Omega Nàng Là Tiểu Người Câm

Chương 17: Chương 17
« Trước Sau »


Trong phòng an tĩnh, Nhan Trúc ngồi ở mép giường, trên mặt biểu tình hiếm có nghiêm túc.
Mộ Cẩn đứng, hạ thấp thân mình thân mật ôm Nhan Trúc, trên vai cọ cọ, ngửa đầu lộ ra gương mặt tươi cười, “Mẹ, ta biết quan hệ của ngươi cùng Nhan gia, ta sẽ không đi nhận loại này thân thích.”
Nghe được lời này, Nhan Trúc thở dài, tang thương trong mắt dần dần nảy lên nước mắt, gắt gao ôm Mộ Cẩn.
Nàng là đứa con thứ hai của Nhan gia,trên có huynh trưởng, dưới có tiểu muội, nàng ở chính giữa luôn là bị vắng vẻ.

Nhưng nàng cũng không có sa ngã, luôn là nỗ lực làm tốt mỗi một việc.
Cha mẹ tuy rằng không có cho nàng quá nhiều sự quan tâm, nhưng ăn mặc ở đi lại phương diện đều không để nàng thua thiệt.
Thẳng đến nàng 18 tuổi phân hoá thành Beta, hết thảy tất cả đều thay đổi.
Nhan gia lúc ấy đều là cấp bậc phân hoá A+, chỉ có nàng một cái Beta, ở nhà có vẻ không hợp nhau.
Phụ thân coi nàng là sự sỉ nhục, không cho phép nàng ngồi cùng bàn ăn cơm.
Huynh trưởng cùng muội muội đủ các loại châm chọc mỉa mai.
Nhan Trúc tâm cao khí ngạo, chịu không nổi ánh mắt Nhan gia từ trên xuống dưới giống như xem quái vật, dưới sự giận dữ cùng mọi người đoạn tuyệt quan hệ.

Nàng dùng tiền lúc trước của mình tích tụ, vừa học vừa làm học hết đại học rồi.
Nhan gia không có người để ý tới chết sống của nàng, nhưng ở thời điểm nàng kết hôn, lại cho người tới quậy hôn lễ nàng.
Ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của nàng phút chốc biến thành trò khôi hài.
Đời này kiếp này, nàng tuyệt không sẽ lại về Nhan gia.

“Tiểu Cẩn, mẹ thực xin lỗi ngươi.

Nếu ta không mang theo ngươi đi cầu bọn họ, ngươi cũng sẽ không thay đổi thành như vậy...” Nhan Trúc nước mắt rơi như mưa, nghẹn ngào thanh âm phát run.
“Mẹ, ngươi đừng khóc, ta hiện tại khá tốt.” Mộ Cẩn lộ ra ngoan ngoãn tươi cười, duỗi tay lau đi nước mắt trên mặt Nhan Trúc.
Nhan Trúc tức khắc khóc đến lợi hại hơn, sờ sờ đầu Mộ Cẩn, ách giọng nói, vẻ mặt lo lắng, “Tiểu Cẩn, Lục Thiền nàng thân phận cao quý, không phải nơi chúng ta có thể trèo cao đến, ngươi không cần cùng nàng quá thân cận.”
Địa vị cùng thực lực Lục gia so Nhan gia càng cường, ngay cả phụ thân nàng, ở trước mặt gia gia Lục Thiền, cũng chỉ có thể tất cung tất kính.
Hôm nay Nhan Di sẽ dễ dàng rời đi như vậy, cũng là kiêng kị thế lực Lục gia.
Lục gia phải đối phó các nàng mẹ con, chính là một câu sự tình.
Những cái đó Alpha cấp bậc cao từ trong xương cốt liền xem thường những người khác, Lục lão gia tử lại như thế nào sẽ cho phép cháu giá ưu tú của chính mình cùng một cái người chưa phân hóa thân cận.
Chẳng sợ chỉ là làm bằng hữu, ở trong mắt bọn họ, cũng là một loại khinh nhờn.
“Mẹ, ngươi đừng lo lắng, ta có chừng mực.” Mộ Cẩn nhẹ nhàng cười, oa vào trong lòng ngực Nhan Trúc.
Cặp kia sáng ngời con ngươi, trở nên ám trầm không thôi.
*
Lục Thiền tan tầm trở về, mới vừa vào nhà liền nhìn đến thần sắc nghiêm túc của quản gia.
“Thiền tiểu thư, Lục chủ tịch tìm ngài, muốn ngài hiện tại qua đấy.”

