Người Không Tồn Tại
"Luật sư Cố… luật sư Cố?" Đột nhiên âm thanh này làm cho Cố Dĩ Nguyên vẫn đang ngẩn người tỉnh táo lại, từ trong tầng tầng lớp lớp hồ sơ nhìn về phía trợ lý đứng ở trước mặt, nhận lấy cafe đối phương đưa cho mình.
"Xin lỗi, mới vừa rồi tôi đang có chuyện suy nghĩ."
"Luật sư Cố, mấy ngày nay tinh thần cô hình như không tốt lắm, có cần nghỉ ngơi một chút không?"
"Tôi không sao, cảm ơn, đi làm việc đi."
"Dạ."
Đuổi trợ lý đi, Cố Dĩ Nguyên uống một chút cafe nóng, mệt mỏi xoa đầu. Nếu như không phải hôm nay có án tử, sáng sớm nay sau khi xảy ra chuyện quái dị như vậy cô quả thực không có tâm tư đi làm. Vốn tưởng rằng mấy ngày trôi qua, "cái thứ kia" trong nhà đã đi rồi, ai biết nó không những không đi còn thừa dịp cô ngủ đeo nhẫn cho cô.
Chiếc nhẫn này đối với người thường mà nói có ý gì không cần nói cũng biết, Cố Dĩ Nguyên không biết "cái thứ kia" rốt cuộc xuất phát từ tâm lý gì mà làm loại chuyện đó, tại sao nó lại xuất hiện ở nhà mình. Từ sau khi bản thân đi đến mộ viên, hết thảy mọi thứ xung quanh đều trở nên không bình thường. Vì để cho bản thân thanh tỉnh một chút, Cố Dĩ Nguyên đứng dậy đi WC, cô gỡ cặp mắt kính dùng để xem văn kiện xuống, trước bồn nước dùng nước lạnh xối lên mặt.
Nước lạnh như băng tiếp xúc với da mang đến từng cơn khoan khoái nhẹ nhàng, nhưng mà, cô lại luôn có cảm giác phía sau có một luồng khí lạnh lẽo đi theo cô, làm cho cô cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên. Theo bản năng, Cố Dĩ Nguyên vội vàng ngẩng đầu nhìn gương, từ trong gương nhìn thấy một bóng người, chính cô nhìn thấy mái tóc dài màu đen che phủ.
Hình ảnh như vậy hơi bị quá mức đáng sợ, Cố Dĩ Nguyên vội vàng xoay người nhìn về phía sau, nhưng phát hiện… phía sau cái gì cũng không có, sau khi quay đầu, trong gương chỉ có một mình cô. Cô vội vàng mang kính đi ra khỏi WC, cô cảm thấy bản thân thật sự cần phải tìm người đến xem phong thủy. Trong lúc Cố Dĩ Nguyên định mua chút tiền âm phủ về nhà đốt, điện thoại bỗng nhiên vang lên, là Vương Lỵ.
"Nguyên Nguyên, cứu mình, mình sợ lắm." Điện thoại vừa thông, Cố Dĩ Nguyên không nghĩ tới lại nghe Vương Lỵ nói thế, cô có chút khẩn trương từ trên ghế đứng lên, ly cafe bị đụng ngã ra bàn, cô cũng không dọn.
"Cậu xảy ra chuyện gì."
"Nguyên Nguyên, mình ở bệnh viện, mình xảy ra tai nạn xe, đau quá."
"Cậu đừng vội, bây giờ mình lập tức tới thăm cậu."
Nghe Vương Lỵ xảy ra tai nạn xe cộ, Cố Dĩ Nguyên vội vàng xin nghỉ ở công ty, lái xe đến bệnh viện. Đẩy cửa phòng bệnh ra, cô liếc mắt liền nhìn thấy người đang ngồi dựa trên giường. Vết thương của Vương Lỵ không tính là nặng, chỉ là gãy xương chân trái, trầy xước ngoài da nhưng thời điểm cô ta gọi điện thoại lại khóc rất thương tâm, làm cho Cố Dĩ Nguyên không tránh khỏi đau lòng.
"Nguyên Nguyên, cuối cùng cậu cũng tới, mình biết cậu không bỏ được mình. Mình sợ lắm, chỉ có cậu mới đến cùng mình."
"Cậu xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao xảy ra tai nạn?" Nhìn bộ dạng Vương Lỵ, Cố Dĩ Nguyên nói không đau lòng là giả. Hai người bên nhau mấy năm, chia tay cũng chỉ là chuyện gần đây, cô thừa nhận chính mình còn nghĩ đến người này.
