Qua Thu - Mộc Điềm
Chương 11
Thấy vậy, Đinh Tình lập tức ôm mặt, giọng nói đầy vẻ không thể tin nổi:
“Trời đất ơi, rốt cuộc tớ đang xem cái gì thế này… Hai người? Hai người thật sự đang hẹn hò hả?!”
Nói Thẩm Phong nổi lòng tốt giúp đỡ người khác, Đinh Tình chỉ đơn thuần đùa giỡn vài câu, trong lòng thì chẳng hề tin chút nào.
Kết hợp với những dấu hiệu trước đó, cộng thêm ánh mắt mà cô ấy từng bắt gặp khi Thẩm Phong nhìn về phía Ân Tư Thu, tất cả dường như đã quá rõ ràng.
Đinh Tình lùi về sau một bước.
Ngay sau đó, Ân Tư Thu hoàn hồn lại, vội vã xua tay: “Đương nhiên là không phải! Tình Tình, cậu đừng nói linh tinh…”
Nhỡ đâu Thẩm Phong suy nghĩ nhiều, lại tưởng đây là ý nghĩ trong lòng cô mà cô đang mượn lời bạn thân để nói ra, vậy thì biết phải làm sao?
Hai người họ khó khăn lắm mới tiến thêm một bước trong mối quan hệ này, cô không muốn bị cậu đẩy ra xa thêm nữa.
Với Thẩm Phong, Ân Tư Thu luôn lý trí mà tự nhủ với bản thân: Thích cậu là bí mật của riêng mình, không nên kỳ vọng gì thêm.
Giữ được mối quan hệ có thể trò chuyện vài câu đến khi tốt nghiệp, đến lúc đó, có thể gửi tin nhắn hỏi thăm cậu vài lời trong những dịp lễ tết như một người bạn cũ bình thường, biết rằng cậu vẫn đang tỏa sáng ở một góc nào đó của thế giới, như vậy là đủ rồi.
Hoặc nói đúng hơn, trong lòng cô nghĩ rằng như vậy là không đủ, nhưng cô không có dũng khí để phá vỡ sự cân bằng này.
May mà Đinh Tình biết điều, thấy sắc mặt Ân Tư Thu có vẻ hơi lo lắng thì lập tức dừng lại.
“Tớ không nói nữa, tớ không nói nữa. Thẩm Phong, dù vì lý do gì, cảm ơn cậu đã giúp đỡ bé yêu Thu Thu của tớ nhé, tớ để cô ấy lại cho cậu chăm sóc đấy. Trên đường nhớ cẩn thận an toàn.”
Cô ấy buông tay, như nhớ ra điều gì đó, khẽ cười rồi đùa thêm:
“Giá mà lần trước lúc Thu Thu bị trẹo chân, cũng là ngày cậu làm việc tốt thì tốt biết mấy.”
“…”
“Bye bye nha.”
Đinh Tình vẫy tay chào, nhanh chóng xoay người rời đi, bỏ lại cô bạn thân mà bước nhanh về phía cổng trường.
Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại Ân Tư Thu và Thẩm Phong đứng đối diện nhau từ xa.
Đèn đường kéo dài cái bóng của họ thật xa.
Trong không gian yên tĩnh, dường như cả dòng chảy của thời gian cũng trở nên chậm lại.
Ân Tư Thu mím môi, mở lời dò hỏi: “Thẩm Phong, tớ…”
Tớ gì đây?
Cô lập tức nghẹn lại.
Dường như Thẩm Phong hiểu được suy nghĩ của cô, không để cô tiếp tục bối rối, cậu đạp chân chống xe một cái, dứt khoát nhảy lên xe.
Một loạt động tác liền mạch vô cùng đẹp mắt.
“Lên xe.”
Ân Tư Thu nhìn yên sau rồi lại nhìn Thẩm Phong.
“Nhưng, tại sao cậu lại đưa tớ về?”