Nghe được lời này, Lục Thiền tức khắc liên tưởng đến việc mẹ con Đoạn gia hôm nay.
Nhưng hai cái Omega cấp bậc A+, còn không đến mức kinh động gia gia nàng đi.
Lục Thiền thay đổi một bộ quần áo đi biệt thự Lục lão gia tử.
Nàng đi vào, liền nhìn đến mọi người quy quy củ củ quỳ trên mặt đất.
Mà gia gia nàng chống quải trượng, ngồi ở trên sô pha, nhìn như một khuôn mặt hiền từ nhưng làm người sợ hãi.
Lục Thiền nhìn quen cái trường hợp này, đi qua đứng hỏi, “Gia gia, tìm cháu chuyện gì?”
“Được rồi, các ngươi đều đi xuống.” Lục Văn Sinh đối với đám người hầu phân phó, thanh âm già nua mang theo mười phần uy nghiêm.
Đám người hầu một tiếng thở mạnh cũng không dám, chỉnh tề quy củ lui ra.
Ở biệt thự của Lục lão gia tử làm việc mọi người đều biết, lão gia tử cực kỳ nhìn trúng cấp bậc phân hoá, chỉ cần cấp bậc A trở lên đặc biệt là Alpha trẻ tuổi.
Tuy rằng nơi này có nhiều quy củ, nhưng tiền lương rất lớn, càng quan trọng là Lục gia là nhà giàu số một ở bản địa, địa vị cùng quyền thế đều là nhất lưu, ở các phương diện lời nói đều có quyền lực rất lớn.
Có thể đến Lục gia làm việc là giấc mơ mà rất nhiều người tha thiết, chẳng sợ chỉ là tiến vào làm nhất dơ mệt nhất sống, cũng có rất nhiều người nguyện ý.
Bởi vì có thể bước vào cái ngạch cửa này của Lục gia, đối với năng lực bản thân chính là một loại khẳng định.
Càng đừng nói, ở Lục gia tiếp xúc đến đều là Alpha và Omega ở xã hội thượng lưu, cùng bọn họ là hoàn toàn bất đồng.
Mặc dù từ chức ở Lục gia, cũng đủ để cùng những người khác khoe ra.

Lục Thiền quét đám người liếc mắt một cái, phát hiện số lượng có hơi nhiều.
Theo tuổi tăng trưởng, gia gia nàng càng ngày càng thích khống chế cảm giác của người khác.
Đem cái người hầu của biệt thự này coi giống như người hầu thời cổ mà huấn luyện, quỳ xuống dập đầu là việc thường xảy ra.
Mặc dù có người ngay từ đầu phản đối này đó quy củ giẫm đạp tôn nghiêm, nhưng ở dưới sử dụng lợi ích cùng quyền thế, chung quy đều sẽ bị đồng hóa, trở thành một thói quen.

