Màn Ảnh - Hủ Chi

Chương 4: Đồng phục
« Trước Sau »
Thứ sáu tan học. Trần Nhuế Sơ lại vội vàng tạm biệt Đường Nghiên Thiến, về nhà tắm rửa thay quần áo. Cô đã hứa với anh sẽ gọi video riêng. Tuy rằng người xem luôn chỉ có mình anh, nhưng gọi video có nghĩa hai người đều cùng mở camera. Cô có thể nghe được giọng của anh, cùng anh nói chuyện. Tâm tình vô cùng kích động, cuối cùng đã tới giờ hẹn. ... Trần Nhuế Sơ thêm Wechat của anh. Wechat của anh cũng chỉ có mỗi chữ "D", ảnh đại diện không có, chỉ là màu đen đơn giản nhất. "Có thể bắt đầu chưa?" Tin nhắn đột nhiên xuất hiện. "Có thể có thể." Trần Nhuế Sơ vội trả lời, sau đó liền nhận cuộc gọi video của anh. Cô chỉnh xong góc độ, run rẩy bấm chấp nhận. Đinh Ngạn Tư cũng không có lộ mặt, nhưng Trần Nhuế Sơ chỉ cần nhìn cằm và nửa người trên liền biết là anh. "Chào em." Đinh Ngạn Tư lên tiếng, giọng nói đạm mạc. Tim Trần Nhuế Sơ đập thình thịch, máu trong người đều muốn sôi trào, nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ bình tĩnh lạnh lùng. Đinh Ngạn Tư chỉ thấy cô gái trong màn ảnh cứng đờ, giống như ngây ra. Anh hơi bất mãn, lập lại: "Chào em." "Chào anh chào anh..." Trần Nhuế Sơ bị tiếng của anh kéo về. Vẫn là giọng nói phát sóng trực tiếp kia, ngọt ngào mềm mại, trùng hợp có thể khơi dậy tính dục của anh, đặc biệt là... Thời điểm rên rỉ. "Cần trả tiền trước không?" Đinh Ngạn Tư tùy ý hỏi. Trần Nhuế Sơ sửng sốt, cô còn đang đắm chìm trong niềm vui gọi video với mình anh, một câu của anh lại đánh cô trở về nguyên hình. Đúng vậy, hiện giờ giữa họ chỉ là giao dịch. Trong mắt anh, cô chỉ là một chủ bá, một chủ bá lấy tiền liền cởi quần áo. Phải làm ra vẻ. Trần Nhuế Sơ ho một tiếng, trả lời: "Có." "Bao nhiêu?" Bao nhiêu? Câu này đúng là đánh đố Trần Nhuế. "Một trăm?" Trần Nhuế Sơ thử hỏi. Đinh Ngạn Tư vừa nghe liền biết cô lúc này đang nhíu mày do dự. Là sợ anh thấy mắc sao? Nhưng một trăm thật sự rất rẻ, với vui sướng cô có thể mang đến cho anh, giá không đáng chỉ dừng ở một trăm như vậy. "Được." Đinh Ngạn Tư sảng khoái đồng ý. Trần Nhuế Sơ nhận tiền chuyển khoản của anh, hai người rơi vào trầm mặc một lúc. "Anh thích phong cách nào?" Trần Nhuế Sơ phá tan bầu không khí lặng im này trước. Đinh Ngạn Tư ở nơi cô không nhìn thấy nhíu mày, nói: "Cứ như ngày thường em phát sóng trực tiếp là được. "À." Sau đó lại là một đoạn trầm mặc. "Em bắt đầu cởi quần áo đây?" Trần Nhuế Sơ vừa nói vừa cởi nút thắt. Đinh Ngạn Tư "Ù" một tiếng. "Sau đó thì sao?" Trần Nhuế Sơ nhẹ giọng hỏi. "Xoa bộ ngực của em đi." Đinh Ngạn Tư chỉ huy, giống như điều khiến búp bê từ xa, một chút dục vọng cũng không dính. Trần Nhuế Sơ nắm lấy hai bầu vú, nghe theo anh đùa nghịch cơ thể mình. "Cởi quần lót ra." "Sờ âm đ* của mình." "Rên ra." "Thảo mái không?" Dần dần, giọng của anh không còn thanh lãnh nặng nề như vậy, giống như xuân sớm mùa xuân trở nên ẩm ướt. Dương v*t dưới thị giác và thính giác chịu kích thích trở nên cương cứng, tính dục dần được khơi mào, nhưng lại không dễ phóng thích. Trần Nhuế Sơ đã thở hồng hộc nằm liệt trên ghế, cơ thể trắng nõn ướt đẫm mồ hôi, dưới ánh đèn vàng càng trở nên mê người. "Mệt sao?" "Vâng..." Trần Nhuế Sơ ngượng ngùng đáp. "Nhung... Tôi còn chưa bắn." Giọng Đinh Ngạn Tư trầm trầm, chữ cuối cùng hơi lên cao khiến trái tim Trần Nhuế Sơ run lên. "Vậy phải làm sao đây?" Trần Nhuế Sơ dùng thái độ đã lấy được tiền thì nhất định phải khiến khách hàng hài lòng mà đặt câu hỏi. Đinh Ngạn Tư có chút buồn cười. Đây là vấn đề gì đây? Một chủ bá sắc tình lại hỏi khách hàng làm thế nào mới giúp anh bắn ra được? Nhưng cô hình như thật sự không rõ, nghi hoặc khó hiểu. Đinh Ngạn Tư ngộ ra, chủ bá này chưa có nhiều kinh nghiệm, có điều bẩm sinh đã có điều kiện ưu việt. "Em thay đổi tư thế, quỳ xuống đất, tôi muốn xem phía sau." Trần Nhuế Sơ đỏ mặt, chu môi, chậm rì rì mà đồng ý. Cô xoay người, dẩu mông về phía camera, nhẹ nhàng nâng mông lên, để lộ một mảng ướt đẫm. Đinh Ngạn Tư sửng sốt, trên eo chủ bá có một cái bớt màu đỏ, điểm xuyết giữa làn da trắng nõn, phong tình vũ mị. Eo nhỏ kia đi xuống, cái bớt cũng như đang chơi trốn tìm với anh mà biến mất. "Tiếp tục xoa, sờ âm đ*." Đinh Ngạn Tư tiếp tục chỉ huy. Ngón tay mảnh khảnh không ngừng xoa hoa viên của mình, chỉ chốc lát, cô lại cao trào, muốn ngã xuống đất, hai tay cô chống đất, bộ ngực không ngừng lên xuống phập phồng. "Sao lại vô dụng như vậy?" Đinh Ngạn Tư hỏi. Trân Nhuế Sơ không phục, lập tức phản bác: "Em có thể tiếp tục." "Cho dù em có thể tiếp tục, những chủ bá khác đều giống em như vậy sao?" Đinh Ngạn Tư chế nhạo. "Làm sao anh biết..." Triệu Nhuế Sơ lẩm bẩm, từ dưới đất bò dậy. "Em nói cái gì?" Đinh Ngạn Tư không nghe rõ. "Em nói... Sao anh còn chưa bắn!" Trần Nhuế Sơ oán giận. Trong vô hình lại đang lấy lòng Đinh Ngạn Tư. "Kỹ thuật của em không ổn." Đinh Ngạn Tư nhận xét vô tình. Trần Nhuế Sơ tức giận đến cắn răng, lại cảm thấy uất ức. Kỹ thuật không ổn! Bởi vì cô lần đầu làm loại chuyện này mà! Cô thở hổn hển: "Em không được, anh tìm em làm gì?" Lời này vừa ra khỏi miệng, cô liền đổi ý. ... Còn ra vẻ gì nữa? "Em phù hợp." Đinh Ngạn Tư nhàn nhạt một câu. "Gì cơ?" "Dáng người và giọng của em tôi đều rất thích." Đinh Ngạn Tư thản nhiên nói. Trần Nhuế Sơ không thể tin nổi. Trong đầu như có pháo hoa nổ tung, bùm bùm vang lên không ngừng. Tuy rằng anh chỉ thích vẻ ngoài của cô, nhưng đây là điều trước nay cô chưa từng nghĩ tới. Mệt mỏi trong nháy mắt đều biến mất, chỉ còn lại vui sướng và hạnh phúc. "Em không mệt..." Trần Nhuế Sơ cười hì hì. Đinh Ngạn Tư nghe vậy, khẽ cười, cảm thấy chủ bá này thật thú vị. "Anh còn chưa bắn ra sao?" "Vẫn chưa." Anh nhìn thứ đồ còn cương cứng của mình. "Vậy em làm gì mới giúp anh được đây?" Đinh Ngạn Tư đưa dương v*t tới trước camera, nói: "Liếm giúp tôi." Dương v*t ngay lập tức bổ nhào vào trước mắt, Trần Nhuế Sơ bị dọa đến ngẩn ra, theo bản năng nuốt nước bọt. "Được." Trần Nhuế Sơ vươn đầu lưỡi ra, bắt chước bộ dáng liếm dương v*t, còn phối hợp rên rỉ. Tuy rằng chỉ làm ra vẻ, nhưng cũng đủ gợi lên dục vọng của Đinh Ngạn Tư. "Dương v*t của anh trai ăn thật ngon." Trần Nhuế Sơ chớp mắt, nói ra mấy câu thô tục mà mình học được. Đinh Ngạn Tư bị kích thích tới run lên, kêu lên một tiếng, tốc độ tay nhanh hơn. "Liếm dương v*t của anh trai trước, sau đó cắm vào tiểu âm h* của em gái." Trần Nhuế Sơ nói thêm một câu. Ngôn ngữ trần trùi phác họa trong đầu hình ảnh cuồng dã nguyên thủy nhất. Đầu Đinh Ngạn Tư căng chật, anh thẳng sống lưng, thấp giọng: "Tiếp tục." "Anh trai nhanh lên... Em gái há miệng chờ anh tinh d*ch của anh." Trần Nhuế Sơ để lộ miệng của mình, vươn đầu lưỡi ra, dáng vẻ chờ đợi trông thật đáng thương. Đinh Ngạn Tư nhìn chằm chằm cánh môi hồng nhuận cùng đầu lưỡi kia, thở hổn hển, thẳng eo, dục vọng đứt quãng mà phòng thích. Anh lui ghế dựa bắn ra tới bàn, không cẩn thận để lộ mặt mình. Trần Nhuế Sơ nhìn thấy rồi. Mật anh đang hãm trong tình dục, vì cô mà trầm mê. Mặt nạ thanh lãnh bị xé mở, bên trong mới là dục vọng chân thật nhất. Lông mày của anh, đôi mắt, cái mũi, miệng đều bị dục vọng ăn mòn, chìm trong vui sướng. Trần Nhuế Sơ đột nhiên cảm thấy anh không còn là thần thánh. Hắn cũng là người bình thường bị dục vọng quấn lấy, cũng cần được giải cứu. Mà cô, chính là người có thể cứu anh. Cô bỗng cảm thấy mình không thấp kém như vậy, anh cũng không cao như thế. Anh cũng có vui sướng của mình. Hai người bọn họ giống nhau. Cô nghĩ như vậy, trong lòng ngọt như rót đường. Đinh Ngạn Tư bắn xong, tình triều lui dần, lại trở về dáng vẻ cao lãnh của ngày thường. Thấy mình bị lộ mặt, anh cũng không nói gì, còn thoải mái hào phóng đưa điện thoại tới trước mặt, giống như nói chuyện phiếm với bạn bè. Trần Nhuế Sơ bị gương mặt tuấn tú phóng đại của anh làm cho cứng đờ, lần đầu tiên gần anh đến như vậy. Tuy rằng cách một màn hình, nhưng cô thậm chí có thể nhìn rõ từng chi tiết trên gương mặt anh. Hơi thở bỗng trở nên dồn dập, bầu ngực trần trụi lúc lên lúc xuống, hai bầu vú chậm rãi run rẩy trong không khí. "Cảm ơn, tôi bắn rồi." Trần Nhuế Sơ ngẩn người, thái độ đạm mạc xa cách này khiến cô hoài nghi người khi nãy hãm sâu trong tình dục rốt cuộc có phải anh hay không. Còn cần ra vẻ nữa không? Trần Nhuế Sơ tự hỏi. "Nên làm mà." Cô đáp. Đinh Ngạn Tư có thể nhận ra chủ bá đang mất hứng, có lẽ vì bản thân khi nãy nghi ngờ kỹ thuật của cô, xúc phạm tới cô. Anh nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói: "Kỹ thuật không tốt có thể từ từ học, chủ yếu là em có tiền vốn quan trọng nhất." Đây là lần đầu tiên anh dỗ dành người ta, cũng không biết có hiệu quả không. Nói xong bản thân lại cảm thấy kỳ quái, anh dùng đầu lưỡi để trên hàm răng như muốn che giấu sự xấu hổ. Trần Nhuế Sơ nghe ra, anh đang dỗ cô. "Cảm ơn." Trần Nhuế Sơ kiều mị đám, không giấu được tâm tình vui sướng của mình. "Ù. Có thể mặc đồ lại rồi." Đinh Ngạn Tư liếc nhìn cơ thể cô, nhắc nhở. Tuy rằng đang là mùa hè, nhưng đổ mồ hôi không mặc quần áo vẫn dễ bị cảm lạnh. "À... Vâng." Trần Nhuế Sơ tùy ý lấy một bộ quần áo, nhìn cũng không nhìn đã mặc lên người. Đột nhiên... Động tác cứng đờ. Đinh Ngạn Tư nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình di động, trong mắt ngập tràn kinh ngạc, đang muốn nói chuyện thì... Trò chuyện kết thúc. Bị chủ bá tắt. ... Trần Nhuế Sơ hét lên một tiếng, cởi đồng phục ra ném về giường. Quần áo tiện tay lấy thế mà là đồng phục vừa cởi ra! Trong đầu Trần Nhuế Sơ chỉ có hai chữ: Xong rồi. ... Màn hình di động màu đen phản chiếu gương mặt ngây ra của Đinh Ngạn Tư. Anh nghĩ, thật trùng hợp. Sau đó lại nghĩ, cô thật sự thiếu tiền sao? Vì sao còn là học sinh cao trung lại đi làm chủ bá sắc tình? Cuối cùng, anh lại nghĩ, có lẽ anh sẽ gặp cô ngoài đời. Anh có chút hưng phấn.
« Trước Sau »