Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 99: Mùa hoa có kỳ
« Trước Sau »

Bưng đĩa quay trở lại bàn ăn, lần này thì Hứa Ôn Giảo ngồi xuống sát bên cạnh Hứa Úc Liêm. Cô cũng không muốn ngẩng đầu lên nhìn một cái. Không biết là trên đường quay trở lại đây, người này đã bị ai nhắm tới và câu hồn đi mất.

Hứa Úc Liêm không nói chuyện, chỉ im lặng nhai nuốt thức ăn, và ngồi nghe mấy người chị em họ của mình nói chuyện phiếm với Hứa Ôn Giảo.

Quan hệ của các nàng khó tránh khỏi bị người ta trêu chọc. Hứa Ôn Giảo trả lời rất cẩn thận và khéo léo, dùng từ mơ hồ nhưng vẫn giữ lại dư âm, tạo khoảng trống cho trí tưởng tượng. Nàng không nói hiện tại mối quan hệ là như thế nào, cũng không nói có thích hay không. Thế nhưng mỗi lời nói đều ấm áp và đầy ẩn ý, khơi ngợi trong lòng người những suy nghĩ mơ mộng và lãng mạn.

Rượu ấm người nhàn, xung quanh dần dần nóng lên. Không biết ai là người đầu tiên đề cập đến chủ đề trưởng thành, mọi người đều biết Hứa Úc Liêm rất ngại ngùng khi nói đến chuyện này, cho nên cũng không có ai lôi kéo cô và Hứa Ôn Giảo vào.

Nhưng Hứa Lệnh Nhĩ và Cảnh Ấu thì không có được yên ổn như vậy. Cả hai chênh nhau tám tuổi, thiếu nữ giấu mặt này lần đầu tiên được người yêu đưa đi cùng để ra mắt mọi người. Lần này Hứa Linh Sam hỏi những câu còn đặc sắc hơn cả lúc nãy.

Người trẻ tuổi chắc hẳn có thể lực rất tốt phải không? Sẽ không thể nào chết trên giường nhanh như vậy đâu nhỉ?

Điểm nhạy cảm đều tập trung ở nơi đó? Tư thế yêu thích của Cảnh Ấu là gì?

Đều là chị em nhà mình, Hứa Lệnh Nhĩ vô cùng điềm tĩnh trước mọi câu hỏi, thỉnh thoảng lại buột miệng nói vài câu, lượng thông tin trong đó đều rất lớn.

Mặt của Cảnh Ấu đỏ lên, không chịu nổi trêu chọc, chỉ dám nói một chút giấu một chút.

Chỉ là cả hai người không nói ra bí mật sâu kín nhất, một lúc sau Cảnh Ấu bị hỏi gấp, không biết nghĩ đến cái gì, xấu hổ đến mức trốn vào trong ngực của Hứa Lệnh Nhĩ.

Hứa Úc Liêm không có tham dự cái đề tài này,  cô ngồi ở bên cạnh lắng nghe, mềm mại bên tai, nhưng trong lòng lại ngứa ngáy.


Tay đang muốn cầm chén rượu lên thì đột nhiên cổ tay bị ai đó bắt lại, cô nâng gương mặt đỏ ửng nhìn lên, nghi hoặc chớp mắt.

Khí chất của Hứa Ôn Giảo ngày càng phát triển, ngũ quan hoàn hảo, ánh mắt và nụ cười toát lên sự dịu dàng. Nàng mềm giọng: "Đừng uống nữa, chị đã uống hai bình rồi."

Hứa Úc Liêm không có nhận ra được rằng lúc mình đang ăn, trong lòng nóng nảy và vội vàng, xem rượu vang đỏ như một loại đồ uống thông thường mà uống rất nhiều.

Chưa hẳn là đã say hoàn toàn, ánh mắt của cô hơi mơ màng, nhìn bàn tay của Hứa Ôn Giảo trên cổ tay của mình mà không buông ra.

