A Xá - Thì Thà Thì Thầm
Chương 3: Bánh đào
Edit: uyenchap210
Từ ngày ấy, A Xá thường chuẩn bị điểm tâm mang theo, đứng ở Huyền Vũ Môn ngóng trông. Chỉ là nàng có rất ít thời gian rảnh rỗi, mỗi ngày đợi được một lúc.
Nhưng nàng vẫn cố chấp.
Cho rằng chỉ cần kiên trì, sẽ có thể gặp lại.
Thời gian không phụ lòng người, khi ve kêu vang trời, cuối cùng nàng cũng gặp được Tạ Tu Hoành.
Tạ Tu Hoành nhìn hộp gỗ đưa về phía mình, ngờ vực hỏi nàng: "Tạ quý phi bảo ngươi đưa tới?"
A Xá không dám ngẩng đầu nhìn thiếu niên cao lớn trước mặt, đầu óc đơ đơ, ngây ngốc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu.
"Tức là sao?" Tạ Tu Hoàng càng khó hiểu, hỏi lại A Xá. Thường chỉ có quý nữ thế gia nghĩ cách tặng đồ cho hắn thông qua nội thị trong cung, nhưng lần nào hắn cũng từ chối.
Hắn nhớ cung nữ trước mắt này, hôm đó tại Huyền Vũ Môn, cung nữ dâng sữa băng này bị Thu phi gây khó dễ.
"Lần trước đại nhân... giúp nô tì, không thì giờ nô tì đang giặt y phục ở Dịch Đình rồi." A Xá giãi bày lí do, cố gắng gạt bỏ những tư tình khác, chỉ một lòng muốn cảm tạ, "Dù nô tì không biết chữ, nhưng biết Ăn mận trả đào."
Tạ Tu Hoành đương muốn sửa lại, thì cung nữ chỉ cao ngang ngực hắn lại cúi đầu mở hộp gỗ.
Hắn thấy trong hộp gỗ đựng bánh.
Năm phần bánh nếp hình quả đào, lớp vỏ mềm mịn xem được nhân bên trong, phía đuôi nặn nhọn phớt hồng như thiếu nữ thẹn thùng, trông vô cùng thích mắt.
Tạ Tu Hoành nhìn đăm đăm, ngẩn ngơ phút chốc, lắc đầu bật cười: "Đây là bánh trả đào của ngươi?"
Đây đúng là Ăn mận trả đào theo nghĩa đen.
A Xá thấy chàng cười, chỉ cảm giác trời oi bức cũng trở nên mát rượi, không ngờ trên đời còn có người tuấn tú hoàn mỹ tới vậy, bất kể vui buồn giận cười đều mê hoặc vô cùng.
Thế rồi nàng tả kĩ cho Tạ Tu Hoành nghe, mà khi nói tới cái bản thân am hiểu, nàng không còn lúng túng như vừa rồi nữa.
"Bánh này làm tương tự như bánh hoa, cần chọn gạo Ngô Hưng của Giang Nam rồi xay thật mịn, nhân bánh và khuôn bánh được nô tì thay đổi một chút, nặn thành hình trái đào."
chapter content
Hình ảnh minh họa cho bánh hoa - Truyện được đăng tại Wattpad uyenchap210
Nghe nàng tả tỉ mỉ, Tạ Tu Hoành đưa tay lấy một miếng bỏ vào miệng, vỏ mềm, nhân bên trong được ướp lạnh, vẫn còn hơi mát, đồng thời giảm bớt vị ngọt của đào.
Không ngọt ngấy dẻo dính như bánh bình thường, bánh này ngọt thanh lạ miệng, xem ra người làm rất dụng tâm, chợt khiến hắn nhớ về điểm tâm mẫu thân làm cho hắn hồi bé, cũng giống như vậy.
Nhưng sau khi Tạ gia tan nhà nát cửa, mẫu thân cũng biến mất khỏi cuộc sống của hắn, biến mất không một dấu vết, hắn cũng không còn được ăn điểm tâm vừa miệng mình nữa.
Tạ Tu Hoành mím môi cười khẽ, cảm ơn A Xá trước mặt: "Bánh rất ngon, cũng rất có tâm, cảm ơn ngươi."
A Xá cười ngây ngô, nói năng lộn xộn chẳng suy nghĩ gì: "Mùa này đào rất ngon, nghe nói còn có tác dụng như đào Thiên Cung. Đại nhân ăn đào mỗi ngày, có thể trừ tà tránh ác, kéo dài tuổi thọ."
Tạ Tu Hoành bị nàng chọc cười, đoán cung nữ trước mắt này chưa từng được dạy con chữ hẳn hoi, nhưng chắc chắn đã đọc không ít thoại bản, hắn khẽ cười đáp lời: "Ừ, ta nhớ rồi, ngươi cũng thế nhé."
