Người Không Tồn Tại
May mà thời gian này xe chạy trên đường lớn không nhiều lắm, Cố Dĩ Nguyên lái xe rất nhanh, căn bản không để ý tới có bị cảnh sát nhìn thấy hay không, dù sao hiện tại bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất. Từ trong gương nhìn kỹ phía sau, cô nhìn thấy 3 chiếc xe từng bước ép sát, giống như quyết giữ chủ ý không để chính mình bỏ rơi, Cố Dĩ Nguyên hết cách, phải giữ vững tốc độ xe cũng không để xe khác vượt lên, còn phải tránh 3 chiếc xe kia, có thể nói là luống cuống tay chân, trên trán mồ hôi xuất ra từng lớp.
So với Cố Dĩ Nguyên, Đoạn Vũ Mất còn hoảng hơn nhiều, cô chết qua một lần cũng biết cảm giác chết có bao nhiêu đau đớn, mặc dù cô hy vọng mình có thể cùng Cố Dĩ Nguyên bên nhau, cũng không hy vọng người yêu của mình chết trước mặt mình. "A Nguyên, để mình thử xem, có thể giải quyết hết bọn họ không." Đoạn Vũ Mật trầm mặt xuống, thấp giọng nói, nghe xong lời Đoạn Vũ Mật, Cố Dĩ Nguyên khẽ ừ, vội vàng gọi 110, định xin sự giúp đỡ của cảnh sát.
Sau khi từ người biến thành quỷ, Đoạn Vũ Mật vẫn luôn nghĩ làm thế nào để tiếp cận Cố Dĩ Nguyên, còn như chuyện gϊếŧ người ngay cả nghĩ cô cũng chưa hề nghĩ tới, ngoại trừ lần kia cố ý dọa Vương Lỵ cũng là ngoài ý muốn, cô xem như là một tên quỷ không thích gây chuyện thị phi. Sau khi nhìn thấy những người kia đuổi theo Cố Dĩ Nguyên không rời, trong lòng Đoạn Vũ Mật vừa vội vừa tức, cô nhìn về phía những chiếc xe phía sau, cô cũng không biết mình làm thế nào để giải quyết họ, nếu như bò ra ngoài xe nhảy qua? Không được… cô sợ… mặc dù đã chết nhưng cô vẫn sợ…
Suy nghĩ hồi lâu, Đoạn Vũ Mất cũng chỉ có thể leo ra ngoài xe, quỳ trên nóc xe, chậm rãi đem hình dạng khi mình chết hiện ra. Tài xế đi theo sau nhìn thấy một nữ nhân cả người đều là máu bất ngờ xuất hiện trên nóc xe Cố Dĩ Nguyên, trước ngực là một lỗ máu lớn, thậm chí trái tim bên trong còn rơi xuống huyết nhục mơ hồ. Một màn kia làm cho đám người bám theo sợ hãi, bọn họ chà trộn hắc đạo, đã "buôn bán" không ít mạng người, nhưng nhìn thấy nữ quỷ thứ thiệt, nhất thời sợ xanh cả mặt, không cẩn thận liền loạng choạng tay lái, trực tiếp đâm đầu vào xe của nhau.
Chiếc xe theo sau thứ hai hiển nhiên không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện, không kịp thắng xe cũng đụng theo, ngay lập tức giải quyết được hai xe, Đoạn Vũ Mật cười đắc ý lại phát hiện Cố Dĩ Nguyên cũng sắc mặt trắng bệch nhìn mình, bộ dạng sợ hãi. Đoạn Vũ Mật lúc này mới nhớ, trước đây mình hay dùng bộ dạng này hù dọa A Nguyên, vội vàng khôi phục lại bộ dạng con người, chui trở vào trong xe.
"A Nguyên, mình hù cậu rồi?" Đoạn Vũ Mật nhìn sắc mặt Cố Dĩ Nguyên tái nhợt, có chút bận tâm hỏi, không ngờ đối phương giơ tay ôm lấy mình, đem mình ôm vào lòng.
"Không có, cậu không có dọa mình, mới vừa rồi là lần đầu tiên mình nghiêm túc nhìn… dáng vẻ của cậu khi đó…" Suy nghĩ rất nhiều từ ngữ nhưng Cố Dĩ Nguyên lại không tìm được từ nào thích hợp để hình dung. Cô biết Đoạn Vũ Mật chết bởi tai nạn xe cộ, dù cho lần trước đã mơ hồ thấy qua nhưng cũng không dám quan sát tỉ mỉ thân thể Đoạn Vũ Mật.
Vừa rồi, mắt thấy thân thể người kia bị nhuộm máu, xuyên thủng, lỗ thủng lớn ở lồng ngực làm cho viền mắt Cố Dĩ Nguyên đỏ lên, cô biết đó là vết thương trí mạng, nghĩ đến thân thể người kia lúc đó từng bước từng bước đi về phía con đường tử, ngay cả một câu thích cũng chưa từng nói với mình, lòng của người kia, sợ là rất tuyệt vọng.
