Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 2: Tư thế kỳ quái
« Trước Sau »

Hứa Ôn Giảo kéo tóc dài đen nhánh lên, lộ ra cái cổ thiên nga ưu nhã.

Dáng người của nàng cao gầy yểu điệu, bộ sườn xám màu xanh nhạt có hoa văn bóng tre.

Đại khái là do bị bệnh bẩm sinh, khí chất của nàng yếu đuối, mặt mày như núi xa gần nước, toát ra vẻ thanh lãnh của một mỹ nhân.

Trông thấy đối phương, đầu óc của Hứa Úc Liêm ong ong.

Cô khẽ hé môi, từ trong cổ họng thốt ra một câu: "Hứa Ôn Giảo, sao cô lại tới đây?"

Đây còn không phải người em gái rẻ mạt của cô hay sao?

"Chị."

Hứa Ôn Giảo mở miệng nói câu nói đầu tiên lập tức làm cho không khí xung quanh đọng lại.

Nghe đồn nhị tiểu thư của Hứa gia là đứa con ngoài giá thú của cha ruột Hứa Úc Liêm, trước đây nàng được nuôi dưỡng ở bên ngoài, khi lớn hơn được một chút thì được đưa về Hứa gia.

Người chị cùng cha khác mẹ của nàng luôn luôn không chịu thừa nhận nàng là em gái của cô, mặc dù nàng đã sống ở Hứa gia rất nhiều năm, và được ngầm thừa nhận là nhị tiểu thư của Hứa gia.

Khi hai người học cùng một trường cấp hai và cấp ba, dù là giáo viên hay bạn cùng lớp, họ luôn bị so sánh với nhau, từ ngoại hình đến điểm số, từ tính cách đến nhân duyên, từng cái một đều bị đem ra để so sánh.

Hứa Ôn Giảo luôn luôn là người đứng đầu trong các môn học còn Hứa Úc Liêm luôn là người về nhì.

Này cũng thôi, Hứa Ôn Giảo nhờ vào tướng mạo thanh tú và trong sáng như một đóa hoa trắng nhỏ thuần khiết khiến những người xung quanh đều nguyện bảo vệ nàng. Đến cả những người bạn của Hứa Úc Liêm đều quay lưng lại với cô và khen ngợi tính khí dịu dàng của nàng.

Hứa Úc Liêm vốn thận trọng và kiêu ngạo tất nhiên không hoan nghênh người em gái này của mình.

Nghe nói hai chị em như nước với lửa, đối chọi gay gắt đã nhiều năm. Mãi đến kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học, họ mới chính thức không đối đầu nhau nữa.

Hứa Úc Liêm nảy sinh tình cảm với chị gái nhà bên từ thuở thơ ấu vừa mới đi du học về, không kịp ấp ủ thành một câu chuyện lãng mạn gì thì một sự cố đã xảy ra, cô bắt gặp người mình thầm thương trộm nhớ tỏ tình với Hứa Ôn Giảo.

Chiếm đi tình yêu thương của mẹ, cướp đi sự chú ý của những người bạn đồng trang lứa, còn muốn lấy luôn cả người mà cô yêu.

Trải qua những chuyện như thế này, Hứa Úc Liêm không có khả năng không thể ghét Hứa Ôn Giảo.

Người kia đột nhiên ra sân như làm dậy sóng cả hội trường.

Đám người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, nắp nồi như muốn nổ tung rồi đây.

"Thật đáng kinh ngạc! Nhị tiểu thư của Hứa gia không phải là nhiễm bệnh mà chết rồi sao?"

"Có vẻ như cô ấy là con gái ngoài giá thú phải không?"

"Các người có trông thấy được không, mặt của Hứa Úc Liêm có vẻ như đang đen lại rồi. Cô ấy còn chưa từng nói với chúng ta là cô ấy còn có một người em gái."

"Nhị tiểu thư của Hứa gia thật xinh đẹp. Có ai có thể giúp tôi tìm hiểu xem người kia đã đính hôn chưa?"

....

Hứa Úc Liêm nhận thấy bầu không khí trong hội trường đã có sự thay đổi, trong lòng càng thêm khó chịu, cô liếc mắt: "Cô đến đây để làm gì? Người ta hỏi cô kìa, sao không trả lời đi? Cô bị câm sao, Hứa Ôn Giảo?"

Hứa Ôn Giảo bước từng bước tới, thu hẹp khoảng cách giữa họ.

