A Xá - Thì Thà Thì Thầm

Chương 15
« Trước Sau »
Edit: truyenfull.com uyenchap210 Hai người họ ngày đêm quấn quýt trong tiểu viện ở Giang Nam. Tạ Tu Hoành dần khám phá ra nhiều điều mới, hiểu mỗi tấc mỗi chỗ mẫn cảm trên người A Xá. Tiểu viện của nàng không lớn, Tạ Tu Hoành chơi đủ các kiểu, hầu như chỗ nào trong phòng A Xá cũng từng được Tạ Tu Hoành nghiệm qua. Mỗi lần làm xong, sáng hôm sau nhìn thấy ngổn ngang ướŧ áŧ là A Xá lại xấu hổ đỏ mặt, chân run lẩy bẩy, tức giận lấy khăn lau chùi. Đặc biệt là một hôm giữa ban ngày ban mặt. A Xá rất hài lòng với cách bày trí của phòng bếp. Bên cạnh bếp lò có cửa sổ gỗ lim, lúc hấp điểm tâm nàng có thể mở cửa sổ, vừa thêm củi trông lửa vừa có thể ngắm lá phong gϊếŧ thời gian. Sau khi Tạ Tu Hoành tới đây, nàng vẫn bán điểm tâm như bình thường, đi lúc bình minh, về lúc hoàng hôn. Tạ Tu Hoành cũng có việc của hắn, lúc mặt trời lặn mới trở lại. Bởi vậy ngoài ở trên giường thì A Xá và hắn chẳng mấy tiếp xúc. Nhưng hai người họ như thể ngầm hiểu mà đều không làm phiền, không hỏi nhiều chuyện của đối phương. "Đang làm gì vậy?" Giọng Tạ Tu Hoành vẫn trầm thấp như vậy. A Xá nghi hoặc quay đầu, người đàn ông đã đi tới bên, bàn tay thô ráp vuốt ve vai của nàng. "Bánh gạo, ngài muốn ăn không?" A Xá cời bếp lò. Tạ Tu Hoành tìm được câu chuyện để nói: "Cái này ấy hả?" A Xá mất kiên nhẫn, muốn hỏi tại sao hôm nay hắn còn chưa đi, nhưng vừa quay đầu thì đã bị hút vào đôi mắt của hắn. Mắt của Tạ Tu Hoành rất đẹp, long lanh ánh nước tựa khói trúc sóng trăng. Đôi mắt ấy mang theo ý cười, khiến A Xá nhớ lại tối hôm qua, Tạ Tu Hoành nắm tóc ép nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đồng thời phía dưới cũng thúc sâu vào trong, gằn từng chữ: "A Xá, ta là ai?" Nàng nghĩ tới chuyện đó thì đỏ mặt. Tạ Tu Hoành càng xán lại gần, mùi đàn hương trên người hắn quẩn quanh lấy nàng. Cùng lúc ấy, tay của Tạ Tu Hoành từ vai trượt xuống. A Xá sợ nóng nên mặc đồ mỏng, giờ càng cảm nhận rõ bàn tay thô ráp đang lướt trên da thịt của mình, dù nhẹ nhưng chầm chậm, lập tức khiến A Xá run rẩy, phía dưới được hắn yêu thương những ngày qua, không biết liêm sỉ nhớ nhung hắn mà nhỏ mật nước. Tay xoa tới nơi căng tròn đẫy đà, A Xá biết hắn muốn làm gì, nàng giãy giụa đứng dậy: "Không..." Tạ Tu Hoành cao hơn nàng rất nhiều, hắn dễ dàng dùng hai tay vây nàng ở thành bếp. A Xá bị giam trong lòng Tạ Tu Hoành không có chỗ để trốn, bị hắn ép nâng cằm, kiễng chân ngẩng đầu hôn. Ngón tay thon dài xoa bên hông A Xá, chỗ phía dưới kia đã cứng như sắt cọ lên bụng A Xá. Nước bọt quyện vào nhau, môi bị mυ"ŧ ra tiếng. Tạ Tu Hoành hất váy lên, xé rách luôn tiết khố, mật nước trong suốt lập tức lan tràn. Hắn xoa thấy bên dưới đã ướt đẫm thì cắn tai nàng, cười gằn một tiếng như thể cười nàng dâʍ đãиɠ. Môi mỏng lướt dọc xuống cổ, dừng trước thịt nhũ, hôn mυ"ŧ qua lớp áo mỏng, áo bị hắn mυ"ŧ ướt làm nhũ hoa cương cứng lộ rõ. Đồng thời phía dưới của hắn đã xâm nhập, ra ra vào vào. A Xá đứng không vững, cũng không chịu nổi va chạm mà khó chịu kêu. Tạ Tu Hoành ôm mông nàng, bế nàng lên, tư thế này giúp nửa cây ngọc hành của hắn ngập trong mị thịt, mật nước bên trong không ngừng chảy ra, theo động tác của họ mà chảy xuôi góc áo, chảy dọc xuống chân rơi trên đất. A Xá ôm lấy cổ Tạ Tu Hoành. Nàng không dám kêu lớn, cửa sổ vẫn mở, nàng sợ bị nhà bên nghe được đành nức nở chôn mặt vào huyền y của hắn. Ngọc hành đã len hoàn toàn vào giữa mị thịt, ngọc hành thô to làm căng đường đi, liên tục cọ tới hoa tâm, A Xá không chịu nổi run rẩy tiết thân đạt đến cực khoái. Nàng đã tiết nhưng Tạ Tu Hoành thì không. Ngọc hành vẫn không ngừng khuấy đảo, lúc đi ra còn cố ý cọ cọ ngoài cửa huyệt. Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là khi bánh gạo đã chín, củi lửa đã tắt, nhưng A Xá cũng chẳng quan tâm nữa, người đàn ông mới bắn sâu vào trong nàng.
« Trước Sau »