Omega Nàng Là Tiểu Người Câm

Chương 31: 31: Chương 30
« Trước Sau »

Đối với lời Diệp Nhàn nói, Lục Thiền vô pháp phản bác.
Từ nhỏ, phụ thân nàng cùng gia gia chính là dùng phương pháp nghiêm khắc nhất giáo dục nàng, không cho phép nàng có bất luận lùi bước, càng thêm không chấp nhận nàng thất bại.
Mặc kệ là việc học, vẫn là mặt kỹ năng khác, đều yêu cầu nàng làm hoàn mỹ.
Chẳng sợ nàng thể lực cùng tinh thần tới rồi cực hạn, chính là nếu không đạt được kỳ vọng bọn họ, nàng cũng không thể nghỉ ngơi.
Mặc dù là làm được hoàn mỹ, bọn họ cũng sẽ không khích lệ nàng, phảng phất nàng vốn nên làm như thế.
Dần dà, nàng dần dần hình thành thói quen đem cảm xúc cùng tâm tư giấu ở trong lòng, lại khổ lại mệt cũng sẽ không đối bất luận kẻ nào biểu hiện ra ngoài.
Nàng là người thừa kế tương lai của Lục gia, tùy thời đều phải bảo trì bình tĩnh cùng trấn định.
Đối chính mình không thể lưu tình, đối người khác càng thêm không thể mềm lòng.
Ôn nhu, ở Lục gia, chính là một loại chê cười cùng biểu hiện mềm yếu.
“Cô cô, tỷ, mọi người đến nơi đây chờ một lát.

Tiểu Cẩn, cô cùng tôi lại đây đi, trước điền một cái bảng thông tin.” Diệp Hướng Tinh chỉ vào cửa văn phòng nói, thanh âm mềm nhẹ.
Lục Thiền nghe vậy, nhìn Mộ Cẩn liếc mắt một cái, trầm giọng nói “Chị và em cùng đi.”
“Tỷ, chị là Alpha, không thể tiến vào thí nghiệm phòng Omega.” Diệp Hướng Tinh lập tức ngăn cản, gập lên ngón tay gõ gõ trên vách tường dán những việc cần chú ý nói “Alpha ở đây, khả năng sẽ ảnh hưởng kết quả Omega thí nghiệm.”
Lục Thiền nhíu mày, dừng một chút, đi vào văn phòng, đứng ở cửa, ở bên ngoài nhìn chăm chú vào.
Nhìn Mộ Cẩn cùng Diệp Hướng Tinh cùng nhau tươi cười đầy mặt đi hành lang cuối phòng, nàng trong lòng lại có chút bực bội.
Hiện tại, nàng cùng Mộ Cẩn chỉ là quan hệ bằng hữu.
Cho dù không muốn Mộ Cẩn cùng người khác dựa đến thân cận quá, nàng cũng không có lập trường ngăn cản, huống chi này vẫn là xã giao bình thường.
“Thiền Thiền, đứng tại cửa làm gì? Lại đây ngồi xuống.

Hướng Tinh ở phương diện này kinh nghiệm phong phú, con không cần lo lắng.” Diệp Nhàn cười tiếp đón.
Lục Thiền nghe vậy, đôi mắt hơi rũ.
Suy tư một lát, nàng đi nhanh ra cửa, hướng cuối hành lang đi đến.
Diệp Nhàn thấy thế, cười mà không nói, quay đầu khẩn trương đi an ủi Nhan Trúc “Tiểu Trúc Trúc, Hướng Tinh không chỉ là phó chủ nhiệm của bệnh viện, còn là cái giáo sư, tham dự qua nghiên cứu, ngẫu nhiên còn lên khóa.

Bệnh viện này phải bỏ ra số tiền lớn mới mờ được nàng đó.”
“Nếu có thể chính mắt đi xem, thật là tốt biết bao.” Nhan Trúc thở dài, cau mày, trên mặt che giấu không được lo lắng.
“Lục Thiền đã đi qua, chúng ta liền ở chỗ này chờ.

