Chương Trình Kết Hôn Trước Khi Ly Hôn

Chương 61
« Trước Sau »

Mãi cho đến khi họ rời đi, Tô Tiêu Vũ vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, bé con sờ trán mình, ngơ ngác nhìn Chính Trực.

Ánh mắt Chính Trực vẫn nhìn chằm chằm theo chiếc xe đã rời đi, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng mới thở phào nhẹ nhõm nhìn Tô Tiêu Vũ:

"Tiểu Vũ, chờ sau này mình lớn, nhất định sẽ có rất nhiều chuyện phải làm."

Tô Tiêu Vũ bị câu nói này của Chính Trực khiến cho mơ hồ, tay vẫn còn vuốt trán.

Chính Trực vẫn nhìn chằm chằm Tiểu Vũ:

"Cậu không được quên mình, biết không?"

Tô Tiêu Vũ lúng túng gãi đầu, trí nhớ của tiểu Vũ không được tốt, nhưng nghe lời Chính Trực rất nghiêm túc, vành mắt cũng đỏ lên, Tiểu Vũ cũng chỉ có thể nghiêm túc trả lời một chữ: "Ừ."

Chính Trực nhìn Tiểu Vũ trịnh trọng nói:

"Nếu như cậu quên mình, mình nhất định sẽ tìm cậu về, sau đó..." Cái miệng anh đào nhỏ nhắn mím chặt lại, thật sự giống như đang sợ hãi.

Tô Tiêu Vũ nhìn Chính Trực, Chính Trực suy nghĩ sau đó hít sâu một hơi nói tiếp:

"Mình sẽ ức hiếp cậu."

Tô Tiêu Vũ vui vẻ, ôm lấy Chính Trực, gương mặt nhỏ nhắc chắc thịt giương lên:

"Cậu sẽ không làm vậy."

Chính Trực đối xử rất rất tốt với mình, tốt hơn nhiều so với những bạn nhỏ khác trong nhà trẻ, sao ức hiếp mình chứ? Trước đây giận mình, chẳng phải chỉ dỗ vài câu là xong sao, người khác đều sợ Chính Trực, cảm thấy Chính Trực lạnh như băng, nhưng Tiểu Vũ không sợ, hơn nữa Tiểu Vũ rất thích Chính Trực đối xử khác biệt với mình so với những người khác.

Bên này ngọt ngào vui vẻ, bên kia nắng gắt, bốn người già ngồi trong xe khá yên lặng.

Nguyễn Du Nhiên cảm giác tay cầm lái của mình lạnh như băng, cô liếc mắt nhìn Nguyễn Thu, vẻ mặt Nguyễn tổng sa sút:

"Mẹ còn tưởng rằng... cháu gái sẽ nhớ bà nội... thì ra là đang tán gái."

Sở Thanh nhịn không được bả vai run lên, bà vỗ vỗ đùi Nguyễn Thu:

"Người ta là đôi bên tình nguyện thích nhau."

Sở Niệm cũng nhìn ra bên ngoài cửa sổ thất thần, thật ra cô cũng biết con gái lớn không thể lưu, nhưng đứa nhỏ này mới ba tuổi, chưa gọi là lớn...

Nguyễn Du Nhiên nhìn thấy Sở Niệm như vậy, cô rất muốn an ủi nhưng bản thân đang lái xe, về đến nhà cô sẽ ôm lấy cô ấy và an ủi một hồi là được.

Rốt cuộc thì thể lực của Sở Niệm vẫn không bằng trước đây, sau khi tắm rửa xong cô ở trong lòng Nguyễn Du Nhiên ngủ rất sâu, buổi tối, Nguyễn Du Nhiên cúi đầu nhìn Sở Niệm, gương mặt mang theo ý cười, trong lòng cô vừa vui mừng lại vừa có chút hoảng hốt cũng không biết phải làm sao.

6 năm...

6 năm sao có thể đủ? Cô đã hi vọng 60 năm.

Cô muốn ôm cô ấy như vậy đến sau này.