Giọng cô hơi ngập ngừng.
Thẩm Phong không quay đầu lại: “Lần trước…”
“Hả?”
“Cậu bị ngã là vì đi mua tai nghe.”
Đó là một câu khẳng định.
Nghe vậy, Ân Tư Thu sững sờ.
Mặt cô đột nhiên đỏ bừng, hoàn toàn không thể kiểm soát được.
Cô bối rối vung tay: “Không phải, tớ… chuyện đó…”
Phải giải thích thế nào đây?
Rõ ràng, tai nghe đó đã bị cậu trả lại rồi.
Sao cậu vẫn nhớ chuyện này?
Nhưng giọng Thẩm Phong nghe không có chút biến đổi nào, cũng không có vẻ không vui, cậu chỉ thản nhiên ngắt lời cô: “Vì cậu định tặng nó cho tớ, nên nguyên nhân bắt đầu là từ tớ.”
Ý tứ rõ ràng.
Cậu nên chịu trách nhiệm với cô về cái “quán tính trật chân” này.
Lần này, Ân Tư Thu không còn cứ ngại ngùng từ chối mãi giống buổi sáng. Cô lấy hết dũng khí, nhỏ giọng nói lời cảm ơn rồi ngồi nghiêng lên ghế sau.
Phải biết rằng, được ngồi một lần lên yên sau xe đạp của người mình thích, với mỗi cô gái ôm ấp mối tình đầu, đó đều là một ký ức quý giá.
Cô thật sự không thể từ chối, vì thế cô cứ mặc kệ bản thân.
Thẩm Phong khẽ nhếch môi cười.
Từ phía trước, cậu ném một chiếc áo hoodie về phía đầu Ân Tư Thu.
Chính xác là lại một lần nữa trùm kín đầu cô.
Rõ ràng Thẩm Phong không dễ bị lạnh như Ân Tư Thu. Đầu xuân, cậu chỉ cần khoác một chiếc hoodie mỏng bên ngoài đồng phục là đủ. Áo khoác ở trên đầu không quá nặng, vừa chắn gió, vừa che tầm nhìn từ người ngoài.
Áo hoodie còn thoang thoảng mùi hương bạc hà nhè nhẹ, giống như hương của một loại nước xả vải, rất dễ chịu.
Ân Tư Thu khẽ kéo chiếc áo.
Mặt cô áp vào lớp vải lót bên trong áo, mùi hương bạc hà càng thêm rõ rệt.
Giây tiếp theo, giọng nói trong trẻo của Thẩm Phong từ phía trước truyền đến.
“Nhà cậu ở đâu?”
Cô ngẩn ra, lập tức đọc ra một địa chỉ.
Nhưng nghĩ lại, cô bắt đầu do dự: “Hay là cậu chỉ cần đưa tớ đến chỗ bắt taxi thôi, nơi đó khá xa, chắc là làm phiền cậu quá…”
Nói cho cùng, chuyện đi mua quà sinh nhật tặng cậu vốn là ý muốn của cô, không cần thiết để cậu phải chịu trách nhiệm mới đúng.
Thẩm Phong: “Biết rồi. Bám chắc.”
Vừa dứt lời.
Chiếc xe đạp lập tức lao về phía trước.
Ân Tư Thu chưa kịp chuẩn bị đã kêu lên một tiếng: “A…”
Cả người cô theo đà chúi về phía trước.
Đầu cô bị che kín bởi áo khoác, tầm nhìn bị hạn chế, thứ duy nhất đập vào mắt chính là tấm lưng của Thẩm Phong. Để giữ thăng bằng, chưa kịp nghĩ nhiều, đôi tay cô đã vô thức nắm lấy vạt áo của cậu rồi bám chặt lấy.
Thẩm Phong dường như hoàn toàn không nhận ra điều gì, không có chút phản ứng nào.
Vì thế Ân Tư Thu thuận theo chút ý nghĩ mơ hồ trong lòng, lo lắng nhưng lại giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục nắm chặt lấy cậu, không buông tay.
