Màn Ảnh - Hủ Chi
Chương 1: Du thuyền
ất.
Một tháng trước, cô ngồi xổm trong WC tầng hai ở tòa Trí Hoành, mở phần mềm tìm kiếm bạn bè đó, sau khi lật hai trang cuối cùng cũng tìm được anh.
Thông tin của anh rất ít, nick name chỉ có chữ "D" đơn giản, avatar là một đôi giày, đây là giày anh thường mang, cho nên Trần Nhuế Sơ nhớ rất rõ.
Cô ghi nhớ ID của anh, sau đó rời khỏi WC.
Thời gian chuyển tiết chỉ có mười phút, cô lại chạy nửa sân trường về lại lớp, bộ dáng thở hổn hển khiến Đường Nghiên Thiến nghi ngờ, cho rằng cô ra ngoài ăn vụng.
...
Cô chuẩn bị rất nhiều.
Camera, thiết bị ánh sáng, học theo chủ bá sắc tình các động tác gợi tình, nên nói cái gì, mặc gì.
Mấy ngày đó, ngoại trừ học tập cô đều nghiên cứu những thứ này. Mất gần hai tuần, sau khi tan học vào thứ sáu tuần trước, cô bắt đầu chính thức phát sóng trực tiếp. Vừa lúc ba mẹ cô đều tăng ca tối thứ sáu, cô điều chỉnh góc độ các thiết bị, bảo đảm không lộ mặt, lại tạo phòng cá nhân, sau đó mới run rẩy nhập ID của anh tạo lời mời.
Cô đợi hôi lâu, ngay thời điểm bản thân đã chán ngấy tưởng rằng anh sẽ xuất hiện, trên màn hình xuất hiện lời nhắc: Người dùng D đã vào phòng phát sóng trực tiếp.
Tay cô rung lên, tim đập thình thịch không ngừng, trong đầu trống rỗng, sự chuẩn bị mấy ngày nay đều quên mất.
Cô sợ anh thấy chủ bá không có phản ứng, sẽ lập tức rời đi, dưới tình thế cấp bách, trong đầu bỗng nghĩ tới chuyện chủ bá sắc tình thường làm nhất là gì.
Cởi!
Cô cắn môi, duỗi tay sờ quần áo của mình.
Hiện cô đang mặc áo ngủ bình thường. Tay cô run rẩy cởi từng nút thắt, sau đó chậm rãi cởi bỏ, lộ ra nửa thân trần bên trên.
Bên trong áo ngủ không phải hoàn toàn không có gì, còn mặc bộ nội y tình thú mới mua online mấy ngày trước đây, màu đen có viền ren cùng hai cái nơ trên dây đeo, kéo nhẹ một cái, nội y liền tuột xuống.
Cô ở bên này cắn môi, cởi áo ngủ ra, đặt qua một bên. Cô nhìn chằm chằm màn hình, anh một chút phản ứng cũng không có. Cô nhắm mắt, hít sâu một hơi, ngón tay chạm vào cái nơ, kéo một cái. Đai an toàn một bên tuột xuống, đai bên kia không giữ nổi hai luồng thịt mềm mại, nội y hơi tụt xuống, bộ ngực đầy đặn sắp lộ ra ngoài.
Hay lắm, vẫn không có phản ứng!
Trần Nhuế Sơ nhanh chóng cởi đai an toàn còn lại. Nội y đột nhiên rơi ra, bầu vú no đủ rốt cuộc cũng lộ ra hoàn toàn, thoáng chốc không còn nội y trói buộc, hai luồng thịt mềm kia còn run rẩy trong không khí, đỉnh đầu màu hồng cũng quơ quơ theo.
Làn da rất trắng, tô chút điểm hồng.
Trong sắc tình trần trụi lại ẩn chứa thanh thuần vô hạn, cực kỳ mỹ lệ.
Trần Nhuế Sơ cảm thấy trước ngực lạnh căm, xấu hổ đến đỏ mặt, ngón chân căng thẳng mà cuộn lại. Nghĩ đến trước màn hình anh đang nhìn cô, cô lại cảm thấy kích thích.
Ánh mắt anh như bàn tay hữu hình mơn trớn mỗi tấc da tấc thịt trên người cô, cô kẹp chân, cảm giác ướt át quen thuộc gần đây lại ập tới.
Cô đã lộ ngực vì anh, nhưng phía anh một chút phản ứng cũng không có. Trần Nhuế Sơ nghĩ, chẳng lẽ anh căn bản không đang xem?
Cô ho một tiếng, nói chuyện: "Nếu có ai đang xem phát sóng trực tiếp, xin cho em chút phản hồi đi."
Giọng cô mềm mại, khi nói lại có vẻ căng thẳng, cẩn thận nghe, thế mà còn có run rẩy.
Vừa dứt lời.
Trên màn hình xuất hiện một thông báo: Người dùng Du tặng chủ bá một du thuyền, hi vọng chủ bá không ngừng cố gắng!
Hai mắt Trần Nhuế Sơ sáng lên, anh đang xem, còn tặng qua cho mình, điều này có nghĩa... Anh thích cơ thể của mình sao? Ngay lúc cô đang suy nghĩ kế tiếp nên cởi quần hay xoa vú một lát, trên màn hình lại xuất hiện một hàng chữ:
Người dùng D rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp. Trần Nhuế Sơ sửng sốt.
Giống như có viên kẹo bạc hà rớt vào phổi, cảm giác lạnh băng lan tràn khắp cơ thể, thất vọng như những cơn sóng xô cô xuống đại dương đau thương.
Không thích sao? Mày thê thảm lắm Trần Nhuế Sơ à!
Không biết vì sao lại cảm thấy uất ức, cô chuẩn bị nhiều như vậy, cuối cùng chỉ đổi lấy một chiếc du thuyền ảo thôi sao? Cô lau nước mắt, mặc áo ngủ vào, lại cầm quần lót mới, vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong, cô cầm di động lên xem, lại có thông báo mới. Đến từ app phát sóng trực tiếp.
Người dùng D đã theo dõi bạn.
Cảm giác vui sướng bất ngờ ập tới, cô cầm di động vui vẻ bật cười. Nghĩ nghĩ, cô vội đi lấy bộ nội y tình thú vừa bị ném vào tủ quần áo ra, sau khi sửa sang lại, trịnh trọng đặt vào. Ùm, lần sau còn mặc.
...
Thu dọn đồ đạc xong, Đinh Ngạn Tư mới quay đầu nhìn Diêu Khiêm Bằng: "Tao xong việc sẽ tới."
"Được được được, nhớ đến." Diêu Khiêm Bằng cười hì hì.
Bỗng di động của Đinh Ngạn Tư để trong hộc bàn run lên, anh lấy ra, sau khi đọc xong tin nhắn, chớp mắt, ngẩng đầu nói với Diêu Khiêm Bằng: "Không đi được, tự mày chơi đi."
"Fuck, chơi tao à!"
"Tao có việc." Đinh Ngạn Tư cất di động vào túi. "Chuyện gì vậy?"
"Liên quan gì tới mày, tránh ra." Đinh Ngạn Tư liếc nhìn cậu một cái.