Chương Trình Kết Hôn Trước Khi Ly Hôn

Chương 68
« Trước Sau »

Gần đây Ngưu đạo hao tổn sức lực cho CP Hằng Nga ôm Tiện thỏ rất nhiều, quả thật rất ít quan tâm hai cặp còn lại.

Thật ra trong ba cặp đôi, tuy rằng độ hot của Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm cực kỳ cao, nhưng hai cặp còn lại cũng không hề thua kém.

Quan trọng nhất là ba cặp đều có nét đặc sắc riêng.

Tần tổng phúc hắc, Lam Kha lão cán bộ, cực có cảm giác cấm dục.

Mà Lâm Y Y phóng khoáng nhiệt tình, Tống Từ ngoan ngoãn nghe theo như con mèo, chạm nhau là bốc lửa.

Nhân khí của bốn người nhảy vọt lên không hề ít, công ty rất hài lòng nhất là Lâm Y Y và Tống Từ, dù sau hai người này cũng ở trong giới giải trí ăn chén cơm này trường ký, có thể cuộc sống của các cô có bước ngoặt. Phía Lâm Y Y đã bắt đầu thảo luận hết quảng cáo này tới quảng cáo khác, tiếp theo công ty cũng chuẩn bị một bộ phim.

Ngưu đạo ngồi xổm trước cửa nhà Nguyễn Du Nhiên hút thuốc, bà mặt ủ mày ê, mấy đứa nhỏ bây giờ một người thì tùy hứng hơn một người, một người lại có giá thế hơn một người, bà tìm ba cặp sáu người nhưng toàn người bà không chọc nổi, bà có thể làm gì?

Sở Niệm cân nhắc sau đó cùng Nguyễn Du Nhiên chia ra hành động, Nguyễn Du Nhiên đi tìm Lâm Y Y và Tống Từ xem tình huống thế nào, Sở Niệm đi đến cặp Lam Kha và Tần tổng.

Ngưu đạo nghe thấy lời này muốn rớt nước mắt, bà nắm tay Nguyễn Du Nhiên:

"Ngoan ngoan ngoan, Tiện Tiện, dì cảm ơn con."

Sở Niệm cười cười, cô lấy tay Ngưu đạo ra:

"Dì đừng nắm chặt vậy."

Ngưu đạo:...

Lúc Nguyễn Du Nhiên đến chỗ Tống Từ và Lâm Y Y, bầu không khí trong phòng khách lắng đọng, Tống Từ một mình ngồi trên sofa, vành mắt hơi đỏ lên, Lâm Y Y đang trang điểm, có bởi vì trang điểm của hôm nay nên nhìn rất xinh đẹp nhưng có chút lạnh lùng.

Nguyễn Du Nhiên nhìn Tống Từ, chậc, sao lại khóc như lê hoa đái vũ.

Cô đi tới tìm Lâm Y Y:

"Chị làm gì con người ta?"

Lâm Y Y khoát tay, cô nhìn thoáng qua thợ trang điểm:

"Li, cô đi ra trước đi, chúng tôi muốn nói chuyện."

Để người ngoài rời đi?

Nguyễn Du Nhiên nghĩ chuyện này chắc không nhỏ.

Lâm Y Y thả tóc xuống, cô cúi đầu, trầm tư, cô nhìn Nguyễn Du Nhiên:

"Em ấy quá nhỏ, có rất nhiều chuyện chưa hiểu."

Có ý gì?

Nguyễn Du Nhiên còn chưa kịp phản ứng thì Tống Từ, người thường ngày luôn dịu dàng ngoan hiền, lại bất ngờ xông vào, bởi vì quay phim nên hôm nay Tống Từ mặc rất ít, sắc mặt hơi tái:

"Mặc dù em nhỏ nhưng em biết cái gì là yêu."