Sáng sớm hôm sau, lúc Sở Niệm thức dậy, Nguyễn Du Nhiên đã nấu xong đồ ăn, cơ thể Sở Niệm đã được điều dưỡng khá tốt, nhưng mỗi buổi sáng đều phải uống một chén canh bổ, hôm nay cô và Sở Niệm hẹn Tần tổng, cho nên cơm nước xong liền đi qua.

Lúc Sở Thanh đi ra, bà nghẹn cười, lắc đầu:

"Mẹ con không ra ăn, vừa mới ngủ."

Nguyễn Du Nhiên kinh ngạc:

"Mẹ lớn tuổi rồi mà không biết điểm dừng sao?"

Sở Thanh sửng sờ, sau đó đỏ mặt, bà giơ tay vỗ lên trán Nguyễn Du Nhiên:

"Con nói gì vậy? Mẹ con nhớ Chính Trực, nhớ đến đau lòng..."

Điều này là cách đại thân*, thật sự mà nói không hay

*Cách đại thân (隔代亲): đây là hiện tượng người cao tuổi tự nuôi cháu của mình, như vậy có thể giải tỏa sự cô đơn của người già.

Nguyễn tổng khó chịu, tất nhiên là thương nhớ cháu gái, hơn nữa... bà luôn có một kế hoạch với ý chí lớn, giang sơn Nguyễn gia bà khổ tâm gây dựng, trước đây Nguyễn Du Nhiên không đặt tâm tư lên nó, sau này với tình huống sức khỏe của Niệm Niệm, tất nhiên bà không có cách nào đưa ra yêu cầu, lúc nhìn thấy Chính Trực, ngay lập tức Nguyễn Thu cảm giác giang sơn có người kế thừa, bà cảm giác cháu gái rất có khí phách, lạnh lùng, lý trí, thông minh như mẹ bà năm xưa. Thế nhưng... hôm qua nhìn thấy con nhóc xấu xa đó biết dùng mưu kế để "đuổi" họ đi...

Nguyễn Thu buồn bực, gia tộc Nguyễn gia có phải không thoát được chữ "tình"?

Sở Thanh cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu, bà ôm Nguyễn Thu dỗ dành, mặc cho người này dở tính trẻ con. Người này dù bao nhiêu tuổi quả thật vẫn giống một đứa trẻ trong hình hài người lớn, ai khuyên cũng không được.

Nguyễn Du Nhiên rất chu đáo, cô múc một tô cháo mẹ mình thích nhất để nguội.

Lúc ăn.

Sở Thanh một mình yên lặng ăn, bà không thích quản quá nhiều cặp kia, nhưng lúc này, ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn sang.

Nhớ khi còn trẻ bà và Nguyễn Thu cũng rất ân ái... nhưng so với hai vị này...

Hôm nay, Nguyễn Du Nhiên nấu canh cá trích đậu hủ, cá trích nấu đến đầu cá có thể nhai luôn, nước canh trắng trắng, thêm đậu hủ, bỏ vào trong miệng liền hòa tan.

Sở Niệm đã quen với việc cô ngồi đó, Nguyễn Du Nhiên sẽ múc từng muỗng canh, thổi lạnh rồi đúc cho cô, bữa ăn này, chân của cô còn chưa đặt xong, hai chân của người kia đã ôm ngang đùi cô, giống như đang ôm nhau vậy.

"Mềm không?"

Nguyễn Du Nhiên nhìn Sở Niệm, Sở Niệm mỉm cười, cô đưa chiếc muỗng ở bên mép đẩy đến cho Nguyễn Du Nhiên:

"Em nếm thử, rất tươi, không hề tanh.",

"Còn phải nói, chị không nhìn xem là ai làm." Khóe miệng của ai kia giương lên, uống một ngụm: "Ừm, ngon."

Hai người cứ như vậy em một ngụm chị một ngụm, đến cuối cùng, Nguyễn Du Nhiên hôn môi Sở Niệm:

"Oh, có nước canh, em giúp chị lau khô."

Sở Niệm mỉm cười.

Tóc mai hai người giao nhau.

Ăn tới ăn lui vô số sắc thái.

Sở Thanh trầm mặc hồi lâu, bà chợt cảm thấy Ngưu đạo quả thật không dễ dàng... bây giờ hai người này càng ngày càng "không kiêng nể gì cả".

