ở nhà có rượu sau này không cần tìm Bảo Khanh uống rượu."

Kiều Trang nghe xong bật cười, đôi mắt lóe lên một tia thích thú: "Chị ghen sao?"

Khánh Vân hắng giọng, không trả lời câu hỏi của nàng:"Nếu sau này em muốn uống thì tìm chị."

Trong lòng Kiều Trang thêm phấn khích, tiếp tục hỏi:"Vậy sau này, em có được gặp Bảo Khanh không?"

Khánh Vân xoa đầu nàng, trong mắt chứa đầy quan tâm: "Chị không phải muốn kiểm soát em, chị chỉ muốn bảo vệ em. Bình thường em muốn gặp Bảo Khanh hay ai khác cũng được, nhưng không được uống say, chị sợ em uống say sẽ chịu thiệt."

Kiều Trang phì cười. Khánh Vân còn nhớ đêm đó nàng uống say ở cùng Bảo Khanh, nói chị ấy không ghen một chút nào, nàng mới không tin. Kiều Trang ngoan ngoãn gật đầu nghe theo Khánh Vân, trong mắt đầy ý xấu, kiễng chân nói bên tai cô.

"Bây giờ, em muốn uống rượu với chị, được không?"

Hai người uống với nhau chưa tới nửa chai vang Kiều Trang đã muốn say? Nàng ngồi trên đùi Khánh Vân, vòng tay quấn quanh cổ cô, đôi mắt say mê ẩn tình, mềm mại gọi.

"Khánh Vân..."

"Hửm?" Khánh Vân không rời mắt khỏi nàng.

Kiều Trang vểnh môi: "Khánh Vân...em nóng!"

Khánh Vân mỉm cười, vén lấy mái tóc nàng: "Uống rượu sẽ nóng."

"Không phải nóng do rượu!" Kiều Trang lắc đầu.

"Vậy nóng do cái gì?" Khánh Vân cố tình không hiểu.

Kiều Trang mày đẹp cau lại: "Chị...chị không thấy nóng sao?"

Khánh Vân mặt không đổi sắc đáp: "Không nóng."

Kiều Trang mím môi, ánh mắt không phục, cúi xuống hôn cô.

Kết quả...

Nàng bị hôn đến cả người mềm nhũn dựa vào lòng Khánh Vân, uất ức nói.

"Chị khi dễ em!" Rõ ràng là nàng hôn Khánh Vân rốt cuộc bị người ta áp đến không thở nổi.

Khánh Vân vuốt ve lấy tấm lưng mềm mại, say mê hôn lên cổ nàng, không đứng đắn hỏi: "Em muốn khi dễ nhiều hay ít?"

Kiều Trang ửng hồng má: "Chị..."

Khánh Vân ngẩng mặt nhìn nàng, khóe môi cong lên, hơi thở ấm áp mang theo giọng nói dịu dàng: "Chị có thể không?"

Kiều Trang hơi thở phập phồng, nghe Khánh Vân hỏi hai má càng ửng hồng, không giống như lúc nãy, ngượng ngùng đáp: "Người ta là của chị mà!"

Khánh Vân nhiều lúc sẽ không đàng hoàng như vẻ ngoài. Chị ấy biết còn cố tình hỏi, rõ ràng muốn trêu chọc nàng.

Khánh Vân biết Kiều Trang đem hết dũng khí đi câu dẫn cô, bây giờ chân chính biến thành con mèo nhỏ hay thẹn thùng. Nụ cười trên môi thêm thỏa mãn, cô cẩn thận đem Kiều Trang bế lên, nàng ngoan ngoãn quàng tay qua cổ, nép mặt vào ngực che giấu đi một phần khẩn trương. Nàng đã chờ đợi ngày này thật lâu, thật lâu.

Khánh Vân đem Kiều Trang đặt lên giường, nhìn nàng mái tóc dài tán loạn, gương mặt kiều diễm thẹn thùng, tiếp tục giả vờ bình tĩnh cũng làm không được. Cô dằn lòng không thành, cúi xuống chiếm lấy đôi môi ngọt, hai chiếc lưỡi say mê quấn quýt lấy nhau, bàn tay theo sự cám dỗ nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể non mềm.

"Khánh Vân..." Kiều Trang thao thức gọi.

Nụ hôn trượt xuống cằm, mang chiếc lưỡi len qua vành tai, mút xuống cổ rồi dừng ở xương quai xanh như có như không gặm nhấm.

Bàn tay ấm áp cuối cùng dạo quanh một vòng, tinh tế len vào váy ngủ vuốt ve một trong hai ngọn núi nóng rực.

Kiều Trang càng lúc càng khó khắc chế, nàng xoa lấy gương mặt cô, đôi mắt không che lấp được tình ý cùng khẩn trương.

"Khánh Vân..."

Khánh Vân mỉm cười, hôn lên trán nàng, trấn an: "Chị sẽ không khi dễ em."

Kiều Trang mím môi gật đầu, hơi thở càng loạn nhịp.

Khánh Vân từ tốn đem quần áo cả hai trút xuống, dịu dàng hôn từng tấc da thịt, môi đỏ ngậm lấy nhũ hoa khiêu khích trong lưỡi mềm...

Sau đó,

Rời đi hai đỉnh núi, tiếp tục hành trình về phương đông khám phá u tuyền huyền bí.

Con đường ẩm ướt, nhỏ hẹp và...nhạy cảm.

Nhưng...

Càng đi sâu, càng thở dốc.

Càng đi sâu, càng thống khoái.

Cuối cùng...

Đem u tuyền co thắt.

Đêm thể xác và linh hồn dung hòa.

"Khánh Vân...Khánh Vân..." Kiều Trang thẩm thúy gọi, ôm chặt lấy tấm lưng cô, như có như không cắn lên bả vai không tỳ vết, phía dưới không ngừng co thắt, dường như có cái gì đó trào ra.

Khánh Vân chờ một lúc mới đem hai ngón tay ra khỏi u tuyền, cô trườn xuống đem đầu chôn ở hai đùi non...

"Khánh Vân...chị làm gì vậy...ưʍ..."

Một lần, hai lần chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nàng mềm nhũn trong lòng cô ủy khuất: "Chị còn nói không khi dễ em?"

Khánh Vân hôn lên môi nhỏ sưng lên của nàng, ánh mắt thâm tình, chân chính nói: "Vậy thì trên đời này chị chỉ muốn khi dễ một mình em."

Kiều Trang ôm lấy cổ cô, cắn lên đó một ngụm: "Chị không được nuốt lời!"

"Không nuốt lời!"

Lúc sau,

Kiều Trang vuốt ve cơ bụng của cô, lỗ tai nóng hổi, ngượng ngùng nói: "Khánh Vân...em cũng muốn..."

Khánh Vân cong môi trầm trồ: "Còn sức sao?"

"Chị biết em không phải ý đó." Kiều Trang cắn môi.

"Ý gì?" Cô bình tĩnh nhướng mày.

Kiều Trang giận đến nghiến răng nghiến lợi, ngồi dậy đem Khánh Vân đè dưới thân.

"Muốn khi dễ chị!" Nói rồi nàng cắn môi Khánh Vân hôn xuống.

***

« Trước Sau »