Ở xa có mấy thị vệ đi tuần qua, thấy thủ trưởng của họ đang ăn điểm tâm dưới tán cây, bên cạnh là một cung nữ mặc cung trang vàng nhạt thường thấy thì không khỏi dụi mắt, tưởng nóng quá sinh ảo giác.
Không đúng, lần trước quý nữ nhà Trương thượng thư nhờ họ gửi điểm tâm cho thủ trưởng, kết quả thủ trưởng giận đanh mặt, cấm sau này không được nhận đồ của các quý nữ thế gia rồi đưa tới trước mặt thủ trưởng.
Chẳng lẽ cung nữ này thì được???
Đêm đó, ve vẫn kêu ầm trời.
A Xá nằm trên giường, nghe tiếng ve kêu lại không bực bội giống ngày thường, trong lòng rạo rực, tự thấy mấy ngày nay mình may mắn quá. Tạ Tu Hoành ăn bánh của nàng, còn khen nàng. Tạ quý phi cũng thế, khen nàng làm sữa băng ngon.
Vui sướng mãn nguyện, nàng cứ lăn qua lộn lại, nhưng tính nàng vô tư, nghĩ không được bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.
...
"A Xá, A Xá, mơ gì đấy?" Bàn tay của người đàn ông mang theo hơi lạnh, áp lên mặt đánh thức A Xá.
Trời bắt đầu chuyển lạnh, ngày cũng dần ngắn lại, trước lúc ngủ còn thấy áng mây trôi ngoài cửa sổ mà giờ đã tối mịt rồi.
A Xá vùng dậy, lúc này mới nhận ra ban nãy chỉ là mơ, không phải mùa hè của tám năm trước.
Nàng cảm nhận được bên dưới lành lạnh, vừa động đậy dương tinh bên trong lập tức chảy ra, dọc xuống bắp đùi nàng, hơi khó chịu.
Nghĩ tới đó là gì, mặt lập tức đỏ bừng.
Tạ Tu Hoành không ngủ, nghịch lọn tóc của nàng, thấy nàng sững người thì cưới nói: "Hơi sưng, ta đã bôi thuốc cho nàng."
Nói rồi bưng bát cháo để bên lên, múc một thìa đưa tới miệng nàng, hỏi: "Ăn cái gì? Mơ thấy những ngày trong cung lúc trước à?"
Nàng nhìn chằm chằm Tạ Tu Hoành, giống hệt với thiếu niên trong mơ đứng dưới tán cây giữa ngày hè ve kêu ấy. Hắn của hiện tại vẫn trầm tĩnh lãnh đạm như thế, vẫn dịu dàng quan tâm nàng như thế, không hề ngang ngược xấu xa như những lời đồn thổi.
Cháo tỏa khói nghi ngút, A Xá cúi đầu ăn một chút thử nóng, sau đó "ừ" một tiếng đáp lại, không kể về những gì xảy ra trong mơ, đón lấy bát cháo từ tay hắn, tự múc ăn.
"Chừng nào ngài về Tây Bắc?"
Tạ Tu Hoành ngồi bên giường nhìn nàng, trả lời một cách ngang ngược: "Chừng nào nàng đi thì ta về."
A Xá chợt thấy thật mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn hắn, "Tây Bắc sao có thể không có ngài? Ngài hãy về đi thôi." Giờ vùng Tây Bắc là đất phong của Tạ Tu Hoành.
Tạ Tu Hoành bị nàng hỏi ngược lại thì hơi khó chịu, nhưng không tỏ thái độ, nhìn nàng ăn xong bát cháo, "Bên dưới còn đau không?"
A Xá đỏ mặt, trong đầu hiện lên cảnh xấu hổ trước khi thiếp đi.
Không đợi câu trả lời của nàng, Tạ Tu Hoành đã tìm tới động hoa được bôi một lớp thuốc thật dày, trông bớt sưng hơn hẳn.
"Ổn rồi đó."
"Ưm... Đừng..." Hắn đột nhiên chạm vào, A Xá rung rung mi mắt.
Năm ngón tay lại đùa nghịch, bên trong còn dương tinh của hắn, bị hắn khuấy đảo chảy ra không ít.
Động hoa mới hơi ướt, người đàn ông không chờ nổi, nhờ dương tinh còn sót lại bôi trơn mà tiến vào. Hắn đã cương hồi lâu, trong lúc nàng mơ ngủ đã tự xử một lần.
Hắn không phải người ham mê sắc dục, nhưng từ lần đầu gặp A Xá trong cung, hắn cứ nôn nao và thường mơ thấy nàng, rồi lúc tỉnh dậy lại nhớ về mộng cảnh kiều diễm ướt át, khó chịu tự xoa dịu bên dưới.