Cơ thể Sở Niệm còn trong giai đoạn khôi phục, cho nên bây giờ người của công ty chỉ tới thăm cũng không có nhận công việc, trải qua sinh tử cô không còn bướng bỉnh cố chấp như trước đây, trong lòng chỉ có một chút không cam lòng nho nhỏ nhưng sớm đã bị Nguyễn Du Nhiên nhiều lần gọt giũa dịu dàng hóa giải, sau đó cô ngoan ngoãn thương lượng với Nguyễn Du Nhiên, sau này cô cố gắng ít nhận diễn cổ trang, nếu như thích diễn có thể nhận vài phân cảnh tương đối thử thách hoặc trực tiếp lui về phía sau màn hình.

Đương nhiên, đây không phải một sớm một chiều, cần phải từ từ sắp xếp lên kế hoạch.

Hôm nay, hai người hẹn Tần tổng, chính xác mà nói là Tần tổng hẹn các cô, Tần tổng có một viện nhỏ ở Xương Bình cho nên gọi hai người đến, xem như chính thức lần đầu tiên dùng danh nghĩa bạn gái của Lam Kha và bạn bè gặp mặt.

Sáng sớm, Lam Kha có chút khẩn trương, hôm nay cô mặc một chiếc sơ mi màu lam nhạt khá nghiêm túc, lúc này đang soi gương.

Tần Yên Lam ở bên cạnh nhìn nhìn, cảm thấy buồn cười:

"Chị, đều là người quen, đâu đến mức vậy?"

Lam Kha sửa lại chỗ cổ tay áo:

"Đây là khoảng cách giữa thế hệ, lần đầu tiên em dẫn chị ra mắt bạn bè, sao chị không nghiêm túc được, đúng rồi, buổi trưa chị làm chút đồ ngon."

Tần Yên Lam:

"Khong cần đâu, mọi người ăn đồ nướng với lẩu là được, sân cũng rộng, vài người bạn ngồi trò chuyện là thoải mái nhất, cũng không câu nệ phải ăn gì. Huống chi, Du Nhiên cũng tới."

Lam Kha vừa nghe vừa ho han một tiếng:

"Chúng ta là chủ nhà, không thể ăn hiếp người ta."

Tần Yên Lam nở nụ cười, cô đặt sách trong tay xuống, đi về phía Lam Kha, Lam Kha nhìn thấy người kia đến gần có chút khẩn trương, tim đập mãnh liệt, cô cũng không rõ vì sao chính mình lại ôm ấp tình cảm "thiếu nữ" đã không còn phù hợp với độ tuổi này, chỉ là nhìn vào đôi con ngươi sâu thẳm của Tần Yên Lam, ngửi thấy mùi hương trên người cô ấy cô đã không khống chế được, Tần Yên Lam ôm lấy cô, đặt cằm lên vai cô thì thầm:

"Trước đây, nhìn thấy chị ở trên bục giảng chậm rãi giảng bài, em nghĩ... nếu như người phụ nữ này thuộc về em thì tốt biết bao."

Thời điểm đó Tần Yên Lam không giống như bây giờ, đã tôi luyện nhiều trong thương trường: tự tin lạc quan rộng rãi. Trải qua biến động rất lớn từ gia tộc, tính cách quái gở hướng nội, cô không giống như học sinh khác, tan học thì dám quấn quýt lấy Lam Kha, chỉ là len lén ở bên cạnh nhìn, chỉ là như vậy... có một lần, cô ôm sách nhìn những người khác hỏi Lam Kha các vấn đề, Lam Kha ngẩng đầu, mỉm cười dịu dàng nhìn về phía cô, nụ cười đó, khiến cho trái tim của cô đã lâu không loạn nhịp.

Lam Kha ôm lấy Tần Yên Lam, nhẹ nhàng vỗ vai Tần Yên Lam:

"Chị sẽ đối xử tốt với em."

Không có thề non hẹn biển, không có lời dỗ dành ngon ngọt.

Những lời đơn giản đó lại khiến Tần Yên Lam thích nhất.