"Nguyên Nguyên, mình không phải vô duyên vô cớ xảy ra tai nạn, là có quỷ, có quỷ muốn hại mình." Nhớ lại chuyện đêm đó, Vương Lỵ đến giờ còn giật mình, cô chỉ nhớ rõ lúc mình đang lái xe, bỗng nhiên nhìn thấy một gương mặt tái nhợt xuất hiện trong kính chiếu hậu, chờ cô quay đầu lại phát hiện phía sau không có bất kỳ ai. Chuyện đó làm Vương Lỵ sợ, cô lái xe rất nhanh, thỉnh thoảng nhìn ra ghế sau, cứ như vậy xảy ra tai nạn.
"Cậu nói nhảm gì vậy, sao lại có quỷ muốn hại cậu chứ!?" Nói ra câu an ủi này, Cố Dĩ Nguyên có chút không đủ tin tưởng, nếu như trước đây cô còn có thể theo chủ nghĩa vô thần, nói với Vương Lỵ trên đời này không có quỷ. Nhưng… nghĩ tới cảnh tượng cô nhìn thấy trong WC, Cố Dĩ Nguyên khụ khụ vài tiếng, cảm thấy gần đây sẽ có chuyện phát sinh những chuyện không lành.
"Nguyên Nguyên, mình thực sự rất sợ, ba mẹ mình đều đi làm, họ không có thời gian ở với mình. Lúc này người có thể chiếu cố mình chỉ có cậu, nếu như ngay cả cậu cũng đi, mình thực sự không biết làm thế nào mới tốt." Vương Lỵ vừa khóc vừa nói, mà lúc này đây Cố Dĩ Nguyên cũng chỉ có thể vỗ vai an ủi người kia. Nhưng không biết tại sao, Cố Dĩ Nguyên luôn cảm thấy phía sau vẫn có một luồng khí lạnh quanh quẩn, làm cho cô vô cùng khó chịu.
"Như thế này đi, ngày mai mình trở lại thăm cậu, đêm nay cậu nghỉ ngơi cho tốt, được không?"
"Nguyên Nguyên cậu không phải ở đây với mình à? Có phải cậu vẫn còn giận những lời lúc trước mình nói với cậu? Mình… mình thật sự không muốn kết hôn, là ba mẹ họ…"
"Được rồi, những chuyện này đều đã qua, ngày mai mình sẽ tới thăm cậu, được không?"
Không muốn tiếp tục thảo luận cái đề tài này, Cố Dĩ Nguyên không cho Vương Lỵ cơ hội mở miệng, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Đêm nay không muốn trở về nhà, trong nhà không sạch sẽ, ngay cả phòng làm việc cũng làm cho cô không an tâm. Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn nên đến nhà Nam Ngộ. Cùng lắm là bị tên kia châm chọc một hồi là xong.
Luôn có người nói, bệnh viện âm khí rất nặng, bởi vì có quá nhiều người chết, trước đây Vương Lỵ không tin tà ma, nhưng sau khi trải qua chuyện tối qua, cô thật sự sợ nơi này. Mắt thấy Cố Dĩ Nguyên không nói tiếng nào rời đi, cô tủi thân nằm trên giường cũng không dám tắt đèn ngủ, nổi đau trên đùi dằn vặt càng làm cho cô khó chịu, hơn nữa trong lòng lo lắng không yên.
Cô luôn cảm thấy trong phòng có người nhìn chằm chằm mình, làm cho cô lạnh cả người. Cô không kiềm được bật điều hòa trong phòng, lại cảm thấy càng thổi càng lạnh. Bỗng nhiên đèn trong phòng bắt đầu chớp tắt, lúc sáng lúc tối, thoáng cái trở nên sáng, thoáng cái lại tối đen.
"Chuyện gì vậy!? Hộ sĩ hộ sĩ ở đâu!?" Vương Lỵ nhát gan, xảy ra chuyện như vậy tự nhiên là tìm người trước, cô không ngừng bấm chuông báo động ở đầu giường, lại không ai đến giúp cô. Chợt, ngọn đèn không còn nhấp nháy nữa, mà trở nên sáng sủa hơn. Trong lúc cô thở phào nhẹ nhõm, đèn trong phòng một lần tắt hết, cả phòng rơi vào bóng đêm.
"Ai… là ai đang hù tôi, tôi sai rồi… đừng hại tôi, tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với mấy người, người đâu, người đâu cứu tôi với!" Vương Lỵ lớn tiếng kêu gào, liên tục bấm chuông báo động ở mép giường, nhưng không có bất kỳ ai để ý đến cô. Cô nhìn chân bó thạch cao, nén đau nghĩ xuống giường, nhưng mà cô vừa mới đưa tay mò mẫn về phía trước, liền chạm đến vật thể lạnh như băng, cô sợ đến nổi vội vàng rút tay về.