Có lẽ đây là khoảnh khắc dũng cảm nhất trong đời cô.
…
Khuôn viên trường trung học Thực nghiệm Hải Thành rất rộng, nhưng để đảm bảo an toàn cho học sinh, chỉ có giờ tan học và vào học mới được phép đi xe đạp trong khuôn viên trường, và chỉ có đoạn đường từ nhà xe đạp đến cổng trường mới được phép.
Dãy nhà học không nằm trong khu vực đó.
Nhưng giờ này, học sinh lớp 12 đã kết thúc buổi tự học từ lâu, học sinh và giáo viên đã về gần hết, thêm vào đó là màn đêm đen kịt, đi xe đạp trái luật một chút, có lẽ cũng không ai để ý.
Thẩm Phong lơ đễnh đạp vài vòng.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đạp đã ổn định rời khỏi trường, rẽ vào làn đường dành cho xe đạp bên đường, hòa vào dòng xe cộ tấp nập.
Đêm lạnh như nước.
Xe cộ đông đúc trên đường.
Suốt cả chặng đường, hai người không nói lời nào.
Dường như đã bị nhấn nút tạm dừng.
Hoặc là, hai người họ mỗi người đều đang có suy nghĩ riêng, không muốn phá vỡ bầu không khí mờ ảo này, chỉ để mặc cho cảm giác mơ hồ ấy tự do lan tỏa khắp không gian.
Nhà của Ân Tư Thu nói là xa, nhưng thực ra cũng không xa đến thế.
Căn nhà mà gia đình cô có thể chi trả nằm tít ở ngoại ô Hải Thành, dù là cô đi học hay ba mẹ đi làm đều gặp nhiều khó khăn, mua chỉ để treo sổ hộ khẩu thôi, lấy được sổ đỏ thì ngay lập tức thuê nhà.
Thường ngày, cả gia đình vẫn sống trong căn hộ thuê được ở nội thành, cách trường trung học Thực nghiệm Hải Thành vài bến xe, đi xe đạp thì hơi xa, nhưng nửa tiếng là đủ rồi.
Không biết từ lúc nào đã đến đèn đỏ cuối cùng, chỉ cần qua đường, bên cạnh chính là cổng nam khu chung cư nhà Ân Tư Thu.
Thẩm Phong dừng xe, đôi chân dài nhẹ nhàng đặt xuống đất, cả người nghiêng nghiêng đứng nửa chừng. Cậu dừng lại một chút, đột ngột quay đầu nhìn. Ân Tư Thu ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, đầu cô bị áo hoodie rộng thùng thình trùm kín, không nhúc nhích, trông hệt như cảnh trong phim kinh dị.
Có lẽ cô hơi lạnh, phần lớn đôi tay thu lại trong tay áo, chỉ để lộ ra mười đầu ngón tay nhỏ trắng như hành tây, chặt chẽ nắm lấy đồng phục của cậu.
Thẩm Phong hạ mắt, hỏi: “Buồn chán không?”
Cô gái nhỏ phía sau rõ ràng ngẩn ra, giọng Ân Tư Thu trầm trầm vọng ra từ trong áo: “Hả? Không chán mà.”
Ngồi sau lưng Thẩm Phong làm sao cô có thể cảm thấy buồn chán được. Ngay cả việc mơ màng thất thần cũng là một trải nghiệm xa xỉ.
Thẩm Phong nói: “Sắp tới rồi.”
Như thể có cảm ứng, đèn đỏ lập tức chuyển xanh. Bánh xe lại lăn đi, để lại đêm xuân phía sau lưng.
Thẩm Phong đạp xe vào khu chung cư, hỏi số nhà rồi đưa Ân Tư Thu đến tận dưới lầu nhà cô.