Vạn nhất Tiểu Cẩn bên kia có yêu cầu hỗ trợ, kêu Lục Thiền là được.” Diệp Nhàn dựa qua đi, thân mật ôm bả vai Nhan Trúc, ngón tay có tiết tấu vỗ.
Nhan Trúc ‘ Ân ’ một tiếng, kiềm chế khẩn trương tâm tình chờ đợi.
*

Phòng thí nghiệm Omega rộng mở tư mật, cấm bất luận nhân viên công tác khác tiến vào.
Lục Thiền chỉ có thể đứng ở cửa, nhìn chằm chằm cửa phòng rắn chắc.
Nàng đứng cẩn thận lắng nghe bên trong động tĩnh, chỉ là cách âm hiệu quả thực tốt, thính lực nàng tốt như vậy cũng nghe không đến bất luận thanh âm gì.
Lục Thiền nhíu mày.
Dù biết đã xác định Mộ Cẩn là Omega cấp bậc S, nhưng tâm nàng như cũ có một tia khẩn trương.
Lúc trước thời điểm chính mình thí nghiệm, đều không có khẩn trương qua như vậy.
Có chút lo âu đợi nửa giờ, cửa phòng rốt cuộc bị mở ra.
Lục Thiền trong lòng vui vẻ, ngước mắt nhìn phía bên trong, tức khắc nghe được Diệp Hướng Tinh mang cười thanh âm.
“Tiểu Cẩn, em an tâm chờ hai ngày, kết quả là có thể xong rồi, đến lúc đó chị sẽ điện thoại báo cho em.” Diệp Hướng Tinh mở cửa, trên mặt mang theo ôn hòa tươi cười.
“Cảm ơn Hướng Tinh tỷ.” Mộ Cẩn vui vẻ đánh chữ, trắng nõn khuôn mặt phiếm đẹp ửng đỏ.
Nghe được chuyển biến xưng hô, Lục Thiền đôi mắt trầm ngâm, ngón tay thon dài hơi hơi nắm chặt.
Bất quá chỉ nửa giờ, Mộ Cẩn liền trở nên thân cận Diệp Hướng Tinh như vậy.
Mà nàng lúc trước, dùng một đoạn thời gian thật dài mới kéo quan hệ hai người gần lại.
Mộ Cẩn ra tới, liền nhìn đến một khuôn mặt thần sắc lạnh băng, như là có chút không cao hứng.
Nàng trong lòng hơi căng thẳng, cẩn thận hỏi “Thiền tỷ tỷ, làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Lục Thiền lãnh đạm trả lời, ánh mắt liếc hướng Diệp Hướng Tinh.
“Tỷ, mọi người mau trở về đi thôi, cô cô các nàng hẳn là chờ thật sự sốt ruột.” Diệp Hướng Tinh cười nói, duỗi tay nâng nâng gọng kính, nghịch ngợm chớp hạ đôi mắt “Em nơi này còn có số liệu phải xử lý, chỉ sợ không thể tiễn mọi người.”
“Không cần.” Lục Thiền lạnh giọng đáp lại, xoay người nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Dừng một chút, nàng quay thân trở lại “Hôm nay phiền toái em.”
“Tỷ, chị sao nói lời này chứ? Chúng ta đều là người một nhà, đâu ra cái gì phiền toái hay không phiền toái.” Diệp Hướng Tinh đôi tay đặt ở trong túi áo cười đến càng thêm ôn nhu.
Lục Thiền gật gật đầu, nhìn Mộ Cẩn liếc mắt một cái, đi phía trước.
Mộ Cẩn nhẹ nhàng cười, vui vẻ theo ở phía sau.
Nhìn hai người một trước một sau thân ảnh, Diệp Hướng Tinh chậm rãi gợi lên khóe môi, xoay người đối người trong phòng phân phó nói “Đem tên của Omega vừa rồi cùng số liệu tuyến thể và máu làm thêm một phần dự phòng đi.”
“Này… Không phù hợp quy định đâu.”
Diệp Hướng Tinh một cái mắt lạnh đảo qua, đối phương tức khắc sợ, ngoan ngoãn làm theo.
*
Nhan Trúc nôn nóng chờ đợi, nhịn không được đứng ở cửa nhìn xung quanh.
Nhìn đến thân ảnh Lục Thiền càng ngày càng gần, nàng vội vàng đi tới, lo lắng hỏi “Lục tiểu thư, Tiểu Cẩn đâu? Thí nghiệm xong rồi sao? Tình huống thế nào?”
“Tiểu Cẩn ở phía sau tôi.” Lục Thiền nói xong nghiêng người.
Mộ Cẩn dò ra đầu, ngọt ngào cười, chạy tới ôm chặt Nhan Trúc, con ngươi đen nhánh lóe sáng ngời ánh sáng.
“Mẹ, kết quả thí nghiệm yêu cầu đợi hai ngày, qua hai ngày chúng ta lại đến đây.” Mộ Cẩn cười đánh chữ, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo che giấu không được vui sướng.
Nhan Trúc thấy thế, đồng thời buông xuống tâm, thần sắc phức tạp.
Nàng hy vọng Mộ Cẩn cấp bậc không cao, như vậy có thể đơn giản vui sướng sinh hoạt.