Nương theo ánh trăng yếu ớt, cô dần dần thấy rõ bóng người kia. Đó là một nữ nhân mặc quần dài màu đỏ, tóc cũng rất dài, dài đến thắt lưng, trên mặt nhuộm đầy màu đỏ tươi của máu. Sắc mặt tái nhợt, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm cô, ng.ực của nữ quỷ là một lỗ máu lớn, xuyên qua con tim của nữ quỷ, liếc nhìn, thậm chí có thể nhìn thấy bên trong lồng ng.ực bị phá hủy.
"Quỷ, có quỷ! Có Quỷ! Ai mau tới cứu tôi, cứu tôi! Nguyên Nguyên, cứu mình, Nguyên Nguyên!"
Lúc đầu, nữ quỷ chỉ đứng ở bên giường Vương Lỵ, nhưng mà, ngay sau khi Vương Lỵ gọi tên Cố Dĩ Nguyên, nữ quỷ đó chậm rãi đi về phía cô. Tốc độ của nữ qủy rất chậm, cánh tay phải của nữ quỷ luôn duy trì tư thế kỳ quái- buông lỏng bên người, giống như bị đứt, màu đỏ từ trên móng tay không ngừng chảy xuống so với máu còn đỏ hơn, đáng sợ nhất chính là cặp mắt kia vẫn nhìn chòng chọc làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
"Không được đến gần cậu ấy nữa…" Qua hồi lâu, nữ quỷ chậm rãi mở miệng, giọng vô cùng âm u lạnh lẽo. Thấy nữ quỷ hướng về phía mình, Vương Lỵ không ngừng lùi ra sau, một giây tiếp theo, cổ đã bị tay trái của nữ quỷ giữ chặt.
"Cứu mạng… đừng gϊếŧ tôi, cầu xin cô đừng gϊếŧ tôi."
"Cậu ấy là của tôi… không được phép đến gần cậu ấy… không được phép tìm cậu ấy…"
Vương Lỵ không biết cậu ấy trong lời nữ quỷ là ai, cô biết kêu gào trong bất lực, không ngừng giãy dụa, cho đến khi nhân viên y tế tới, nhìn thấy hình ảnh chính là Vương Lỵ ở trên giường lăn lộn, không ngừng bóp cổ của mình. Một đêm này, Vương Lỵ điên rồi, bệnh viện gọi ba mẹ cô đến, trong miệng cô ta không ngừng kêu gào những lời nói điên khùng các kiểu như đừng đến gần, đừng gϊếŧ tôi.
Cố Dĩ Nguyên không nghĩ tới ngày hôm sau chính mình trở lại, Vương Lỵ đã thay đổi thành một bộ dạng khác. Người đó đứng trong phòng bệnh, nhưng tinh thần hoảng hốt, không rõ vì sao trong một đêm có thể thay đổi như vậy. Lúc đầu Vương Lỵ chỉ ngồi yên trước giường bệnh nhưng khi nhìn thấy Cô Dĩ Nguyên đi qua lại điên cuồng cầm một góc gối đầu bảo cô cút đi. Ba mẹ Vương Lỵ biết chuyện của hai người, vốn đã có bất mãn đối với Cố Dĩ Nguyên, bây giờ nhìn thấy cô đi tới kíƈɦ ŧɦíƈɦ Vương Lỵ, sắc mặt càng khó coi.
"Cô còn đến làm gì nữa? Cô muốn nhìn xem con gái chúng tôi bị cô hại thành cái dạng gì à!? Cút, cô không nghe nó bảo cô cút đi à? Cả nhà chúng tôi đều không muốn gặp lại cô, nhanh cút ra ngoài!"
"Xin lỗi."
Cuối cùng liếc mắt nhìn Vương Lỵ, Cố Dĩ Nguyên không nghĩ tới mối quan hệ của cô và Vương Lỵ trong tình huống như vậy triệt để kết thúc, chính mình đã từng cho rằng có thể nắm tay người yêu cả đời, cùng cô nói câu cuối cùng cũng là bảo cô cút đi.
Ngồi trong xe, Cố Dĩ Nguyên có chút bất lực co rúc trên ghế. Cô cảm giác mình rất nực cười, trong lòng có chút cảm giác thất lạc không nói ra được. Trong thoáng chốc cô cảm thấy cơ thể rất lạnh, rõ ràng bây giờ đang là mùa hè, cô lại cảm thấy cái lạnh không rõ lý do. Dường như có một khối băng khắc ôm lấy cô, thậm chí xoa đầu cô.
——————–
Đừng đụng đến vợ chị quỷ, kết cục không tốt đâu :v
Ps. Ngủ ngon:v
Cuối tuần vui vẻ!