Nàng nhìn thấy Hứa Úc Liêm đã say đến mức hai mắt trở nên lờ đờ mê ly, lạnh giọng nói: "Em đến đưa chị về nhà."

Hứa Úc Liêm giận quá mà cười: "Cô nghĩ cô xứng sao?"

Hứa Ôn Giảo cho là mình là ai? Cô ta có tư cách để quan tâm cô sao?

Cô ngồi trên ghế sofa, hất cằm nhìn mọi người, khinh thường cười khẩy: "Nơi này không chào đón cô, cút đi."

Hứa Ôn Giảo nâng hai tay lạnh buốt của đối phương lên: "Chị say rồi sao?"

Một tiếng "bốp", Hứa Úc Liêm dùng vũ lực để chặn miệng của Hứa Ôn Giảo.

Cô ta muốn diễn cảnh chị em tình thâm?

Đây không phải là người đã đối xử với mình như một người xa lạ sau khi ở nước ngoài được vài năm sao?

Hiện tại còn chạy tới đây để làm ra vẻ quen biết.

Biết rõ bản tính của người trước mặt này có bao nhiêu là tệ hại, Hứa Úc Liêm mím chặt môi lại.

Ánh mắt của cô mờ đi, trong miệng lại là lời nói không có chút khách khí nào: "Chuyện của tôi ai cần cô lo?"

Vẻ bề ngoài của Hứa Úc Liêm xưa nay giống như một bông hoa không thể nào chạm tới, chưa từng có thất thố như vậy.

Tất cả mọi người đều câm như hến, ban nhạc tự giác biết được tình hình lập tức giảm nhỏ âm lượng lại.

Ngay lúc cô và Hứa Ôn Giảo không ai chịu nhường ai, một người không biết sống chết đứng ra.

Hắn đứng ra bảo vệ trước người của Hứa Ôn Giảo, vẻ mặt khẩn trương: "Cô không sao chứ?"

Đây là người nào?

Hứa Ôn Giảo nghi hoặc nhìn người đàn ông không biết từ nơi nào đến can thiệp, nàng nhớ lại hình như người này là phó chủ tịch công ty của bên B, người chịu trách nhiệm về mối liên hệ lần trước khi họ bàn bạc về việc hợp tác, gần đây hắn luôn quấy rầy muốn xin phương thức liên lạc với nàng.

Hứa Ôn Giảo lịch sự nói: "Anh Lục, xin tránh ra, đây là chuyện riêng của tôi."

Hứa Ôn Giảo nhìn vẻ mặt bất mãn của Hứa Úc Liêm, cô chuẩn bị mắng nàng lần nữa, nàng lập tức lấy ra át chủ bài: "Mẹ bảo em đến đưa chị về nhà."

"Mẹ" mà Hứa Ôn Giảo nhắc đến không phải là mẹ ruột của nàng mà là mẹ của Hứa Úc Liêm, Hứa Kiều.

Trong phúc chốc Hứa Úc Liêm dần dần trở nên tỉnh táo lại, lý trí của cô cũng quay lại được một chút.

Từ nhỏ đến lớn cô luôn luôn sợ một người, đó chính là mẹ ruột của cô.

Hứa Ôn Giảo rèn sắt khi còn nóng: "Nếu như chị không tin, em lập tức gọi điện cho mẹ."

Một giây tiếp theo, nàng đặt chiếc điện thoại di động đã kết nối sẵn vào tay của đối phương, Hứa Úc Liêm kiên trì trước ánh mắt của đám người đang vây quanh cô để xem kịch.

Hứa Kiều: "Giảo Giảo, con tìm thấy chị của con chưa?"

"Mẹ, là con, con đang chơi ở biệt thự này, mẹ kêu người đến đón con làm cái gì?"

Hứa Úc Liêm xoa xoa thái dương, rõ ràng bữa tiệc hôm nay rất vui kia mà.

Đầu bên kia điện thoại, thái độ ôn nhu của Hứa Kiều bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: "Con còn chơi nữa sao? Mấy giờ rồi? Con mau đi về cùng với em đi, mẹ ở nhà chờ."

Bình thường Hứa Úc Liêm có lẽ sẽ ngoan ngoãn đồng ý, nhưng hiện tại mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô, cô không nỡ làm mất hình tượng của mình, lập tức hạ giọng bàn luận: "Sau khi bữa tiệc kết thúc con sẽ trở về."

Cô không muốn đi về cùng với Hứa Ôn Giảo.