Lại hy vọng Mộ Cẩn cấp bậc cao một ít, không cần lại bởi vì là một người câm mà bị người khác cười nhạo.
“Hảo.” Sờ sờ đầu Mộ Cẩn, Nhan Trúc miễn cưỡng lộ ra một tia ý cười.
“Hôm nay giải quyết việc lớn rồi, chúng ta đi về trước đi.” Diệp Nhàn cười nói, trấn an vỗ vỗ bả vai Nhan Trúc, kéo người đi phía trước, thấp giọng an ủi “Đừng nghĩ quá nhiều, Tiểu Cẩn sẽ càng ngày càng tốt.”
Nhan Trúc khẽ gật đầu, âm thầm thở dài.
Lục Thiền cùng Mộ Cẩn theo ở phía sau.
Hiện tại bệnh viện người có hơi nhiều, bốn người thực mau bị đám người phân tán.
Nhìn đến phía trước hai người cách đến có chút xa, Lục Thiền nhìn Mộ Cẩn một cái, thấp giọng nói “Em cùng Hướng Tinh chung một chỗ không tồi.”
“Hướng Tinh tỷ ôn nhu hiền hoà, lại dí dỏm hài hước.

Nàng học thức uyên bác, cùng nàng nói chuyện phiếm có thể học được rất nhiều.

Hơn nữa Hướng Tinh tỷ thật là lợi hại, có vài nghiên cứu khoa học đều có nàng tham dự, là một người ghê gớm.” Mộ Cẩn vui vẻ cong lên khóe miệng, đôi mắt sáng lấp lánh, mang theo sắc thái hưng phấn.
Lục Thiền thần sắc lạnh lùng, có chút hối hận nhắc tới đề tài này.
Diệp Hướng Tinh là một cái Alpha cấp bậc A+, cũng là con gái duy nhất Diệp gia, từ nhỏ thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn nói ngọt, làm nhiều trưởng bối thích.
Nguyên bản hẳn là đi kế thừa gia nghiệp Diệp gia, nhưng ngoài dự đoán mọi người chính là, nàng không màng mọi người phản đối, kiên trì muốn học y.
Có Diệp gia giúp đỡ, hơn nữa nàng chính mình có thiên phú lại nỗ lực, tuổi còn trẻ liền thân kiêm số chức, được rất nhiều người sùng bái.
“Thiền tỷ tỷ, Hướng Tinh tỷ chính là em muốn thi vào sở nghiên cứu.