Ngón tay của thiếu nữ thon dài, xương cốt rõ ràng, cổ họng của Hứa Úc Liêm có chút khẩn trương, nhẹ nhàng rút tay trở về rồi đặt lên đùi của mình, sau đó quay mặt nhìn đi nơi khác.

Đôi môi của Hứa Úc Liêm đỏ mọng và ướt át, nhìn hết sức yêu kiều. Cô nhẹ nhàng liếm liếm môi, nói thầm: "Tán tỉnh mà không hôn, người phụ nữ cặn bã."

Không hiểu thấu bị cô mặt lạnh, hơn nữa còn không có nghe rõ đối phương đang nói cái gì, Hứa Ôn Giảo có chút hoang mang nhưng cũng không có xoắn xuýt quá nhiều. Nàng áp vào bên người của Hứa Úc Liêm, ăn đồ ăn trong dĩa của cô.

Hứa Úc Liêm cúi đầu liếc nhìn, cũng không có ngăn cản nàng.

Cơm nước xong xuôi, mọi người trở về phòng của mình để nghỉ ngơi. Hứa Úc Liêm ngủ nửa tiếng để giải cơn say, sau đó đi vào phòng tắm để ngâm tắm.

Không biết nằm đã bao lâu, chiếc điện thoại di động đặt trên bồn rửa đột nhiên reo lên, đó là nhạc chuông được cô cài đặt riêng cho Hứa Ôn Giảo.

Hứa Úc Liêm đứng dậy từ trong bồn tắm hoa tràn đầy bọt biển, dòng nước chảy xuống từ làn da ẩm ướt, không có vào giữa hai chân. Cô vừa bật loa ngoài, vừa đứng dưới vòi sen.

"Chị nghe."

Nước chảy ra từ vòi sen hơi nóng, Hứa Úc Liêm ngẩng cổ lên và nhắm mắt lại.

"Chị ơi, chị Lệnh Nhĩ và các chị nói muốn xuống dưới nướng quýt, nặn một người tuyết. Các chị nói em bảo chị xuống chơi..."

Hứa Ôn Giảo đứng trước cửa phòng của Hứa Úc Liêm, sau khi bấm chuông một lúc không có ai trả lời, lúc này nàng mới gọi điện thoại tới.

Nghe thấy tiếng nước ở bên kia điện thoại, nàng thấp giọng hỏi: "Chị đang tắm à?"

Tiếng nước ở bên kia dừng lại, chất lượng của điện thoại quá tốt, âm thanh loa ngoài to và rõ. Nàng có thể nghe thấy rất rõ ràng tiếng thở của đối phương và âm thanh thoa sữa tắm lên người.

Từng giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc đen của Hứa Úc Liêm, cô thoa sữa tắm lên người, giọng nói vừa lười biếng lại vừa lạnh: "Chị tắm xong rồi sẽ xuống, có thể sẽ hơi lâu một chút. Mọi người cứ chơi trước đi, chị sẽ xuống sau."

Sữa tắm ma sát vào cơ thể phát ra tiếng nước dính chặt. Hứa Ôn Giảo đang cầm điện thoại di động đứng trong hành lang yên tĩnh. Dường như từ bên trong mỗi một cái thanh âm rất nhỏ kia, nàng có thể đoán ra được Hứa Úc Liêm đang sờ bộ phận nào trên cơ thể, càng ngày càng đi xuống và đi vào chỗ sâu.

Tần số hô hấp không ngừng thay đổi, Hứa Ôn Giảo cụp mắt xuống, bờ vai run lên vì lồng ngực nâng lên hạ xuống. Nàng cắn môi làm son lem luốc, son môi dính vào răng.

Hết lần này tới lần khác Hứa Úc Liêm đều không phải cố ý làm cái gì. Cô bật loa ngoài vừa tắm vừa nói chuyện điện thoại để tiết kiệm thời gian, chỉ đơn giản là nghĩ rằng Hứa Ôn Giảo có việc gấp và đến tìm mình.