Hứa Kiều nhấn mạnh: "Con hãy ngoan ngoãn đi, trước mười hai giờ phải xuất hiện trước mặt mẹ, có nghe thấy không?"

Không đợi con gái trả lời, Hứa Kiều lập tức bác bỏ câu nói này.

Hứa Úc Liêm nắm chặt điện thoại, lực của tay mạnh đến mức muốn bóp nát màn hình của điện thoại.

Được rồi, được rồi, không phải chỉ là đi về nhà thôi hay sao?

Hứa Úc Liêm tức giận đến đau dạ dày, ném điện thoại vào chân của Hứa Ôn Giảo và sải bước ra ngoài.

Hứa Ôn Giảo mặt mày không đổi sắc, nàng nhặt điện thoại lên, thân ảnh như hạc, không nhanh không chậm đi theo phía sau Hứa Úc Liêm rời đi.

Không có ai dám ngăn cản hai chị em rời đi, một con đường tự động phân ra từ trái sang phải.

Khi họ đã hoàn toàn biến mất, mọi người cuối cùng cũng tìm lại được hơi thở của mình giống như đã nín thở ở dưới nước rất lâu.

"Thật đáng sợ! Bầu không khí khi hai người gặp nhau thật quá đáng sợ."

"Tôi còn tưởng Hứa đại tiểu thư muốn quẳng cái chai rượu đi."


Có người không hiểu hỏi: "Đó là ai? Kỳ thật cô ấy có thể khống chế được Hứa đại tiểu thư."

"Cậu không biết sao?" Lý Ý Nhã là người hiểu rõ nhất mối bất hòa của hai chị em Hứa gia, cô trừng mắt nhìn người hỏi kia, chậm rãi chia sẻ các quy tắc cứu mạng: "Nghe lời khuyên của chị đây đi, nếu như cậu thấy hai chị em họ đồng thời có mặt trong tương lai, có thể chạy thì hãy chạy, có thể ngậm miệng thì ngậm lại. Đảm bảo cậu sẽ sống sót!"

Chị em Hứa gia, người chị thì điên còn người em thì bệnh. Nếu đắc tội với hai người họ, đến cả thần thánh cũng không cứu được.

Bên ngoài sắc trời đen sì chẳng khác nào mực đen không tan ra, Chiếc xe tư nhân sang trọng rẽ vào con đường núi, lái một lúc lâu mới đi vào một con đường cao tốc yên tĩnh.

Trên ghế sau rộng rãi và thoải mái của xe, Hứa Úc Liêm cởi đôi giày cao gót ném sang một bên, chiếc váy nhiều lớp buông thõng trên ghế.

Cô thực sự cực kỳ mệt mỏi, ngồi co lại chân, nhắm lại đôi mắt câu người đoạt phách, dựa vào cửa xe để nghỉ ngơi.

Đối diện là một người đang ngồi lẳng lặng, hai tay khoanh trên đùi.

Hứa Ôn Giảo có khí chất thư sinh của một cô gái đầy tài năng, thanh lịch như hoa lan, với chiếc sườn xám sáng màu tôn lên dáng người, những đường cong duyên dáng đầy quyến rũ trưởng thành và vẻ ngoài trong sáng, ưu nhã, đan xen vào nhau tạo nên một vẻ hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh. Nàng thật khiến cho con người ta muốn trở nên điên cuồng vì nàng!

Hồi lâu, Hứa Úc Liêm lạnh lùng hỏi một câu: "Nhìn đủ chưa?"

Cô không có mở to mắt, cau mày không kiên nhẫn.

Kể từ khi Hứa Ôn Giảo ra nước ngoài du học, họ hầu như không gặp nhau và ít liên lạc trong suốt những năm học đại học. Sau khi Hứa Ôn Giảo trở về cách đây nửa năm, một người sống ở bên ngoài và người còn lại sống ở nhà, bất quá lúc ở chung nhà chính là để tổ chức sinh nhật cho Hứa Kiều.

Chẳng biết Hứa Ôn Giảo mắc cái bệnh gì nữa, sau khi trở về cứ liên tục ân cần hỏi han cô.

Không có một câu giải thích nào cho việc đơn phương bỏ mặc và xóa thông tin liên lạc của nàng trong những năm đó.

Hứa Úc Liêm là người rất thù dai, Hứa Ôn Giảo đã có năng lực như thế, có bản lĩnh phớt lờ cô đến hết cuộc đời đột nhiên người này lại tiếp cận cô với ánh mắt kỳ quái, khiến toàn thân của cô cảm thấy khó chịu.