"A Nguyên, mình…" "đùng" Đoạn Vũ Mật còn muốn nói gì đó. Đúng lúc này, xe của hai người một lần nữa bị chiếc xe ở sau ra sức tông vào, hai người quay đầu lại nhìn, phát hiện phía sau lại có thêm vài chiếc xe màu đen, Cố Dĩ Nguyên càng lo lắng, cô đã báo cảnh sát nhưng không biết lúc nào cảnh sát mới có thể chạy tới, con đường sau này càng ngày càng vắng vẻ… nếu như bị họ chặn ở đây, sợ là ngay cả chạy cũng không chạy được.
"A Nguyên, cẩn thận, phía trước lại có người tới." trong lúc Cố Dĩ Nguyên luống cuống tay chân, Đoạn Vũ Mật chợt lên tiếng, hai người nhìn về phía trước, mấy chiếc xe thẳng tắp hướng tới xe hai người, rõ ràng là phải đem hai người đụng chết trong xe. Cố Dĩ Nguyên nhanh tay lẹ mắt, cô nhìn bên cạnh hàng rào bảo vệ là biển bên dưới, cắn chặt răng ngoan tâm, chuyển tay lái, đụng ngã hàng rào, cả người và xe bay ra ngoài.
Rơi xuống mất trọng lượng làm cho Cố Dĩ Nguyên cảm thấy khó thở, cô cảm thấy có một cái ôm, liền phát hiện Đoạn Vũ Mật đang nghiêm túc nhìn mình, ánh mắt đó làm cho cô cảm thấy an tâm không gì sánh bằng. Cố Dĩ Nguyên vội mở cửa xe, ngay khoảnh khắc xe rơi xuống nước liền nhảy ra ngoài.
Dòng nước ở bốn phương tám hướng chảy vào lỗ tai và mũi tràn vào bên trong cơ thể, kỹ năng bơi của Cố Dĩ Nguyên cũng không hề tốt, vừa vào trong nước ý thức đã không còn thanh tỉnh, trong chốc lát, cô nhìn thấy đoạn Vũ Mật bơi tới mình, nhưng mỗi lần tới gần lại bị một cổ lực bắn ra. Cố Dĩ Nguyên không rõ là chuyện gì, mãi cho đến khi lồng ngực nổi lên cảm giác giống như cháy, cô mới nghĩ tới bùa của lão bà bà cho mình ảnh hưởng tới Đoạn Vũ Mật.
Cố Dĩ Nguyên muốn đưa tay lấy nó xuống, lại phát hiện sợi dây này giống như thắt nút chết, bất luận cô giãy dụa cỡ nào cũng không mở được, hiển nhiên, Đoạn Vũ Mật cũng phát hiện Cố Dĩ Nguyên thân bất do kỷ. Cô biết trên người Cố Dĩ Nguyên mang theo thứ hạn chế chính mình đến gần nhưng bây giờ cô không có cách nào bận tâm nhiều như vậy, nếu như không dẫn Cố Dĩ Nguyên theo, có thể Cố Dĩ Nguyên sẽ chết đuối trong nước.
Điều gì cũng không thể sánh nổi an nguy của Cố Dĩ Nguyên, mặc dù chỉ cần mình sát vào gần một chút thì toàn thân giống như bị lửa thiêu đốt, Đoạn Vũ Mật cũng chịu đựng nỗi đau đó. Cô cắn môi dưới, tới gần Cố Dĩ Nguyên lần nữa, mới đụng vào đối phương, cánh tay liền giống như bị ai đó đánh gãy xương. Cố nén đau đớn, nhưng cơ thể không biết gạt người, Cố Dĩ Nguyên nhìn thấy lớp ngụy trang thành người của Đoạn Vũ Mật từng chút bị bóc ra, thân thể đầy máu tươi, ngực dần dần xuất hiện lỗ máu lớn.
Nhìn thấy màn kia, Cố Dĩ Nguyên đỏ cả vành mắt, cô khóc muốn Đoạn Vũ Mật buông mình ra, nhưng người kia lại sống chết ôm chặt lấy cô, không chịu buông ra. Đoạn Vũ Mật cảm thấy toàn thân đều cực kỳ đau, nỗi đau này so với lúc chết còn đau hơn mấy lần, giống như muốn làm cho cô chết đi lần nữa. Cô vô lực đem quần áo của Cố Dĩ Nguyên buộc chung với mình, dùng toàn bộ sức lực bơi về phía bờ. Mãi cho đến khi đầu Cố Dĩ Nguyên thoát lên mặt nước, cô mới không còn sức lực ngất đi.
Trong khoảnh khắc ánh mắt sắp rơi vào bóng tối, Đoạn Vũ Mật nhìn thấy gương mặt Cố Dĩ Nguyên đầy nước mắt, vậy mà cảm thấy rất hài lòng. A Nguyên quan tâm mình, mặc dù mình là quỷ, là một kẻ nên sớm rời đi, không nên lưu lại, A Nguyên vẫn còn quan tâm mình.
Nhưng … thì ra quỷ cũng biết té xỉu sao?
Còn mình lại chết một lần nữa rồi….
————————–
Ps. còn vài chương nữa:v