Thế là cô không có chút phòng bị nào mà tạo bọt, sau đó bật vòi hoa sen lại và bắt đầu tắm rửa cơ thể, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên rỉ vô thức.

Hứa Úc Liêm tắm rửa vô cùng tỉ mỉ và tắm rất lâu. Sau đó cô lau sạch sẽ nước trên người, mặc quần áo chỉnh tề, cầm điện thoại di động lên và chuẩn bị đi ra ngoài sấy tóc. Cô nhìn đồng hồ trên điện thoại, lập tức thấy Hứa Ôn Giảo vừa mới cúp máy.

Trong lòng Hứa Úc Liêm chợt lóe lên nghi hoặc, cô tưởng rằng sau khi cô nói mình sẽ xuống sau, Hứa Ôn Giảo sẽ lập tức cúp điện thoại.

Hứa Ôn Giảo gửi cho cô một vài tin nhắn.

[ Kiểu Kiểu ]: Tắm rửa quá lâu rất dễ bị cảm lạnh.

[ Kiểu Kiểu ]: Em đi xuống trước đây.

Hứa Úc Liêm không để ý nhiều đến những lời này, cô nhanh chóng sấy khô tóc, thay một bộ quần áo khác trước khi ra ngoài rồi đi thang máy xuống tầng dưới.

Trong sân ở tầng một, có khá nhiều lò nướng than đã được bày sẵn. Khách của khách sạn thuê quầy nướng, tất cả mọi người đều quây quần bên gia đình và bạn bè, cùng nhau nướng đồ ăn, nhâm nhi tách trà nóng hổi.

"Chị Sáu! Ở bên này." Hứa Úc Liêm nghe thấy có người gọi tên của mình, nhìn thấy Hứa Linh Biệt nhảy dựng lên, háo hức vẫy tay về phía cô.

Tuyết rơi khá dày, Hứa Úc Liêm giẫm lên tuyết trên mặt đất, để lại hàng loạt dấu chân ở phía sau, bước tới và ngồi xuống ghế. Sau đó lập tức có người đưa chén trà sữa nóng hổi vào tay của cô, cô bưng lên nhấp một ngụm nhỏ và uống nó để làm ấm bụng.

Hứa Lệnh Nhĩ cùng Hứa Lân Vũ đang đứng nướng đồ ăn. Vỏ cam vàng ươm bị nướng cháy xén, co lại từng chút, ôm lấy phần thịt quả bên trong. Còn có cả khoai lang nướng chảy ra mùi thơm ngọt, mềm dẻo và ngon miệng. Cảnh Ấu đang xử lý cánh gà nướng cùng lạp xưởng hun khói ở bên cạnh, Hứa Linh Sam thì đánh nhau với con mèo của em Năm.

Và hình như có một người không có mặt ở đây.

Trái tim của Hứa Úc Liêm rơi gấp, cô biết người của Hứa Ôn Giảo rất yếu vào mùa đông, lúc trưa đã hóng gió ở bên ngoài rất lâu, lạnh như thế, nếu nàng chạy lung tung thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Cô nhìn xung quanh một lượt, một mảnh đất tuyết mênh mông, tầm mắt mở rộng, lại thấy không rõ khuôn mặt của từng người.

Bỗng nhiên, Hứa Úc Liêm buông xuống chén sứ trong tay, bối rối đứng dậy và đi về phía một góc hẻo lánh.

"Em ấy gấp gáp như vậy là muốn đi đâu?"

"Đi yêu đương."

Tiếng cười ở sau lưng bị cuốn vào trong gió, một lần nữa bị thổi tan.

Hứa Úc Liêm chống đỡ cái gió lạnh đập vào mặt và bước đi rất nhanh. Khi sắp đến gần cái bóng như ngọn lửa kia, cô không khỏi bước chậm lại, nín thở, sợ rằng làm kinh động đến đối phương.