Hai người lẳng lặng om nhau, dường như trời đất đều ngưng động lại, xung quanh tiếng chim nhỏ nơi khe núi, dòng nước trong veo, khoảnh khắc đó, Tần Yên Lam cảm giác nếu như buông xuống tất cả, cả đời cùng Lam Kha bên nhau cũng là lựa chọn tốt.

"Ôi trời đất ơi, làm gì đây? Làm gì vậy? Chúng tôi tới càn quét tệ nạn đây!"


Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm vừa vào cửa đã nhìn một màn nổ đom đóm mắt này, Nguyễn Du Nhiên hưng phấn, hai mắt muốn phát sáng, Sở Niệm thì mím môi mỉm cười.

Lam Kha đỏ mặt, Tần Yên Lam cũng không tốt hơn chút nào.

Hai người tách ra, lại len lén liếc mắt nhìn đối phương.

Nguyễn Du Nhiên nói toạc móng heo:

"Nè nè, hai người là sinh viên trao đổi tình yêu à? Cần gì phải thuần khiết đến vậy?"

Cô liếc mắt nhìn Sở Niệm, nhỏ giọng nói:

"Vừa nhìn là biết còn chưa lên giường."

Sở Niệm:...

Các người nói xem cái tên này có đáng ghét không.

Cho dù nhỏ giọng nhưng vẫn để tất cả mọi người nghe thấy.

Tần Yên Lam ổn định lại tâm trạng, cô nhìn Nguyễn Du Nhiên:

"Em tới thăm tụi chị, mang theo gì?"

Nguyễn Du Nhiên cười ha ha, cô chỉ chỉ gối đỏ trong tay:

"Thì cái này nè, hi vọng hai người sớm sinh quý tử."

Tần Yên Lam:...

Lam Kha:...

Sở Niệm đánh Nguyễn Du Nhiên, nói:

"Được rồi."

Tần Yên Lam thở phào nhẹ nhõm, Sở Niệm nói tiếp:

"Để cho hai người một con đường sống."

Tần Yên Lam:...

Xong rồi, Niệm Niệm học hư rồi.

Viện nhỏ này kề núi liền sông, phong cảnh như tranh vẽ, Nguyễn Du Nhiên rất vui vẻ, cô theo Tần Yên Lam tham quan nơi này, sau khi xem xong liền cảm khái muốn cùng Sở Niệm có một nơi thế này.

Sở Niệm và Lam Kha ngồi trong viện ăn nho, nho là món Nguyễn Du Nhiên thích ăn, chỉ là rất lười, ăn nho chẳng bao giờ thích tự mình lột vỏ, Sở Niệm cẩn thận lột vỏ từng trái một, còn bỏ cả hạt.

Lam KHa ở bên cạnh nhìn, líu lưỡi, Sở Niệm nhìn về phía Lam Kha cười nói:

"Chị, chị nghĩ thông suốt rồi."

Lam Kha rất ngạc nhiên, cô nhìn Sở Niệm, Sở Niệm vẫn như cũ lột nhho, cô là người không khéo ăn nói nhưng lại cực kỳ nhạy bén, từ sớm cô đã phát hiện Lam Kha cũng có tình cảm với Yên Lam, chỉ là người đời, không phải ai ai cũng đều là thiên chi kiêu tử giống Nguyễn Du Nhiên và Tần tổng, tất cả mọi người có quá nhiều nỗi phiền não cho nên nghĩ một đằng nói một nẻo, điểm này, Sở Niệm hiểu rõ nhất.

Lam Kha gật đầu: "Ừm, chỉ là..." Cô nhìn bóng lưng xinh đẹp của Tần Yên Lam nói: "Tương lai..."

Cô không dám nghĩ.

Giữa hai người chênh lệch quá nhiều, mượn căn nhà này mà nói, đây bất quá chỉ là bất động sản Tần Yên Lam tiện tay đặt mua, nhưng với cô, có thể cả đời cũng không có cách nào mua được.

Sở Niệm nhìn vào mắt Lam Kha, nói:

"Chỉ cần yêu là đủ rồi, không phải sao chị?"

Hai người họ bây giờ rất giống cô và Du Nhiên của trước đây.

Thật ra chuyện tình cảm quanh đi quẩn lại, có thể cũng là vậy.