Nếu em có thể thuận lợi thi đậu, nói không chừng còn có thể trở thành học sinh Hướng Tinh tỷ.” Mộ Cẩn khát khao đánh chữ, trên mặt tươi cười xán lạn tươi đẹp.
Lục Thiền đôi mắt ám trầm, trong lòng có chút khó chịu.
Nàng thích xem bộ dáng Mộ Cẩn cao hứng.
Chính là hiện tại, Mộ Cẩn là bởi vì một người khác mà lộ ra tươi cười.
“Tiểu Cẩn, em nhất định phải thi vào ngôi trường kia sao?” Lục Thiền áp lực nội tâm bất mãn, trầm giọng hỏi.
Mộ Cẩn dùng sức gật đầu, nhanh chóng đánh chữ “Đây là trường học tốt nhất thành phố, trong lúc liền có thể xin tham dự hạng mục nghiên cứu, em thích nhất Mạnh giáo sư chính là bậc giáo sư của trường học này.

Em hy vọng, tương lai có một ngày có thể đi theo Mạnh giáo sư cùng nhau nghiên cứu.”
Lục Thiền trầm mặc một lát, thấp giọng nói “Em sẽ thi đậu.”
Tuy rằng khi nhìn Mộ Cẩn nhắc tới người khác đôi mắt tỏa sáng, nàng trong lòng sẽ không thoải mái.
Nhưng nàng thích Mộ Cẩn trong mắt tràn ngập hy vọng, bộ dáng thần thái phi dương.
Đây vốn dĩ mới là tính tình Mộ Cẩn, mà không phải bị một tòa nhà giam thật lớn giam cầm, thu liễm quang mang của mình, chỉ có thể lộ ra bộ dáng ngoan ngoãn dịu ngoan lấy lòng người khác.
Hiện tại xem ra, nàng không thể giống đời trước vội vàng cưới Mộ Cẩn như thế.

