Người Không Tồn Tại

Chương 20
« Trước Sau »

Lạnh, rất lạnh, cơ thể giống như bị đóng băng, đóng băng trong lớp băng, ngay cả da cùng xương cốt đều phát đau, khó chịu như vậy Đoạn Vũ Mật chỉ trải qua một lần, chính là khi cô cho rằng mình sẽ chết lại không chết, khi đó, cô còn tuyệt vọng hơn so với bây giờ, khó khăn hơn còn trải qua, dựa vào nỗi mong nhớ với Cố Dĩ Nguyên, kiên trì vượt qua. Mà nay, cô chính miệng nói ra thích A Nguyên, cũng cùng A Nguyên bên nhau nhiều ngày như vậy, có thể lòng tham của cô vẫn như trước không muốn rời đi, muốn trở bên cạnh Cố Dĩ Nguyên.

"Đoạn Vũ Mật, tỉnh.. tỉnh… Đoạn Vũ Mật." Cố Dĩ Nguyên nhìn người nằm trên giường, chính xác mà nói, là quỷ đang hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt đều lo lắng sốt ruột. Đêm nay đã cách ngày xảy ra tai nạn mấy ngày, cảnh sát cũng tra ra chính là thuộc hạ tên đại ca hắc đạo bị phán quyết muốn ra tay với mình, đem họ bắt về quy án.


Nhưng lúc này, Cố Dĩ Nguyên không muốn nghĩ tới những kẻ đó thế nào mà là Đoạn Vũ Mật ra sao. Đêm hôm đó, mắt thấy thân thể Đoạn Vũ Mật từng chút từng chút dần dần tan biến, ở trong tay mình biến thành trong suốt. Cố Dĩ Nguyên biết chính bùa hộ mạng làm bị thương người kia, cô đem bùa kia ném xuống biển, không ngừng lẩm bẩm tên Đoạn Vũ Mật, ở trong lòng khẩn cầu người kia đừng xảy ra chuyện gì.

Sau khi cảnh sát cứu Cố Dĩ Nguyên lên, may là cô chỉ bị kinh sợ, cũng không có ngoại thương gì, cảnh sát lúc này mới lấy khẩu cung của cô, đưa cô về nhà. Đứng trước căn nhà quen thuộc, nhưng không còn âm thanh quen thuộc, Cố Dĩ Nguyên vô tri vô giác vào nhà, phát hiện trong phòng đầy mùi máu tươi, mùi máu nồng nặc, cô nghĩ điều gì đó, rất nhanh đẩy cửa đi vào.

Đập vào mắt cô là giường của mình còn có cái kia ở trên giường, "người" kia vô cùng suy yếu an tĩnh nằm đó, toàn thân bị máu bao trùm, máu nhuộm đỏ ga trải giường, chảy xuống đầy đất. Tóc đen cũng nhuộm máu, quần áo rách tả tơi, lỗ máu lớn trên ngực cũng phá lệ kinh người. Cố Dĩ Nguyên thở phào nhẹ nhõm, biết Đoạn Vũ Mật không có biến mất nhưng giờ lại lo lắng tình huống lúc này.

"Đoạn Vũ Mật." Giờ khắc này, Cố Dĩ Nguyên phát hiện mình không hề e sợ dáng vẻ khi chết của Đoạn Vũ Mật, thậm chí cảm thấy mặc dù người kia bị phá hủy dữ tợn vẫn đẹp lạ thường. Mặt tái nhợt không chút máu, trên cổ nhuộm máu đỏ tươi. Cố Dĩ Nguyên không có sợ hãi, chỉ có thương tiếc cực kỳ. Cô lấy chăn đắp lên người Đoạn Vũ Mật, nắm chặt điện thoại, nghĩ xem hiện tại nên làm thế nào.

Tình huống hôm nay rất rõ ràng, Đoạn Vũ Mật bị lá bùa kia làm cho bị thương, nói cách khác, chính mình phải cứu cậu ấy, nhất định phải tìm lão bà bà mới được. Nghĩ thế, Cố Dĩ Nguyên vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, bây giờ người duy nhất cô có thể tìm chỉ có lão bà bà, bà ấy tuyệt đối không phải người bình thường.

Đoạn đường đến cửa hàng quen thuộc, Cố Dĩ Nguyên đẩy cửa đi vào, lão bà bà hiển nhiên không nghĩ tới cô bất ngờ đến, quay đầu nhìn ánh mắt của cô, sắc mặt cũng không tốt lắm. "Tiểu cô nương, thật sự xảy ra chuyện sao?" Lão bà bà liếc nhìn liền biết Cố Dĩ Nguyên đã xảy ra chuyện lớn, bằng không tiểu nha đầu luôn bình tĩnh đương nhiên sẽ không nhanh chóng đến tìm mình.


"Lão bà bà, cậu ấy vì cứu con bị thương, bây giờ nằm trong phòng hôn mê bất tỉnh, van bà, mau cứu cậu ấy."

Cố Dĩ Nguyên rất thành khẩn, hôm nay do dự trong mắt cô đã biết mất, cùng lần trước tới còn tưởng là hai người. Đem bối rối của Cố Dĩ Nguyên đặt trong mắt, lão bà bà cười cười, cầm cây gậy bên cạnh, nói đi thôi liền ra khỏi cửa hàng.

Cố Dĩ Nguyên dẫn theo lão bà về nhà, hai người đi tới trước giường của Đoạn Vũ Mật, lão bà bà đưa tay xốc chăn lên, ngay lập tức mùi máu tươi nồng nặc tràn lan khắp phòng. Nhìn thân thể Đoạn Vũ Mật bị máu nhuộm đỏ, lão bà bà khẽ nhíu mày, vẻ mặt cũng không còn bình tĩnh như trước.

"Lão bà bà, có phải có chuyện gì không, vết thương của cậu ấy rất nghiêm trọng sao?" Cố Dĩ Nguyên lo lắng hỏi, hiện tại cô toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ làm sao có thể để cho Đoạn Vũ Mật bình an vô sự, cô muốn Đoạn Vũ Mật lưu lại bên cạnh mình, bất luận là người hay quỷ. Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Cố Dĩ Nguyên, sắc mặt của lão bà bà càng thêm khó coi, bà lấy tay xoa xoa cây gậy, ngẩng đầu nhìn Cố Dĩ Nguyên.

"Nha đầu, con nói cho ta biết, con thực sự muốn lưu tên quỷ này?"

« Trước Sau »