Người Không Tồn Tại

Chương 7
« Trước Sau »

Sáng hôm sau, lúc Cố Dĩ Nguyên tỉnh lại, cảm thấy toàn thân không có chỗ nào có sức. Đại não choáng váng nặng nề, không giống như mới từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, ngược lại giống như một đêm không ngủ, nổi lên cảm giác mệt mổi chết lặng. Tay phải đau nhức không ngưng, dường như cô đã dùng tay phải để "vận động" vậy. Nhưng mà chật vật nhất chính là vị trí giữa hai chân.

Nơi đó ướt một mảnh, thậm chí bây giờ còn có một dòng nước ấm thuận theo chảy xuống, đem tấm ga trải giường dưới mông ướt đẫm, không cần nghĩ cũng biết phía dưới chăn thân thể có bao nhiêu chật vật. Cố Dĩ Nguyên không nghĩ tới chính mình lại nằm mơ cái loại giấc mơ như vậy, cô sờ thân thể chính mình, rõ ràng tối hôm qua có mặc quần áo ngủ, mà bây giờ đều biến mất không thấy.

Nhưng… tại sao cô không nhớ nổi nữ nhân kia rốt cuộc là dáng vẻ gì? Cố Dĩ Nguyên chỉ nhớ rõ nữ nhân ở trong mơ cùng mình quấn quýt rất đẹp, người đó cởi mở hơn so với bạn gái trước đây của cô. Dáng dấp xinh đẹp câu người, dường như mọi cử động đều ra hiệu ngầm. Khi lên tới cực hạn phát ra âm thanh dễ nghe kinh người, làm cho thân thể Cố Dĩ Nguyên khi nghe thấy liền nổi lên phản ứng.

Rõ ràng giấc mơ dài dằng dặc như vậy mà như cờ bay phấp phới, có thể chính mình cứ khăng khăng không nhớ dáng vẻ của cô gái kia. Cố Dĩ Nguyên cứ như vậy ngây ngẩn hồi tưởng thật lâu, thẳng đến khi điện thoại đặt trong phòng khách reo lên, cô mới vội vàng khoác khăn tắm đi ra ngoài. Đúng lúc này, không hiểu sao trên ngón tay xuất hiện chiếc nhẫn thu hút hoàn toàn sự chú ý của cô.

Sáng sớm nay cô chỉ lo suy nghĩ về chuyện tối hôm qua, hoàn toàn không có phát hiện trên ngón áp út tay phải của mình, chiếc nhẫn bị chính mình vứt bỏ, cuối cùng lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt. Phát hiện này làm cho sống lưng Cố Dĩ Nguyên phát lạnh, cô hốt hoảng đem nhẫn tháo xuống đặt lên trên bàn. Có chút cứng nhắc cầm điện thoại lên, ánh mắt trước sau vẫn đặt trên chiếc nhẫn kia.

"Alo, xin chào."

"Nhất Nguyên, mình là Trần Tuyết. Là thế này, bạn học Cao trung muốn tìm dịp tụ hội, vừa hay mấy ngày nữa được nghỉ, định cùng nhau ra ngoài ăn một bữa, ca hát. Cậu là nhân vật quan trọng hồi Cao trung, bọn họ cầu mình đem cậu đến, cậu nhất định phải tới nha."

Nghe Trần Tuyết ở bên kia khẩn cầu mình, lúc đầu Cố Dĩ Nguyên không muốn đi nhưng nghĩ đến mình mấy ngày nữa cũng không có chuyện gì làm, không có bồi người yêu, cô cũng chỉ có thể ở nhà. Nghĩ tới cái nhà tà môn này… Cố Dĩ Nguyên trái lo phải nghĩ, vẫn đáp ứng lời mời của Trần Tuyết.

Sau khi cúp máy, Cố Dĩ Nguyên cầm chiếc nhẫn ngồi trên ghế sofa, cô biết chiếc nhẫn này là do "Người" không nhìn thấy kia đeo lên cho mình, nhưng tại sao đối phương cố chấp quấy rầy mình? Làm luật sư vài năm, Cố Dĩ Nguyên biết bình thường mình đụng phải vùng đất xám, nhưng cô tuyệt đối không có làm loại chuyện hại đến tính mạng con người. Nếu như thật có quỷ quấn lấy cô, kia con quỷ đó là vì cái gì?


Đùa cô? Hay là muốn mạng của cô?

Nhìn chiếc nhẫn trên bàn, Cố Dĩ Nguyên cắn răng, cô cầm chiếc nhẫn đến bên cửa sổ, muốn ném chiếc nhẫn lần nữa. Nhưng còn chưa có hành động cô liền cảm thấy phía sau truyền tới từng luồng khí lạnh. Cô biết có thể là tên quỷ kia đang nhìn mình, cảm giác lạnh kia cũng bởi vì bản thân muốn ném đồ của tên quỷ đó nên tên đó bất mãn. Suy nghĩ hồi lâu, Cố Dĩ Nguyên làm một chuyện đầy ngây thơ thậm chí là hành động có chút khiêu khích.

Cô đem chiếc nhẫn kia khóa vào trong hộp sắt, bấm mật mã lung tung sau đó đem hộp sắt từ cửa sổ vứt ra ngoài. Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy hành động này buồn chán và ngu xuẩn cực kỳ, chính là cô muốn biết nếu mình làm như vậy, cái con quỷ kia sẽ có hành động gì. Nhưng đáng tiếc, trong phòng vẫn giống như trước, không có bất kỳ thay đổi gì, một giây tiếp theo, ly cafe cô để trên bàn bị lật, trực tiếp đổ lên tài liệu cô đã xử lý xong vào ngày trước.

Phần tài liệu này là chứng cớ quan trọng cho phiên tòa mở vào ngày mai, cô chỉnh sửa lại 3 ngày mới sửa xong. Bây giờ bị một ly cafe phá hủy hết, chính là nói rõ, cô cả ngày hôm nay đều phải sửa lại cho xong. Nhìn ly cafe kia không hiểu sao lật kia, Cố Dĩ Nguyên cứng ngắc nắm chặt quả đấm.

Quả nhiên… quỷ đều điên.

—————–

Ps. Quỷ tỷ có lòng tặng nhẫn vậy mà Nguyên tỷ hết lần này tới lần khác ném đi bảo sao người ta không trả đũa:v

« Trước Sau »