Chỉ Là Hàng Xóm Thôi Mà!
Chương 6
Về phòng, ta cùng Xảo Thư tính toán số bạc trong tay. Năm mươi lăm lượng vẫn còn thiếu một chút, đành cầm cố hai chiếc vòng tay mới đủ. Chỉ có điều, như vậy tạm thời không còn tiền sửa sang nhà. Cũng may trời chưa quá nóng, phòng phía Tây vẫn có thể ở được.
Nửa tháng sau, ông chủ hiệu sách mang đến khoản phân chia đầu tiên.
Năm lượng bạc.
Ông chủ Trần tuổi đã ngoài năm mươi, cười híp mắt: “Cô nương đúng là cây hái ra tiền của ta. Sách lần trước bán đắt như tôm tươi, người ta còn muốn đọc thêm phần sau, nên cô phải viết tiếp đó.”
Ta cố làm ra vẻ ngần ngừ, nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Dù gì thì cũng đang thiếu tiền.
Trong nhà ngột ngạt, ta bảo Xảo Thư dời bàn ra bóng râm dưới cây trong sân để tiện viết lách.
Tiết công tử cầm một chén trà đi tới, thong thả nói: “Hoắc cô nương, nếu cô ngồi tư thế này trong một thời gian dài thì sẽ đau lưng, nhức vai, sau này về già e rằng xương cốt chẳng còn tốt nữa đâu.”
Ta liếc nhìn hắn, sửa lại tư thế ngồi, rồi lại liếc qua vòng eo của hắn.
[Có cần khoe vòng eo đẹp vậy không?] Ta thầm nhủ.
“Tiết công tử không ở trong nhà đọc sách, sao lại ra đây?”
“Làm việc phải biết kết hợp nghỉ ngơi mới lâu dài được. Ta họ Tiết, tên một chữ Cảnh, cô nương cứ gọi tên ta là được.”
Ta đáp lại một cách lễ phép: “Ta họ Hoắc, tên một chữ Nhan.”
Tiết Cảnh tựa vào gốc cây uống trà, chân dài dáng cao, trông rất ung dung, khiến ta phải dịch người một tí để hắn không nhìn thấy nội dung ta đang viết.
“Dường như cô nương không quen dùng cây bút này, để ta bảo Trường Cung mang qua một bộ tốt hơn.”
“Không cần đâu, nếu nội dung không hay, dù bút có tốt cũng chẳng ích gì.”
Tiết Cảnh trầm ngâm một chút rồi gật đầu: “Cô nương nói cũng đúng.”
Tiết Cảnh ngồi gần, hương thơm từ chén trà của hắn theo gió thoảng tới, ngọt thanh dễ chịu, không biết là loại trà gì.
Thay vì tặng bút, chi bằng tặng trà. Nhưng chưa thân, ta không tiện mở lời.
Giữa lúc đang ngồi, bên ngoài bỗng ồn ào náo nhiệt.
Trường Cung chạy về báo tin: “Ở góc phố có viên ngoại nhà họ Trương, nhà ấy đang tổ chức ném tú cầu kén rể, vui lắm.”
“Ném tú cầu kén rể? Ta chưa từng xem qua!” Ta lập tức bỏ bút xuống, gọi Xảo Thư, háo hức đi ra ngoài.
Đi được nửa đường, ta quay lại, thấy Tiết Cảnh cũng đi theo.
“Tiết mỗ cũng chưa xem ném tú cầu, cùng đi xem náo nhiệt vậy.”
Hắn quả thật rất đẹp mắt, nhưng càng ngày ta càng cảm thấy hắn có chút bám người.
Quả nhiên người đẹp thì ở đâu cũng nổi bật.
Tiểu thư nhà họ Trương đứng trên lầu cao, vận hỷ phục đỏ tươi, gương mặt hồng hào như hoa đào, nhìn quanh một lượt, vừa thấy Tiết Cảnh liền sáng mắt.
Đến giờ lành, trống chiêng vang dội, Trương tiểu thư ngẩng lên, tay cầm tú cầu ném mạnh xuống, nhắm thẳng vào đầu Tiết Cảnh.
Tiết Cảnh vốn chỉ đứng xem góp vui, lại gặp họa từ trên trời rơi xuống, mặt chẳng có chút biểu cảm nào dễ chịu.
Hắn phẩy tay áo, hất tú cầu sang một bên.
Nhưng trong đám đông, chắc hẳn Trương viên ngoại đã bố trí vài tên lực lưỡng, khiến quả tú cầu như có mắt, xoay vòng mấy lần lại nhắm vào Tiết Cảnh.
Tiết Cảnh bị dòng người đẩy về trung tâm, không tài nào thoát ra.
Ta đứng bên cạnh xem, vui không tả xiết.
Trường Cung chen vào không được, sốt ruột dậm chân:
“Hoắc cô nương, cô đừng cười nữa, mau giúp công tử nhà ta đi.”
Ta chỉ còn thiếu chiếc ghế và nắm hạt dưa để ngồi xem kịch vui nữa thôi.
“Trương tiểu thư cũng đâu có xấu, gia cảnh giàu có, công tử nhà ngươi có thiệt thòi gì đâu?”
“Cô nương đừng đùa nữa, nếu lão gia và phu nhân nhà ta biết, e là lớn chuyện đấy.”
“Thế nào, công tử nhà ngươi đã đính hôn rồi à?”
Trường Cung đáp: “Chưa, nhưng công tử nói hôn sự là chuyện do phụ mẫu định đoạt.”
“Vậy thì ổn rồi, cứ bình tĩnh đợi thôi.”
Tiết Cảnh không muốn, người khác cũng chẳng thể ép hắn nhận lấy tú cầu.
Chỉ có điều Trương tiểu thư đứng trên lầu mặt mày không vui, mà Tiết Cảnh dưới lầu cũng không vừa lòng chút nào.
Ta thấy hắn còn tranh thủ quay lại trừng mắt nhìn ta một cái.
Khi ta nhận được tiền hoa hồng lần thứ hai của ông chủ hiệu sách, doanh thu còn vượt xa mong đợi.
Có bạc trong tay, ta lập tức thuê thợ tới sửa nhà. Thời gian nhàn rỗi vừa rồi, ta đã vẽ sẵn bản thiết kế. Giờ nhà đã là của mình, nên cứ theo sở thích mà chỉnh trang.
Tường mái của gian chính giữ nguyên, nhưng lớp vữa bên trong sẽ gỡ hết để quét lại. Cửa sổ và cửa chính đều mời thợ mộc làm mới. Trong nhà, ngoài bàn ghế, ta còn đặt làm một dãy tủ quần áo bằng gỗ lớn.
Ở đây đồ đạc đều phải xếp trong rương, muốn tìm gì cũng phải lật tung lên, lại còn tốn công làm phẳng. Thế nên ta quyết định làm tủ lớn hơn, để có thể treo đồ ngay ngắn. Còn phải làm thêm nhà tắm, chỗ thoát nước và hệ thống thông gió cho mùa hè.
Bản vẽ rất chi tiết, chỗ nào cần thiết còn đánh dấu kích thước để thợ dễ làm theo.
Không biết sao, bản vẽ lại lọt vào tay Tiết công tử. Sau khi xem, hắn cứ nài nỉ ta vẽ cho nhà bên cạnh của hắn một bản.