Hơn nữa, đôi mắt của Hứa Ôn Giảo luôn dán chặt vào cơ thể của cô khiến cho cô cảm thấy buồn nôn.

Hết lần này tới lần khác người lái xe lại là tài xế của Hứa Ôn Giảo.

Hứa Úc Liêm say khướt nghĩ, nếu như là tài xế của cô, chắc chắn cô sẽ đá Hứa Ôn Giảo xuống xe và bỏ mặc người ở dưới chân núi, sau đó ung dung thoải mái một mình về nhà.

Hứa Úc Liêm cảm thấy khó chịu trong lòng: "Là ai đã nói cho cô biết tôi đang ở đây?"

Hứa Ôn Giảo thành thật nói: "Tài xế của chị."

Hứa Úc Liêm im lặng, cô hoàn toàn không nói nên lời.

Tài xế của cô là do Hứa Kiều phân phó, khó trách Hứa Ôn Giảo lại tìm được cô.

Hứa Úc Liêm ấn vào vùng quanh mắt phiếm hồng, chỗ gân xanh ở huyệt thái dương cuồng loạn, bây giờ cô mới có cảm giác khó chịu khi say rượu.

Hứa Ôn Giảo chú ý tới động tác của đối phương: "Lại nhức đầu sao?"

Trong xe truyền đến tiếng vang xột xoạt.

"Câm." Hứa Úc Liêm đột nhiên mở mắt ra với vẻ không hài lòng.

Cô ghét Hứa Ôn Giảo nói chuyện với cô bằng giọng điệu như thể nàng biết rõ cô, mặc dù hai người quả thực đã sống chung dưới một mái nhà nhiều năm.

Nhưng mà trước mắt, những gì hiện ra trong tầm mắt là khuôn mặt sạch sẽ và thanh tú đó.

Không biết từ lúc nào mà Hứa Ôn Giảo lại xích gần tới, ánh mắt của nàng như muốn ăn thịt người kia.

Hứa Ôn Giảo thừa dịp Hứa Úc Liêm không kịp phản ứng trước đó, nàng đưa tay kéo đầu của cô vào trong ngực của mình.

Cái ót gối lên một chỗ mềm mại và tròn trịa, một mùi hương thơm nữ tính truyền vào mũi.

Tư thế quá mập mờ, máu toàn thân của Hứa Úc Liêm dâng trào, cô xấu hổ đến da đầu tê dại, vô thức muốn duỗi thẳng cột sống ngồi dậy.

"Chị đừng nhúc nhích." Hứa Ôn Giảo nhấn mạnh xuống thêm một chút.

Hứa Úc Liêm eo nhỏ chân dài, thân hình mảnh khảnh. Hứa Ôn giảo ôm đôi vai trần của Hứa Úc Liêm, hơi thở ấm áp phả vào tai của đối phương: "Tối nay chị đã uống bao nhiêu rượu?"

"Bớt can thiệp vào chuyện của tôi."

Hứa Úc Liêm sững người, giống như một con nhím căng thẳng.

Đôi tai quá mẫn cảm của cô bạo đỏ, giọng nói có chút run rẩy: "Thả tôi ra."

"Được." Hứa Ôn Giảo miệng nói đáp ứng, nhưng tay thì không làm, nàng không chịu buông ra.

Hứa Úc Liêm cảm thấy các huyệt đạo trên trán được đầu ngón tay khéo léo xoa bóp, cảm giác buồn nôn vì say đã giảm bớt, cô đấu tranh nội tâm một lúc rồi từ bỏ khả năng phản kháng, toàn thân mềm nhũn như không có xương sống.

Bên tai truyền đến thanh âm ma mị của Hứa Ôn Giảo, "Chị có thể yên tâm ngủ một lát rồi."

Mùi hương xoa dịu từng tế bào thần kinh của cô, tiếng nhạc trên xe phát ra do ca sĩ yêu thích của Hứa Úc Liêm. Cô chìm vào giấc ngủ trong bầu không khí thoải mái như vậy và mơ về cuộc gặp gỡ đầu tiên với Hứa Ôn Giảo.

- -----Hai người này rốt cục là chị em gì của nhau? Có phải cùng chung huyết thống hay không? Chương tiếp theo sẽ giải đáp thắc mắc nhé!

« Trước Sau »