Ta Dùng Toán Học Tranh Sủng Ở Hậu Cung

Chương 11
« Trước Sau »
"Ừm ừm ừm." Thật ra ta cũng cho là thế. Hoàng hậu là chủ của hậu cung mà còn không hiểu được bài toán gà thỏ cùng chuồng, bầu không khí trong cung này quả thật cần phải chỉnh đốn lại cho tốt. Hắn nhíu mày thở dài: "Bọn họ nói chuyện với trẫm không được hai câu đã kéo sang việc quan chức của phụ thân huynh trưởng mình." Ta vui vẻ nói: "May mà phụ thân không để thần thiếp phải lo lắng." – Vô cùng hăng hái tranh giành, không chỉ không cần ta phải thổi gió bên gối với Hoàng thượng, mà còn gửi tiền cho ta tiêu xài. "Nghe nói phụ thân nàng đã tặng nàng một chiếc vòng tay, làm quà sinh nhật mười bốn tuổi?" "Ừm..." Ta giơ cổ tay lên, đang định cho hắn xem chiếc vòng, đột nhiên trong lòng hoảng hốt, suýt buột miệng chửi thề. "Sao?" Hắn quay đầu, ánh mắt lạnh nhạt dừng lại trên người ta. ! Tên tôn tử này đang gài bẫy ta! "Thần thiếp mười bảy tuổi." Ta có chút chột dạ. Giọng hắn vẫn không có gì thay đổi: "Vậy là trẫm nhớ nhầm sao?" "Không, không phải.” Ta khóc không ra nước mắt, vội vàng phủ nhận: “Là thần thiếp lớn sai rồi." Hắn nhịn cười liếc nhìn ta một cái, vẻ mặt thong dong, rõ ràng đã nắm được đầy đủ bằng chứng để tru di cửu tộc ta. "Ái phi mười sáu tuổi vào cung, hôm nay lại mừng sinh nhật mười bốn tuổi, chuyện này là thế nào?" "Cái này, chuyện này là sao nhỉ, thần thiếp cũng không biết..." Ta run rẩy, thấy hắn có vẻ không giận bèn to gan mạnh miệng bịa đặt: "Có lẽ thần thiếp là tiểu phi tử Thẩm Phi Anh yêu thích toán học, khi thần thiếp cùng tiểu cung nữ thanh mai trúc mã Kinh Thước đến Ngự hoa viên chơi, lại tận mắt chứng kiến cảnh giao dịch của thương nhân ngoài hành tinh. Lúc đó thần thiếp chỉ mải nhìn trộm cuộc giao dịch, lại không để ý đến một đồng bọn khác đến từ phía sau." Ta chớp chớp mắt, Hoàng thượng nhìn ta bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu. Ta mím môi một cái, nói nhỏ: "Tuy thân thể nhỏ đi, nhưng đầu óc vẫn linh hoạt!" Không khí tạm thời rơi vào sự im lặng kỳ quái. "... Nàng đang khi quân đấy." Hắn bất đắc dĩ cười với ta, ta biết hắn không giận, nhân cơ hội rụt rè kéo kéo tay hắn một cái. "Nàng cũng giống như trẫm.” Hắn kéo ta ngồi xuống, trong mắt lóe lên cảm xúc mà ta không nhìn rõ được: “Bảy năm trước, đột nhiên Tiên hoàng lâm trọng bệnh, Đại ca mưu phản, Tam ca chưởng quản Ngự Lâm quân, nhưng do dự không dám hộ giá. Đại ca g.i.ế.c c.h.ế.t đương kim Thái tử, Tứ ca thay Thái tử đỡ đao, cũng để lại tàn tật suốt đời. Chỉ trong một đêm, một nửa Hoàng tử của Tiên hoàng bị trị tội, thương vong hết một nửa, trẫm mới trở thành Thái tử." ???? Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé! ???? Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Ta lắng nghe với vẻ mặt nghiêm túc. "Nhưng mà, năm Tiên hoàng bệnh nặng trẫm chỉ mới mười một tuổi, nếu Tiên hoàng có bề gì sẽ phải do hoàng thúc làm Nhiếp chính vương chấp chính. May mắn là mẫu phi của trẫm mất sớm, trong cung cũng không nổi bật, vì vậy trước khi Tiên hoàng băng hà đã sửa tuổi của trẫm lớn hơn năm tuổi, trẫm mới có thể thuận lợi đăng cơ." Ta không biết nói gì, chỉ có thể thốt lên một tiếng "Ồ". Nói, vậy ngài mới mười chín tuổi thôi à. Hắn gật đầu, cười nói: "Có phải trông trẫm rất già không?" Ta lắc đầu thật mạnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy chua xót. Ta luôn thấy hắn làm việc gì cũng dễ dàng thuần thục, chưa từng nghĩ rằng, hắn có quá khứ khúc chiết như vậy, cũng chỉ là một hài tử mười chín tuổi. Thật là... Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn. Thật là một độ tuổi tốt để học vi tích phân. ... "Chuyện này hiện giờ chỉ có trẫm và Thái hậu biết, hôm nay lại thêm nàng.” Hắn cười đầy ẩn ý: “Nếu có người thứ tư biết được, thì đó là do nàng nói." Ta chớp chớp mắt. Hắn dừng lại một chút, bất đắc dĩ thở dài, đổi giọng: "Trẫm sẽ bỏ đói nàng ba ngày." Ta vui vẻ cười, lại đi ôm lấy cánh tay hắn. Ôm một lúc, có lẽ hắn không chịu nổi nữa, đẩy ta ra, nói: "Đi tắm đi."
« Trước Sau »