Cũng may, Tần Yên Lam cũng dũng cảm giống như Du Nhiên của cô, cô ấy thích Lam Kha không phải chỉ vì ý nghĩ nông nỗi, không phải một sớm một chiều, mà là rất nhiều rất nhiều năm tích lũy và lắng động.

Trái lại là Lam Kha, giống y như cô của năm ấy, có quá nhiều phiền lo và ưu sầu.

Nguyễn Du Nhiên và Tần Yên Lam vừa đi vừa trò chuyện, viện này không nhỏ, mỗi gian phòng đều sửa sang tinh tế, cổ hương cổ sắc*, là phong cách Sở Niệm yêu thích, Tần Yên Lam thấy Nguyễn Du Nhiên thích, cô liền mang xâu chìa khóa trong tay đưa cho Nguyễn Du Nhiên:

"Thích thì khi rảnh rỗi cứ đến đây, nơi này lúc nào cũng để không."

*Cổ hương cổ sắc, hình dung thi họa, đồ vật, trang trí hoặc các loại kiến trúc có tao nhã của phong vị.

Nguyễn Du Nhiên không có nhận lấy:

"Thôi bỏ đi, Tần tổng, chị cho rằng chị của bây giờ vẫn là chị của trước đây? Chị có bạn gái rồi đó nha."

Tần Yên Lam nghe xong bật cười, cô biết thực lực của Nguyễn gia, cho nên lấy lại chìa khóa.

Nguyễn Du Nhiên vừa nhìn thấy nụ cười của Tần tổng liền cười xấu xa, sát tới thì thầm bên tai Tần tổng:

"Người còn chưa đụng, hôm qua còn gọi điện ba hoa bảo em gọi anh rể?"

Tần Yên Lam tức giận nhìn tên kia, tên kia chỉ nhún vai:

"Em cảm giác chị có vẻ sợ sợ chị Lam."

Lời này là nói thậtm dù sao năm đó Lam Kha cũng là giáo viên của cô, mặc dù bây giờ thuộc về mình... nhưng trong lòng cô... vẫn khó tránh khỏi cảm giác khi xưa.

Nguyễn Du Nhiên cười ha ha nói:

"Chị đừng cảm thấy không ổn, nói vậy nè, hai người còn có thể trong lúc đó chơi trò giáo viên với học sinh, rất kí.ch thích á."

Tần Yên Lam quả thực muốn bùng cháy, mặt cô đỏ bừng lên.

Một vị tổng tài cao quý cẩn trọng lạnh lùng như cô chưa từng có ai nói mấy lời trắng trợn này với cô.

Nguyễn Du Nhiên tiếp tục sát tới:

"Hơn nữa em nói cho chị biết nè, càng là nữ nhân lạnh lùng nghiêm trang thì càng có mùi vị, chị...... á...."

Lỗ tai bất ngờ bị kéo lên, Nguyễn Du Nhiên đau đến hít sâu một hơi, cô và Tần tổng nói chuyện quá chú tâm cho nên không phát hiện Sở Niệm và Lam Kha đi tới.

Sở Niệm cười như không cười hỏi:

"Em nói gì với Yên Lam?"

Cô hiểu rõ cái người này, bình thường khi nói những chuyện không đàng hoàng sẽ là vẻ mặt đê tiện như vậy.

Vẻ mặt Lam KHa cũng khá phức tạp, đứng ở bên cạnh. Tần Yên Lam khẩn trương đứng nghiêm, cô cảm thấy mình thật vô tội, quả thật cô có nói gì đâu.

Lỗ tai bị nhéo của Nguyễn Du Nhiên càng thêm đau đớn, cô vội vàng cầu xin tha thứ:

"Không có không có, chỉ là giao lưu học thuật à!"

Sở Niệm:

"Trao đổi học thuật gì?"

Nguyễn Du Nhiên:

"Thì Tần tổng vẫn chưa cùng chị Lam của chúng ta thực hiện Chu Công chi lễ sao? Tần tổng hơi sốt ruột, theo kinh nghiệm của em nhanh chóng đẩy ngã nữ nhân giả nghiêm túc này."

Sở Niệm:???

Tần Yên Lam:...

Lam Kha:...???!!!

- -----Hết chương 61------

« Trước Sau »