Lâm Y Y cũng không quay đầu lại, cô nhíu mày:

"Em có thể phân biệt rõ giữa tình cảm chân chính và tình cảm do diễn hay không? Nhóc con, chị nói rồi đừng có trẻ con như vậy."

Nước mắt của Tống Từ ào ào chảy xuống, Lâm Y Y đặt lược xuống, cô đứng lên chỉ về phía quần áo mỏng manh của Tống Từ:

"Đi thay quần áo, đừng để cảm mạo, lát nữa còn quay."

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Du Nhiên nhìn thấy Lâm Y Y tuyệt tình, Tống Từ đã rời đi, dù sao từ nhỏ Tống Từ đã tham gia đủ các loại huấn luyện, tuy rằng khổ sở nhưng vẫn có thể khống chế.

Nguyễn Du Nhiên nhìn Lâm Y Y, muốn nói lại dừng, Lâm Y Y thở dài:

"Du Nhiên, em không cần nói nữa, em ấy hiểu lầm ý của mình."

Có lẽ Tống Từ từ khi còn quá nhỏ đã lăn lộn trong cái giới giải trí này. Lại ở trong trạng thái không nóng cũng không lạnh, quá ít người quan tâm, ánh mắt đặt trên người cô bé này chỉ mang theo quấy rối và dục vọ.ng khiến cho cô bé này không dễ chịu.

Nhưng Lâm Y Y thì không như vậy, cô thường xuyên mỉm cười với cô bé này, mỗi lần mở miệng đều dịu dàng gọi "Nhóc con", sẽ bảo đứa bé này trời lạnh mặc thêm quần áo, những lúc mệt mỏi chỉ cần liếc mắt liền nhận ra sau đó để cho đứa bé này được nghỉ ngơi hoặc để tổ quay phối hợp.

Quan trọng là ánh mắt của Lâm Y Y luôn luôn ôn hòa, nụ cười vừa trưởng thành vừa cuốn hút, chỉ cần Lâm Y Y cười, giống như chuyện lớn đến đâu đi nữa cũng sẽ qua.

Tuổi của Lâm Y Y cũng không xem là lớn nhưng ở phương diện tình cảm, cô rất cẩn trọng, cô nhìn Nguyễn Du Nhiên với ánh mắt xa xăm: "Du Nhiên, mình không có dũng khí như cậu, gặp đã nhất kiến chung tình, sau đó oanh oanh liệt liệt cả đời." Tay cô đưa ra nhưng đang bắt lấy ánh sáng phía xa xôi: "Nếu như có thể, mình hi vọng cả đời này sẽ không bị bất kỳ ai bất kỳ thứ tình cảm nào ràng buộc, thoải mái vui vẻ."

Nguyễn Du Nhiên biết lời này của Lâm Y Y là do không thông, cô lắc đầu, trước khi rời đi, cô quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Y Y, nói:

"Y Y, nếu như yêu một người có thể kiềm nén có thể khống chế, vậy đó có gọi là yêu không?"

Cũng có thể Lâm Y Y thật sự không yêu Tống Từ.

Yêu một người, không có cách nào kiềm chế, không tính toán quá nhiều.

Cái gọi là hèn mọn gì đó chẳng qua là do yêu đến tận xương tủy.

Cả đời này, cô đã trải qua nhưng không phải ai cũng vậy.

Cảm xúc của Tống Từ đã đỡ hơn, trong tay còn cầm ly nước ấm, khoác chiếc áo khoác của Lâm Y Y trên người, nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên, mỉm cười yếu ớt:

"Chị, cảm ơn chị đã đặc biệt đến đây một chuyến."

Nguyễn Du Nhiên quả thật đau lòng, đứa nhỏ này quá hiểu chuyện quá nghe lời.

Tống Từ cúi đầu lẩm bẩm:

"Chị ấy luôn cảm thấy em còn nhỏ, em có thể chờ... chờ chị ấy hiểu được em không hề lẫn lộn tình cảm."