Cách làm của lão gia tử, các nàng làm vãn bối lại không tiện nhiều lời.
Mà nàng, cũng không có hứng thú đi quản này đó việc không quan hệ.
“Nghe nói cháu gần đây thường xuyên ở bên cạnh mẫu thân sao?” Lục Văn Sinh cười ha hả mở miệng, nhìn qua thì thập phần hòa ái.
Lục Thiền biết rõ sau lưng phần tươi cười này che giấu sự nguy hiểm cùng tàn khốc, sắc mặt bất biến mà gật gật đầu.
Lão gia tử nếu không lộ ra mục đích chân thật, nàng đây cũng lười đi đoán.
“Mẫu thân cháu lúc cháu còn nhỏ liền thường xuyên ở bên ngoài không về nhà, cũng không biết ở bên ngoài nhận thức người nào đó không đứng đắn, vừa trở về liền nổi điên.” Lục Văn Sinh thở dài, già nua trên mặt tràn đầy chua xót, “Ông thật vất vả đem cháu nuôi nấng lớn lên, chỉ hy vọng tương lai cháu có thể hảo hảo kế thừa gia nghiệp Lục gia.

Cháu nhưng ngàn vạn không cần cùng mẫu thân cháu học những thói hư tật xấu, cũng ít cùng người cấp thấp lui tới đi.”
“Ta đã biết.” Lục Thiền thần sắc lãnh đạm trả lời.
Nàng thần sắc nhìn như rất nghe lời, kỳ thật cũng không có đem lời này để ở trong lòng.
Lục Văn Sinh lại lần nữa thở dài, đôi tay chống quải trượng trở nên run run rẩy rẩy, “Lục Thiền, cháu cũng trưởng thành, gia gia biết cháu có suy nghĩ của chính mình.


Nhưng cháu phải nhớ kỹ, cháu là người Lục gia, đại biểu cho hình ảnh Lục gia.


Bất luận mỗi một tiếng nói hay một cử động nếu làm lỗi, toàn bộ người của Lục gia sẽ bị người khác nhạo báng.”
“ n.” Lục Thiền lên tiếng, nhìn thập phần nghe lời.
Lục Văn Sinh tức khắc có loại nắm tay đánh vào trên bông cảm giác vô lực, ho khan hai tiếng, lời thấm thía tiếp tục nói “Giống nhau Alpha đều sẽ không cùng những Beta lui tới, huống chi là Lục gia của chúng ta.

Chuyện này nếu là truyền ra ngoài, không biết có bao nhiêu người sẽ ở sau lưng nhạo báng chúng ta, cháu muốn ông như thế nào khi chết đi phụ thân cháu công đạo…”
Nói xong lời cuối cùng, Lục lão gia tử ho khan càng thêm lợi hại, vẻ mặt thêm thương tâm khổ sở.
“Cháu đã biết.” Lục Thiền vẫn là câu nói kia, ánh mắt lạnh băng từ đầu đến cuối đều không có thay đổi.
“Hy vọng cháu là thật minh bạch, không cần gia gia đến dạy cháu.” Lục Văn Sinh hiền từ cười, mặt sau một câu tăng thêm ngữ khí.
Lục Thiền nghe ra lời nói ý tại ngôn ngoại, lãnh đạm đôi mắt hiện lên một mạt thâm trầm.
Nàng hướng tới Lục lão gia tử cúc một cung, cung kính lui ra ngoài.
Lục Văn Sinh vừa lòng cười, trên mặt hiền lành lại lộ ra tàn nhẫn.
Hắn có thể cho phép mẫu thân Lục Thiền ở bên ngoài trắng đêm không về, rốt cuộc nữ nhân này cũng đã vì Lục gia mà sinh ra Alpha cấp bậc S.
Xem ở Lục Thiền cùng mặt mũi Diệp gia, hắn sẽ không khó xử Diệp Nhàn.
Nhưng hắn tuyệt đối không thể cho phép một đứa con do loại Beta cấp thấp sinh ra lại còn là người câm làm bẩn nề nếp gia đình của Lục gia.
Lục Thiền tương lai là người nối nghiệp của Lục gia, cùng loại người cấp thấp như vậy tiếp xúc này đó, sẽ làm tổn hại đến mặt mũi của hắn cùng Lục gia..

« Trước Sau »