Ít nhất, cũng đến phải chờ tới Mộ Cẩn thi lên thạc sĩ thành công mới được.
“Cảm ơn Thiền tỷ tỷ.” Mộ Cẩn nhấp môi cười khẽ, trên mặt hiện lên một mạt đỏ ửng.
Nàng duỗi tay, muốn ôm cánh tay Lục Thiền.
Giơ tay do dự một hồi, vẫn là buông.
Nhìn hai người bọn nàng đi cách rất nhiều, Diệp Nhàn nhịn không được cách đám người kêu gọi “Thiền Thiền, Tiểu Cẩn, các con đi nhanh chút.”
Lục Thiền liếc mắt, vẫn là không nhanh không chậm đi tới.
Nhìn ra trên mặt nàng không cao hứng, Diệp Nhàn đám người đến gần, cười trêu ghẹo “Ai chọc tiểu Lục tổng của chúng ta sinh khí?”
“Con không có việc gì.” Lục Thiền chịu đựng bực mình trả lời “Con đưa mọi người trở về.”
“Thiền Thiền thật hiểu chuyện.” Diệp Nhàn cao hứng cười rộ lên, kéo dài ngữ điệu cố ý trêu chọc “Hôm nay nhờ phúc Tiểu Cẩn, chúng ta mới có vinh hạnh được tiểu Lục tổng tự mình làm tài xế.”
Lục Thiền nghe vậy, không có trả lời, lạnh mặt khởi động xe.
“Nào có.” Mộ Cẩn thẹn thùng cúi đầu.
Diệp Nhàn tức khắc cười đến càng thêm sung sướng.
*
Đem Mộ Cẩn các nàng đưa trở về, Lục Thiền lái xe rời đi.
Nàng nguyên bản muốn ngồi thêm một hồi, nhưng là Nhan Trúc muốn Mộ Cẩn đi học tập.
Ngụ ý, chính là không muốn nàng lưu lại.
Lục Thiền lái xe, nhíu mày.
Nhan Trúc đối nàng phản cảm thập phần rõ ràng, mãnh liệt, nếu không phải có Diệp Nhàn hỗ trợ, nàng hôm nay nhất định không thể thành công mang Mộ Cẩn đi bệnh viện.
Nếu muốn thành công theo đuổi vợ, nàng trước tiên phải nhận được sự thừa nhận cùng khẳng định của Nhan Trúc.
Lục Thiền nhấp môi, đem xe dừng ở ven đường, rũ mắt tự hỏi một lát, gọi điện cho Diệp Hướng Tinh.
Đợi một hồi, bên kia mới chuyển được.
“Hướng Tinh, kết quả thí nghiệm hôm nay của Tiểu Cẩn có thể hay không lấy sớm một chút?” Lục Thiền hỏi.
Nàng ngữ khí giống như là đối đãi nhân viên công ty, mang theo áp bách.
Diệp Hướng Tinh câu môi cười, thanh âm ôn hòa “Tỷ, chị đừng có gấp, thí nghiệm Omega đều là yêu cầu hai ngày mới có thể có kết quả.”
“Lấy thân phận của em, không thể làm cho bọn họ trước tiên hoàn thành sao?” Lục Thiền tiếp tục hỏi, ngữ khí so vừa rồi thấp vài phần.
“Đây là quy định, em cũng không có thể ra sức.” Diệp Hướng Tinh hàm chứa xin lỗi cùng bất đắc dĩ nói, bên môi ý cười gia tăng.
“Hảo, sau khi có kết quả trước tiên cho chị biết.” Lục Thiền đè lại giữa mày, chỉ có thể lui mà cầu tiếp theo.
“Tỷ, chị yên tâm, em nhất định nói cho chị đầu tiên.” Diệp Hướng Tinh cao hứng nói.
Trong điện thoại rõ ràng có thể nghe ra hưng phấn.
Lục Thiền cắt đứt trò chuyện, tiếp tục lái xe.
Nhìn màn hình dần tắt, Diệp Hướng Tinh trong mắt hiện lên nghiền ngẫm tươi cười.
Nàng xoay người, thần sắc nghiêm túc đối người ta nói nói “Đêm nay nhất định phải có kết quả, đem kết quả trước báo cho tôi, tôi sẽ báo cho cô ấy.
“Tốt, Diệp phó chủ nhiệm.”
Lục Thiền không có về biệt thự, mà là đi công ty.

Mọi người còn ở công ty tăng ca, nhìn đến Lục Thiền xuất hiện, tất cả đều giật mình, lập tức lên tinh thần công tác.
Lục Thiền nhìn lướt qua, thần sắc lạnh lùng tiến vào văn phòng tổng tài.
Nàng mở ra máy tính, nhìn chằm chằm xem giao diện, nghiêm túc tự hỏi vài phút, nhanh chóng đánh xuống một hàng chữ.
Hiện tại nữ hài trẻ tuổi thích dạng người gì?