Haiz...

Lại một tình yêu đau khổ bắt đầu.

Nguyễn Du Nhiên cũng không biết nên nói gì để an ủi, cô nghĩ tới Sở Niệm, không biết bên Sở Niệm giải quyết thế nào, tôi nay... hiếm khi mặt cô đỏ lên, cô còn muốn cùng Sở Niệm chơi trò mới phát minh.

Tiến triển bên phía Sở Niệm cũng rất thong thả, lúc cô đến, Lam Kha và Tần Yên Lam đều có mặt, hai người thoạt nhìn bình thường ôn hòa nhưng rõ ràng chẳng ai để ý ai.

Lam Kha cầm quyển sách ngồi ở bên cạnh xem, cô đã nói với Ngưu đạo quyết định trở về dạy học sau khi quay xong "33 ngày kết hôn", vì tin tức này, Ngưu đạo suýt chút nữa tự bế, rốt cuộc chương trình của bà bị gì mà kết thúc ai cũng không muốn làm nữa.

Bởi vì muốn trở về trường dạy, mạng lưới giao thiệp trong giới giáo dục cũng kết nối lại, mấy năm nay, mặc dù cô ở trong giới giải trí không xem là pháo hoa nở rộ* nhưng cũng được xem là cây thường thanh*, cô trở về không chỉ bạn bè mà ngay cả trường đại học-cao đẳng cũng đưa ra lời mời hấp dẫn, đưa ra điều kiện cực tốt.

*Nổi tiếng vượt bậc, thường thanh là dây leo mình nghĩ là kiểu đi lên trong giới giải trí.

Quê quán của Lam Kha lúc đầu không phải là Bắc Kinh, qua năm cô muốn trở về, khoảng thời gian đó Tần Yên Lam biết, cô trầm lặng ít nói ngay cả cơm cũng ít ăn.

Lam Kha đau lòng, cô sợ Tần Yên Lam nghĩ lung tung, nên nhanh chóng lựa chọn một trường cao đẳng và đại học.

Nếu thay đổi ý định và cắm rễ ở Bắc Kinh thì tất nhiên cô có rất nhiều chuyện râu ria phải giải quyết, quan trọng nhất là có rất nhiều chuyện bản thân gánh vác quá lâu trở thành thói quen, cho nên mỗi ngày Tần Yên Lam nhìn thấy Lam Kha bận rộn lại không rõ bận chuyện gì.

Vấn đề nằm ở chỗ này.

Hiếm khi Tần tổng tan tầm sớm, cô muốn đi đón Lam Kha, nhưng lúc muốn đến thì Lam Kha gọi điện cho cô:

"Tiểu Tần à, em ở bên ngoài chờ chị một chút, chị ra ngay."

Bên cạnh có giọng một người nữ:

"Ôi, Lam lão sư, là ai vậy?"

...

Phụ nữ là động vật có giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy bén, Tần Yên Lam cau mày, cúp máy, trong lòng bắt đầu không thể bình tĩnh.

Cô đợi đúng nửa tiếng đồng hồ.

Lam Kha mới bước ra, đã uống chút rượu, trên người khoác áo khoác, có một người phụ nữ đồng dạng tri thức đứng bên cạnh Lam Kha, đường như người phụ nữ đó rất quen thuộc với Lam Kha, vài lần đưa tay đỡ lấy Lam Kha, Lam Kha chào tạm biệt từng người rồi nói gì với người phụ nữ đó, người phụ nữ đó mỉm cười, gật đầu với Lam Kha, lấy khăn lụa trên cổ đưa cho Lam Kha, còn giúp chỉnh lại rồi mới rời đi.

Chờ khi Lam Kha lên xe, khí thế trên người Tần Yên Lam trở nên sắc bén, cô híp mắt nhìn người đang ngồi kia, không lái xe đi.

