Hữu Trinh - Tam Thốn Nguyệt Quang

Chương 10
« Trước Sau »
Lục Hành An ngoài miệng thì an ủi nàng rằng sẽ không chê bai, nhưng thực tế thì chẳng đụng vào nàng nữa, thậm chí viện cớ muốn chuyên tâm đọc sách mà chuyển sang phòng khác. Liễu Lộng Ngọc nức nở khóc lóc hỏi hắn có còn yêu nàng không, liệu có quên những lời thề non hẹn biển khi xưa hay không. Lục Hành An khó chịu lảng tránh ánh mắt nàng, tức giận quát mắng: "Đừng có làm ồn nữa! Hiện giờ điều quan trọng nhất là kỳ thi mùa xuân. Nếu ta thi rớt, đều là lỗi tại nàng!" Liễu Lộng Ngọc tức giận đến nghẹn lòng, nhưng nhan sắc giờ đã hủy hoại, chẳng thể nào tìm được người tốt hơn Lục lang, đành phải ngậm đắng nuốt cay. Người mà xưa kia mười ngón tay không chạm nước, nay phải giặt giũ, nấu nướng, làm mọi cách để lấy lòng và níu giữ người đàn ông này. Ta biết Lục Hành An đã về nhà vài lần. Nhưng cứ thấy hắn về, ta lại tránh mặt. Người hầu trong nhà cũng chẳng mặn mà với hắn, lời lẽ mỉa mai. "Đã có tiểu thư xuất thân thư hương, còn đến tìm nữ nhân thương gia thấp kém làm gì?" "Chủ nhân của chúng ta xinh đẹp, dịu dàng, lại giỏi giang, bất cứ ai có đầu óc đều sẽ trân quý nàng, chỉ có kẻ ngu dốt mới bỏ qua miếng thịt thơm ngào ngạt mà đi tìm cặn bã bên đường." ... Lục Hành An là người tự cao, sao chịu nổi những lời mỉa mai như vậy, đập chén trà rồi phẫn nộ bỏ đi. Một lần ta gặp hắn trên phố. Không biết là tình cờ hay hắn cố tình chờ ta. Hắn nắm chặt tay ta, đôi mắt đẹp nhòa lệ: "Hữu Trinh, ta sai rồi. Trải qua bao chuyện, ta mới hiểu ai mới là người thực lòng với ta." "Giờ ta hối hận vô cùng. Liễu Lộng Ngọc không đáng để sánh với một ngón tay của nàng." "Hữu Trinh, ngày đêm ta đều nhớ nàng, nhớ con trai của chúng ta. Chỉ còn hai tháng nữa ta sẽ lên kinh dự thi, nàng có thể đi cùng ta được không?" Ta yên lặng nghe lời xin lỗi của hắn. Đúng là kẻ học sách, lời nói ngọt ngào đến thế. Con sói đói khi van xin người ta thường vẫy đuôi như c.h.ó, trông đáng thương đến tột cùng. Nhưng sói thì vẫn là sói, một khi đã no nê, nó sẽ trở mặt chẳng nhớ người từng giúp đỡ. Đi cùng hắn lên kinh? Tha thứ cho hắn? Không thể nào. Việc gả cho hắn, giúp đỡ hắn là sai lầm đầu tiên của ta. Sai lầm đó, ta sẽ không bao giờ tái phạm. Ta nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt vẫn phải diễn. Ta không từ chối cũng không đồng ý, chỉ nhẹ nhàng gạt tay hắn ra: "Con trai không thể rời ta, cuối năm các tiệm còn phải kiểm kê, rất bận rộn. Ngươi cứ yên tâm lên kinh dự thi. Ta có tha thứ cho ngươi hay không, đợi khi ngươi thi đỗ rồi hãy nói." Nghe vậy, Lục Hành An xúc động, nước mắt lưng tròng: "Nàng yên tâm, Hữu Trinh, lần này ta nhất định sẽ đạt Trạng nguyên, để nàng được làm Trạng nguyên phu nhân." Xem kìa, đúng là giỏi vẽ vời. Trạng nguyên phu nhân sao? Phải có Trạng nguyên thì mới có Trạng nguyên phu nhân được. Hắn vẫn luôn đặt lợi ích của mình lên trên hết. Kể từ sau khi gặp ta, Lục Hành An càng ngày càng chăm chỉ đọc sách. Vì vất vả đèn sách ngày đêm mà mắt hắn lại yếu đi, dạo gần đây lúc nào cũng đau nhức, nhìn mờ hẳn. Mẹ con Liễu Lộng Ngọc nghĩ đủ cách, pha trà sáng mắt, mua các loại thảo dược như quyết minh tử và bách tử nhân để giải nhiệt, thậm chí còn thức đêm làm gối thuốc cho hắn. Nhưng chẳng có gì hiệu quả cả. Chứng bệnh về mắt của Lục Hành An là bệnh cũ. Ngày xưa ta từng mời danh y đến châm cứu, đắp thuốc, tốn không ít tiền mới thấy hiệu quả. Kỳ thi mùa xuân chỉ còn ba tháng nữa, Lục Hành An lo lắng, mẹ con Liễu Lộng Ngọc càng sốt ruột. Trương đạo sĩ ở Huyền Minh Quan theo dõi tình hình, bèn tìm Tôn thị, đưa cho bà vài đạo bùa và một phương thuốc. Ông ta bảo bà lấy thuốc theo toa, rồi đốt bùa, ngâm bột bùa vào nước thuốc rồi dùng nước đó rửa mắt, đảm bảo chữa khỏi cho đôi mắt của Lục cử nhân. Tôn thị ngẫm nghĩ hồi lâu. Vì trước đây, khi con gái bà nổi mụn đỏ, Trương đạo sĩ nói rằng trên vai nàng có vong linh đeo bám và đã làm lễ siêu độ, quả nhiên bệnh của nàng thuyên giảm. Vì thế, Tôn thị càng tin tưởng Trương đạo sĩ. Bà ta bí mật bàn bạc với con gái, lo sợ Lục Hành An lấy cớ bệnh mắt mà quay về nhà, càng sợ ta sẽ dùng bạc để chữa cho hắn. Vậy là, mẹ con họ quyết định tranh thủ cơ hội này, vội vàng mua thuốc theo toa của Trương đạo sĩ. Khi mẹ con họ vừa rời đi, Trương đạo sĩ cũng nhanh chóng thu dọn hết vàng bạc trang sức. Hắn đã sống nhiều năm trong giang hồ, rất tinh ranh, sớm hiểu rõ ta muốn làm gì. Hắn không dám từ chối giúp ta, nhưng cũng không muốn liên lụy về sau. Giúp ta xong, chạy sớm mới là thượng sách. Lấy cớ đi xem mộ ở xa, Trương đạo sĩ từ biệt Lục Hành An, rời khỏi đạo quán trong vội vã.
« Trước Sau »