Động hoa vừa được khai phá rất nhạy cảm, quy đầu chỉ mới đi vào một chút, mị thịt bên trong đã mút lấy mút để.
"Coi bộ A Xá muốn lắm rồi." Tạ Tu Hoành khẽ cười, vân vê chồi hoa nổi bật bên trên, ngón giữa và ngón trỏ bóp nhẹ, mật nước lập tức chảy ra.
Bấy giờ, Tạ Tu Hoành mới yên tâm, tiến vào toàn bộ, hơi mất khống chế mà phóng túng.
Ra vào đâm tới dồn dập làm A Xá không chịu nổi, thở dồn dập hắt ra hơi, cả người lắc lư theo va chạm của hắn. Áo lót khoác hờ trên người, cổ áo mở rộng, bên trong lại không mặc yếm, tiện cho Tạ Tu Hoành nhiều.
Từ góc nhìn của hắn, có thể thấy nơi đẫy đà của nàng nảy nảy mỗi lần hắn nhấp mạnh. Ngực A Xá không quá lớn, một tay của hắn có thể bóp trọn. Thịt nhũ trắng mềm như sữa bò, nhũ hoa hồng hồng nhọn nhọn, như bánh đào nàng làm cho hắn nhiều năm về trước.
Tạ Tu Hoành ngậm lấy, mút chụt chụt giống trẻ con bú mẹ.
A Xá cắn môi dưới, bên trên bị hắn ngậm lấy, bên dưới bị hắn đút căng, trên dưới đều mạnh bạo.
Nàng có thể cảm nhận được một mỗi gân mạch chạy trên thứ thô cứng như sắt kia đang cọ trong người nàng, mạnh mẽ đâm vào; Cũng có thể cảm nhận được ấm áp nơi bờ môi của hắn, đang quấn quýt lấy nhũ hoa của nàng.
Quá mắc cỡ, nhưng mỗi lần gậy th*t đi vào, nàng lại rên lên vì sung sướng khoái hoạt. A Xá cắn môi, xấu hổ đưa tay che mặt.
Một lúc sau, A Xá đã nhũn người tiết một lần, nhưng Tạ Tu Hoành vẫn chưa, hắn học cái gì cũng nhanh, dần khám phá ra những điều mới.
Hắn lật A Xá, để nàng quay lưng về phía mình, ấn eo nàng xuống, hếch bờ mông cùng động hoa ướt át đối diện hắn. Đệm giường đã được hắn thay trong lúc A Xá ngủ, nhưng giờ lại bị nàng làm ướt sũng, như có thể vắt ra nước.
A Xá quỳ gối trên đệm giường ướt đẫm, cong bờ mông trắng nõn để hắn đi vào, bên trong không ngừng chảy mật nước, chảy ra theo mỗi lần ra vào của hắn.
A Xá bị hắn làm ngả nghiêng, toàn thân còn ửng hồng sau cơn đê mê, Tạ Tu Hoành bắt chéo hai tay của nàng ra sau lưng, tay khác mò ra trước mân mê hai luồng đẫy đà.
"A Xá, ta là ai."
"Ai đang yêu nàng..." Hắn như đang kiếm tìm cảm giác chân thật, để chứng minh đây không phải mộng cảnh.
A Xá không đáp lại, Tạ Tu Hoành càng ra sức đưa đẩy, túi ngọc đánh lên làm đùi A Xá đỏ hồng.
Mãi đến khi A Xá cầu xin tha thứ như kêu như khóc: "Là Tạ Tu Hoành. Là Tạ Tu Hoành đang yêu em." Hắn mới thỏa mãn tha cho.
Cao trào qua đi lại càng mẫn cảm, chỉ bị hắn dày vò mấy lần lại tiết nữa, chẳng mấy chốc giữa hai chân của nàng và Tạ Tu Hoành đã ướt đẫm mật nước.
Cuối cùng Tạ Tu Hoành cũng chịu bắn, A Xá chịu không nổi ngã nhoài lên giường.
Vừa nằm xuống, nàng mệt rũ mê man ngủ luôn.
Chỉ là trong mơ, nàng lại gặp ác mộng, mơ về những ngày trong cung.
*Giải nghĩa:
Câu gốc bên Trung là "投之以桃,报之以李 - Ăn đào trả mận", tuy nhiên A Xá lại đọc nhầm thành "投之以李, 报之以桃 - Ăn mận trả đào", vừa hay phù hợp với hoàn cảnh tặng bánh đào cho Tạ Tu Hoành. Bên mình đọc "ăn mận trả đào" xuôi tai hơn, nhưng lấy ví dụ tương tự nhé. Như câu "ăn một quả, trả cục vàng" trong truyện Cây khế, nếu đọc ngược lại sẽ thành "ăn cục vàng, trả một quả", do đó mới đầu Tạ Tu Hoành mới định sửa lại cho nang.