Xin Chào, Đối Tượng Xem Mắt - Thư Thư
Chương 30: Ngoại Truyện 3
Đường Nguyên hét lớn.
Trên thực tế, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hét lên.
Mắt thì không nhìn thấy, tay chân đều bị trói, cô như một miếng thịt nằm trên thớt, mặc cho người khác xâu xé.
Cô chưa bao giờ sử dụng đồ chơi tình dục. Trong chuyện tình cảm, chồng cô luôn dịu dàng và nhẫn nại, không giống như người trước mặt đối xử với cô như con mồi bị giam cầm trong lưới, toàn bộ quá trình là một trò đùa cao cấp.
Lúc này, vì không thể nhìn thấy mọi thứ, nên các giác quan của cô trở nên rất nhạy cảm.
Cô cảm thấy phía dưới của cô bị nhồi nhét, và có lẽ miệng huyệt của cô cũng đã bị căng ra tối đa, vì đồ vật chuyển động kia có kích thước quá to giống như của chồng cô vậy.
Nhưng chồng cô rất tình cảm, khi cô kêu đau đớn và trướng thì anh sẽ bận tâm đến cô, không giống như đồ vật này vẫn luôn điên cuồng cọ sát trong tiểu huyệt nhạy cảm của cô, vẫn tiến công hung hăng ngang ngược đâm vào miệng tiểu huyệt của cô.
"A... lấy nó ra, làm ơn..."
Cuối cùng, Đường Nguyên không nhịn được đành cầu xin người đàn ông kia. Nếu tiếp tục như thế, phía dưới của sẽ cô bị căng nứt ra mất.
Người đàn ông nghe thấy như thế, một nắm chặt lấy vật kia kéo ra ngoài một chút, một tay kia tiếp tục xoa đôi gò bồng đảo cao vút của con mồi, tùy ý kéo nhũ hoa.
Anh ta mở miệng giọng như ma vương tà ác, nhưng lại trầm thấp đầy quyến rũ:
"Nói đi, trong tay các cô có bằng chứng gì về tôi vậy?"
"A... Tôi không thể nói... Anh giết tôi đi..."
Nước mắt của Đường Nguyên chảy từ trong khăn bịt mắt ra, đồng thời dâm thủy bên dưới huyệt cũng không ngừng chảy ra. Mặc dù cô cảm thấy nhục nhã , ê ẩm sưng tấy, nhưng không thể phủ nhận rằng cô đang bị người đàn ông và “đồ vật giả” kia chơi đùa sinh ra cảm giác, cảm giác rất mãnh liệt
“Ồ… Cô không nói sao?” Người đàn ông lẩm bẩm.
“Không nói, có chết cũng không nói.” Đường Nguyên cắn môi, quật cường tuyên bố.
"Chết thì có ý nghĩa gì?"
Người đàn ông nói xong, anh ta bỗng dưng lấy đồ chơi rút ra rồi dùng sức đâm mạnh vào trong...
"A! "
Mặc quần áo cảnh sát ở trên giường, nữ cảnh sát chỉ lộ ra bầu ngực và phần dưới, bỗng dưng nữ cảnh sát cô co rút, đầu óc trống rỗng, nháy mắt này, cô bị đưa đến cực đỉnh.
Tuy nhiên, nó không phải là kết thúc, mà chỉ là vừa mới bắt đầu.
Khi cô tới rồi, thì đồ chơi kia vẫn tiếp tục ra vào như cũ, và người đàn ông đang kéo thời gian cực đỉnh của cô.
"A, không muốn…”
Toàn thân cô không còn sức lực, chân tay yếu ớt, cổ họng yếu ớt, gần như cô đang van xin trong tiềm thức.
"Tôi nói, những bằng chứng mà các cô điều tra được nói cho tôi rồi tôi sẽ thả cô ra."
"Không, không được..."
Nghe đến đây, người đàn ông nheo mắt lại, anh ta đứng dậy và bắt đầu cởi thắt lưng và quần của mình. Trong mấy giây, anh ta đã cởi hết ra.
Ngay sau đó, anh ta rút đồ chơi tình dục ra ra nhét vào miệng người phụ nữ:
"Ưm..."
Miệng cô đã bị chặn lại, và bây giờ, cô không có cách nào phản kháng với anh ta.
Người đàn ông quỳ giữa hai chân cô và nheo mắt nhìn. Chỉ thấy huyệt vốn đã đóng chặt do đồ chơi đã lấy ra nhưng nước vẫn đang chảy không ngừng. Nhìn miệng huyệt mềm mại, hơn nữa do có thói quen hơi nhếch mép, anh ta duỗi ngón tay ra, nhưng còn chưa tiến vào đã bị nó tự giác ngậm vào, hút thật chặt.
"Ồ..." Anh ta cười lạnh một tiếng.
Miệng huyệt bị nhét đầy không bao lâu bèn run lên, phía dưới chỉ bằng một đầu ngón tay, trên thô dưới mảnh, chẳng mấy chốc Đường Nguyên cũng cảm thấy khó chịu, cô đung đưa thắt lưng, dường như đang khát cầu điều gì đó.