Lam Kha uống hơi say, cô ngồi ở phía sau nhắm mắt yên lặng chờ một lúc sau đó mở mắt thắc mắc hỏi:

"Sao chưa đi?"

Tần Yên Lam lạnh lùng như băng xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Lam Kha:

"Lam Kha, em có đến nỗi không thể giới thiệu không?"

Lam Kha ngẩn người.

Trong khoảng thời gian này, Tần Yên Lam đã đề cập qua, cô muốn từ từ công khai, cùng Lam Kha đi gặp bạn bè.

Nhưng Lam Kha cảm giác phía bên mình chưa ổn định, hơn nữa công khai không phải chuyện nhỏ, cần từng bước một.

Tần Yên Lam cảm thấy ấm ức, cô nghĩ đến Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm, vì sao họ có thể bên nhau như vậy, huống chi, Lam Kha sợ gì chứ? Tất cả hậu qua đều có cô gánh vác.

Cho nên Lam Kha ngồi thẳng lưng, cô nhìn Tần Yên Lam cười hỏi:

"Chờ lâu nên không vui?"

Tần Yên Lam thản nhiên nói:

"Ở trong lòng chị, em xem là gì?"

Lam Kha không nghe ra sự ấm ức bên trong, cô ngập ngừng không biết nên nói thế nào, Tần Yên Lam nhìn bên ngoài cửa sổ:

"Người phụ nữ vừa rồi dìu chị là ai?"

Lam Kha có vẻ hiểu, cô nhanh chóng giải thích:


"Đó là trợ lý cũ của chị, trùng hợp cũng được điều đến bên này cho nên khá quen."

Trợ lý...

Tần Yên Lam lạnh lùng nói:

"Tha hương gặp tri kỷ."

Lam Kha:...

Cuộc trò chuyện kết thúc trong không vui, ngày hôm sau, Lam Kha nghĩ dù sao cũng là con gái ghen cho nên để tỏ lòng xin lỗi, cô cố ý đi đón Tần Yên Lam.

Tần Yên Lam nhìn thấy Lam Kha liền vui vẻ, đúng lúc có vài người bạn đến, mọi người cùng nhau ăn một bữa.

Trong quá trình ăn.

Lam Kha lấy tư cách bạn của Tần Yên Lam tham gia, toàn bộ cuộc tụ họp này tổ chức ở nơi xa hoa rực rỡ lãng phí, nội dung trò chuyện đa phần là về kinh doanh cũng như công ty.

Lam Kha vừa nghe vừa trầm tư, lúc khuya trở về nhà, Tần Yên Lam cũng cảm giác được cảm xúc của Lam Kha không đúng, cô lại không biết cách an ủi người khác.

Tới tới lui lui rốt cuộc chiến tranh lạnh đến khi quay chương trình.

Hai người giống như câm cũng chẳng câu thông, hơn nữa Sở Niệm cũng là người giới hạn ngôn ngữ, như nguyễn Du Nhiên nói là một người siêu câm.

Cho nên tình cảnh rất lúng túng.

Lúc Nguyễn Du Nhiên cố chết chạy tới cứu viện thì vừa vào nhà đã nhìn thấy ba người họ, mà Sở Niệm cầm tách cafe, lúng túng giả vờ trong phòng khách.

Nguyễn Du Nhiên vừa nhìn liền vui vẻ đi tới, cô đặt đít ngồi bên cạnh Sở Niệm, nắm lấy cổ tay Sở Niệm bưng tách cafe uống một ngụm, ngay lập tức nhíu mày:

"Ai cho chị uống cafe đậm như vậy."

Ngay sau đó tách cafe bị cướp đi/

Sở Niệm:...

Nguyễn Du Nhiên cười ha ha nhìn hai người kia: "Chỉ có chút chuyện đã cãi nhau?" Cô kéo kéo Sở Niệm: "Được rồi, chị ở đây chỉ làm tượng chứ không có lợi ích gì, theo em về nhà, em có chuyện." Nói xong cô kéo tay Sở Niệm về nhà, Sở Niệm đỏ mặt, vỗ tay người kia: "Em giỡn gì vậy?"