Ấn xuống phím Enter, xuất hiện rất nhiều trả lời.
Trong đó còn có không ít video.
Lục Thiền mày hơi chau, biểu tình cùng khi mở họp làm quyết sách đều giống nhau nghiêm túc.
Nàng click mở phía trước trả lời, hoạt động con chuột, đọc nhanh như gió đi xuống xem, thần sắc dần dần trở nên không vui.
Theo điều tra biểu hiện, đại bộ phận nữ hài tuổi trẻ đều thích loại hình người ôn nhu.
Bởi vì cùng loại này loại người này yêu đương, sẽ càng thêm nhẹ nhàng cùng có cảm giác an toàn.
Lục Thiền nhấp môi, ngón tay dùng sức siết chặt con chuột, tiếp tục lướt xuống xem.
Mặt khác trả lời có loại nho nhã thành thục, loại lạc quan rộng rãi, thậm chí là ốm yếu mỹ nhân.
Lại duy độc không thấy có người nói loại lãnh khốc vô tình.
Lục Thiền môi mím đến càng sâu.
Lướt đến trang thứ hai, rốt cuộc nhìn đến có người nói thích loại cao lãnh cấm dục, ở trên giường động tình sẽ tương phản nhất định thực chọc người.
Lục Thiền mày nhăn lại, cẩn thận hồi tưởng sinh hoạt hôn nhân của nàng cùng Mộ Cẩn.
Tựa hồ ở trên giường, nàng cũng luôn là vẻ mặt lãnh đạm.
Mặc dù tình đến chỗ sâu, cũng sẽ không ý loạn tình mê.
Một buổi chiều, Lục Thiền công tác gì cũng không có làm, liền ở trang web không ngừng lật xem tìm kiếm đáp án.
Càng đến mặt sau, nàng tâm liền càng thêm bực bội.
Một tiếng phanh, đóng lại máy tính.
Lục Thiền dựa vào ghế dựa, duỗi tay nhẹ ấn cái trán, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại lúc gương mặt Mộ Cẩn nói Diệp Hướng Tinh ôn nhu tươi cười.
Nàng ngực cứng lại, giống như là bị kiến cắn khó chịu.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ hâm mộ qua bất luận kẻ nào, giờ phút này đối Diệp Hướng Tinh lại có chút ghen ghét.
Trời sinh ôn nhu như vậy, là chuyện nàng vĩnh viễn đều không thể làm được.
Lục Thiền đứng dậy ra cửa, sắc mặt gần đây càng thêm khó coi, làm cho người ở công ty càng thêm trong lòng run sợ.
Văn Nhu cầm một xấp văn kiện, cẩn thận theo ở phía sau “Lục tổng, nơi này có một phần thư mời xem diễn thuyết nghiên cứu gen khoa học của giáo sư Mạnh Xuyên.”
“Mạnh Xuyên?” Lục Thiền bước chân dừng lại, khẽ cau mày.
“Đúng vậy, chính là giáo sư nổi danh cả nước Mạnh lão, lần trước ở thủ đô làm diễn thuyết.

Ngài muốn tham gia sao?” Văn Nhu nhanh chóng trả lời, lời nói đến mặt sau không tự giác hạ thấp âm điệu.
“ Ân, an bài tốt chuyện này.” Lục Thiền lạnh giọng nói xong, dừng một chút, tiếp tục nói “Nói bọn họ tôi muốn thêm một cái danh ngạch, tôi muốn mang một người đi.”
“Tốt, Lục tổng.” Văn Nhu áp xuống trong lòng lòng hiếu kỳ, lập tức đi làm việc.
Nàng trực giác hoài nghi, là nữ tử lần trước ở khách sạn không có lộ diện, nhưng là nàng không dám hỏi Lục Thiền.
Cho tới nay, bên người Lục Thiền chưa bao giờ xuất hiện qua bất luận đối tượng ái muội nào.
Nhưng thật ra có không ít người muốn hướng trên giường Lục Thiền trèo lên.
Công ty liền đã từng có người, học theo phim truyền hình thần tượng, ở nơi Lục Thiền xuất hiện nằm vùng.
Chế tạo ngẫu nhiên gặp được sai lầm nhỏ, ý đồ khiến cho Lục Thiền chú ý.
Kết quả, đều không ngoại lệ, ngày hôm sau đã bị đuổi.
Công ty từ trên xuống dưới, người muốn làm tổng tài phu nhân rất nhiều, nhưng không có người nào dám biểu hiện ra ngoài.
Các nàng đều cho rằng Lục Thiền tính lãnh đạm, không nghĩ tới Lục tổng các nàng giống như muốn thông suốt..

« Trước Sau »