“Muốn à?” Người đàn ông hỏi, dửng dưng mân mê nhũ hoa của cô.
Câu trả lời của cô chính là cô đang run rẩy dữ dội.
"Tôi cho cô, cô cũng cho tôi, thế nào?"
Cô tiếp tục xoay người, anh ta nhìn eo và đùi của cô đang run rẩy, cũng tiếp tục không động đậy xoa xoa nhưng lại không cho vào.
Nước mắt của Đường Nguyên càng chảy ra mãnh liệt.
“Đồng ý đi, tôi chỉ muốn biết, cũng không lấy đi được.” Người đàn ông tiếp tục dụ dỗ, găng tay ra không ngừng kích thích hạt đậu nhỏ đỏ bên trên.
"A…"
Nếu lúc này miệng của Đường Nguyên không bị nhét, cô sẽ rên rỉ gấp trăm lần. Cuối cùng, vì cực đỉnh lại xuất hiện một lần nữa, cô bật khóc rồi gật đầu không ngừng.
“Cô cảnh sát thật là thông minh.” Lần này nụ cười của anh ta mang theo khen ngợi.
Anh ta lấy ra đô chơi kia, rồi nghe người phụ nữ nói: "Chúng tôi tìm thấy một sợi tóc của anh ở hiện trường vụ án."
"Thế à..."
Người đàn ông dứt lời, Đường Nguyên chỉ cảm thấy có một thứ nóng hổi đè lên giữa hai chân đang ướt át vô cùng của cô, không cần kích thích nữa, cây côn thịt to lớn đã dễ dàng chen vào.
Tiếp theo, là thân gậy vừa to lại vừa dài.
"A..." Cô không thể kìm chế được rên rỉ.
"Cảnh sát, thoải mái không?"
“Ừm…"
“Cô nên nhìn kỹ lại bản thân đi, mặc đồng phục cảnh sát, lại bị kẻ sát nhân là tôi đâm vào hoa huyệt."
"Ưm..." Tiếng rên này vang lên mang theo một tiếng khóc nhẹ.
"Làm sao lại chặt như vậy? Vừa rồi không phải đã làm lỏng ra rồi sao?" Vừa nói người đàn ông xoa bầu ngực của cô, sau đó cúi xuống hôn lên miệng cô.
Anh ta ăn hương vị của mật dịch của cô và hương vị thơm ngọt nước của cô.
"Chà chà..."
"Bạch bạch bạch bạch..."
Âm thanh của đầu lưỡi khuấy quyện vào nhau, cây gậy thịt dần tiến vào, va chạm Vẫn luôn ngậm đến lưỡi cô tê dại, người đàn ông mới buông cô ra.
Nhìn thấy người phụ nữ có sức quyến rũ đến vô biên, nhất thời anh ta không khỏi thở dài: "Nếu cô không phải là cảnh sát thì tốt rồi."
"Ừm…"
Cô bị đâm đến đầu óc tan rã, làm sao biết được anh ta đang nói gì?
Không biết qua bao lâu, sau hàng trăm lần va chạm mãnh liệt, rốt cuộc, người đàn ông cũng phóng vào trong người cô. Người phụ nữ vẫn đang đắm chìm trong cực đỉnh, nhưng người đàn ông đã rút gậy thịt ra và cầm lấy máy di động ở bên cạnh.
"Là tôi, hiện tại đi phòng lưu giữ chứng cứ, lấy tóc của tôi đem đốt đi."
“!!!” Trong bóng tối, Đường Nguyên mở to hai mắt.
Xong rồi, đều xong cả rồi.
*
Một lúc sau, khăn bịt mắt và còng tay lần lượt được cởi ra, cô chìm vào một vòng tay ấm áp.
“Vợ, em đã rất cố gắng.” Chúc Già hôn cô, trên mặt đều là thỏa mãn.
Đường Nguyên hưởng thụ nụ hôn từ "Tội phạm" Làm việc vất vả thì vất vả thật, nhưng kích thích thì cũng kích thích thật.
"Chồng à, em chỉ cảm thấy thật có lỗi. Anh nói xem, nếu thật sự bị tội phạm bắt đi, em có dễ phản bội không?"
"Thứ nhất, có anh ở đây thì không ai có thể bắt được em. Thứ hai, em rất vững vàng. Lúc trước em cho rằng anh là hung thủ, không phải định đích thân phủ nhận mà bắt anh hay sao?"
Vừa nhắc về chuyện cũ, Đường Nguyên tức giận: "Đó là anh nói dối em trước."
"Đúng đúng, là anh sai."
"Tuy nhiên," Đường Nguyên nhìn "bộ đồ cảnh sát"bị xé nát trên người mình, vẻ mặt chính sắc: "Bộ đồ này quá giống với đồng phục cảnh sát thật. Cho em địa chỉ trang web, em cần phải báo cáo."
"..."
---