Tần Yên Lam nhìn Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên nhìn Tần Yên Lam và Lam Kha: "Đều đã bên nhau sẽ có rất nhiều chuyện, nếu như mở miệng giải thích không đủ rõ ràng thì ngủ một giấc, ngủ một giấc no đủ rồi thì cái gì cũng nói ra hết, đây là ngủ vui trong truyền thuyết, oh, thật ngại quá." Cô nhìn nhìn Lam Kha: "Chị, cái này có lẽ nói cho chị nghe, nghe nói ở phương diện đó chị mạnh lắm."

Tần Yên Lam:...

Lam Kha:...

Rõ ràng vấn đề rất nan giải nhưng đến phiên Nguyễn Du Nhiên thì vấn đề này giống như chẳng có gì ghê gớm, Nguyễn Du Nhiên kéo tay Sở Niệm vội vàng chạy về nhà, trên đường về, Sở Niệm thắc mắc hỏi:

"Chính Trực xảy ra chuyện?"

Nguyễn Du Nhiên lắc đầu.

Sở Niệm giật mình:

"Hai mẹ?"

Sao lại gấp gáp đến vậy, giống như không thể chờ dù chỉ một giây một phút?

Nguyễn Du Nhiên lại lắc đầu.

"Vậy là chuyện gì?" Sở Niệm nhìn người kia, người kia giơ chân đập phanh xe, đưa tay mở cửa:

"Đến nơi rồi, vào em nói với chị."

"Chị không muốn."

"Em định làm gì?" SỞ Niệm đỏ mặt: "Hôm nay còn chưa quay xong, Ngưu đạo vẫn đang chờ!"

Quả thật Ngưu đạo ở nhà chờ, bà hút thuốc nói với trợ lý:

"Ngẫu nhiên ồn ào cũng tốt, cũng không phải chưa từng cãi nhau, chúng ta cứ hòa bình quá cũng không tốt."

Trợ lý đau đầu:

"Phong thái Sở ảnh hậu trên sân khấu quá tốt, dường như không có gì để cô ấy tức giận."

Ngưu dao suy nghĩ sau đó gọi điện cho Nguyễn Thu. Nguyễn Thu hào hứng: "Không thành vấn đề, một hồi chị gọi Song Song tới, Song Song là bạn khi còn bé của Du Nhiên và Niệm Niệm, sau này lớn lên rất thích con gái chị, đây là quả mìn của Niệm Niệm, để mời làm khách mời có thể chọc Niệm Niệm tức chết."

Ngưu đạo:

"... Cũng không cần tới mức tức chết."

Bà mẹ không đàng hoàng này.

Hai người kia hoàn toàn không biết bị gài bẫy.

Bây giờ đầu óc của Nguyễn Du Nhiên hoàn toàn bị nhuộm màu rồi, cô cười híp mắt sát tới Sở Niệm, tay ôm eo Sở Niệm:

"Em cho chị biết Niệm Niệm, em phát hiện fan của chúng ta rất ghê gớm, viết rất nhiều H văn về hai chúng ta, rất k.ích thích, đủ loại góc độ, đủ loại thời đại, trong đó có một fan còn bình luận, nói nếu như hai chúng ta có thể đọc H văn rồi lái xe* thì nhất định rất k.ích thích, fan này sẽ hạnh phúc cả năm."

*Làm trò 18+

Sở Niệm:...

Sở Niệm:...

Nguyễn Du Nhiên nhướng mày:

"Xem như chúng ta sắp rời khỏi thành phố ồn ào náo nhiệt này, trước khi đi, không thể lưu lại chút buồn chán ở thành phố này nhỉ?"

Sở Niệm:...

- ----Hết chương 68----

« Trước Sau »