Hứa Ôn Giảo đang mặc một chiếc áo choàng màu đỏ, cổ áo có hai chiếc nơ thắt, mũ len màu trắng nhuyễn nhẹ nhàng phủ phía sau lưng. Áo khoác cài khuy màu trắng cùng dòng, váy dài thêu và áo choàng cùng màu. Hoa rơi và thỏ ngọc được thêu dệt bằng chỉ bạc, mang đến một bức tranh sinh động và đầy thi vị.

Mái tóc đen nhánh được buộc cao gọn gàng bằng một chiếc trâm cài tóc bằng gỗ. Khuôn mặt trái xoan duyên dáng, đáy mắt đánh nhẹ phấn hồng như đám mây, môi mỏng lộ ra đa tình, tô son đỏ, giống như châm lửa phá vỡ anh đào.

Những quả ngọt màu da cam mọng nước treo lủng lẳng trên cành cây, người con gái đang đứng ở bên gốc cây, vòng eo và lưng cân đối, dáng người cao gầy.

Giờ phút này, nàng khẽ nâng cằm, đưa tay đón tuyết bay đầy trời

Cổ tay trắng ngần lóe sáng bên trong khung cảnh tuyết trắng, những hạt tuyết mịn màng như bông gòn khẽ chạm vào mái tóc dài đen nhánh, đọng lại trên mái tóc dày mượt ở tai, tan chảy dần dần từng chút một.

Giữa thế giới băng tuyết lấp lánh này, nàng là đêm lạnh sắp hết. Những cành đào đông đỏ xinh xắn vươn ra khỏi mái hiên ngói đen phủ đầy tuyết, những quả đỏ rực rỡ được tô điểm thêm bởi những hạt tuyết trắng lấp lánh.

Mùa hoa có kỳ, xuân quang* sắp tới.

(*) Xuân quang (春光): Phong cảnh sáng đẹp của mùa xuân.

Xung quanh cô, những thiếu niên đang vò quả cầu tuyết, gặp bạn bè của mình là lập tức ném, họ reo hò và cười mắng với nhau. Ngoài ra còn có những đứa trẻ con đang tập tễnh chạy trên tuyết, hai bên má đỏ ửng vì lạnh.

Hứa Úc Liêm đứng giữa chốn đông người, không biết vì sao, hốc mắt một trận chua xót, nước mắt trào ra.

Yêu người thanh tao thoát tục, giống như tiên nữ giáng trần, sợ nàng như đã dứt bỏ trần duyên, sắp sửa trở về tiên giới.

Một giây sau, Hứa Ôn Giảo cúi đầu xuống, nàng nhẹ nhàng hà hơi, quay đầu định bước trở về, đối diện trực tiếp nàng là một đôi mắt đỏ hoe giống như vừa mới khóc một trận rất to. Gió tuyết thổi qua, xuyên qua khe hở giữa các nàng, vẻ mặt Hứa Ôn Giảo có hơi ngạc nhiên, biểu lộ mềm mại.

Mũi của Hứa Úc Liêm đỏ bừng, còn thất vọng mất mát, cô hô lên một tiếng: "Kiểu Kiểu."

Hứa Ôn Giảo đột nhiên bước nhanh và chạy về phía cô. Khoảng cách không đến mấy mét, thiếu nữ bị gió lạnh bao bọc không chút do dự mà chạy thẳng vào vòng tay của cô.

Một cái ôm mang theo sự chiếm hữu mãnh liệt, Hứa Ôn Giảo vùi mặt vào trong ngực ấm áp của Hứa Úc Liêm, thanh âm nhảy cẫng.

"Chị ơi ~ Chị đã đến rồi."

Hết lần này đến lần khác, người ấy vì nàng mà đến.

Hứa Úc Liêm ôm chặt nàng, một giọt nước mắt lăn xuống từ đuôi mắt.

« Trước Sau »