Ân Tư Thu nhấc áo hoodie lên, nhảy xuống xe bằng một chân, động tác có phần cứng nhắc. Cô phủi áo khoác, đưa lại cho Thẩm Phong, giọng nói khẽ như muỗi: “Cảm ơn cậu, Thẩm Phong.”
Lời còn chưa dứt, một giọt nước “tách” rơi xuống mái tóc cô, mang theo sự lạnh lẽo run rẩy.
Ân Tư Thu ngẩng đầu, hóa ra trời đã bắt đầu mưa rồi.
Cơn mưa xuân đầu tiên của năm ở Hải Thành đến một cách lặng lẽ, khiến người ta không kịp trở tay.
Chỉ trong vài giây, những hạt mưa càng lúc càng dày, tiếng mưa rơi lộp độp vang lên dưới chân.
Ân Tư Thu không nói gì nữa, vội vàng kéo tay áo của Thẩm Phong, lôi cậu vào dưới mái hiên để tránh mưa.
“Mưa rồi.”
“Ừ.”
Cô ấp úng ngẩng đầu, len lén nhìn Thẩm Phong: “…Cậu có mang ô không?”
Thẩm Phong không nói gì, rõ ràng là không có rồi.
Ân Tư Thu nghĩ một chút, lại mở miệng: “Hay là lên nhà tớ ngồi một lát? Đợi mưa tạnh rồi hãy đi.”
“…”
Sợ Thẩm Phong hiểu lầm, cô vội vàng giải thích thêm: “Ba mẹ tớ đều đã tan làm về nhà. Nếu biết có bạn đưa tớ về, lại còn để cậu đội mưa về thì thật sự rất bất lịch sự, chắc chắn tớ sẽ bị mắng mất. Hoặc là… nếu cậu không thích thì để tớ lên lấy áo mưa cho cậu, được không?”
Đêm nay, chắc chắn sẽ không bình yên.
Thẩm Phong ngừng lại một chút, đi ra khóa xe, cậu nhanh chóng quay lại. Giọng cậu bình thản không gợn sóng: “Đi thôi, vào nhà cậu mượn áo mưa.”
…
Ân Tư Thu dẫn Thẩm Phong lên lầu. Khu chung cư cũ kỹ, lại có thang máy chiếm chỗ, hành lang có vẻ chật chội. Thêm vào đó, còn có người để giày và đồ lặt vặt ngoài hành lang, mọi thứ chất đống lại với nhau, trông không đẹp lắm.
Dù Thẩm Phong còn nhỏ tuổi nhưng dáng vẻ và khí chất của cậu khác biệt nên nhìn có phần không hợp với cảnh này.
Ân Tư Thu mím môi, hơi ngại ngùng, khẽ nói: “Cẩn thận một chút.”
Thẩm Phong sững lại, cúi đầu nhìn dáng đi khập khiễng của cô. Cậu không nhịn được mà muốn cười, rốt cuộc ai mới là người nên cẩn thận chứ?
Nhưng Ân Tư Thu không để ý đến ánh mắt này, cô đã đứng trước cửa nhà mình. Cô móc chìa khóa ra, mở cửa. Sau đó, cô thấp giọng gọi vào trong nhà.
“Ba, mẹ…”
Thẩm Phong đứng tại chỗ, thu lại nụ cười, môi mím nhẹ. Hai tiếng xưng hô này, đối với cậu xa lạ vô cùng, dường như đó là ký ức của kiếp trước. Cậu không nhịn được mà lắng tai nghe.
Cửa phòng bị Ân Tư Thu đẩy mở một nửa, bên trong có tiếng nói vọng ra, chắc là cách hơi xa, hai bên hỏi đáp lẫn nhau.
“Thu Thu, sao hôm nay về muộn vậy?”
“…Lại bị thương nữa à? Con làm sao thế, vài tháng nữa là thi đại học rồi mà con cũng không cẩn thận chút nào…”
“Hả? Bạn học đưa con về à? Thế thì mời bạn vào nhà đi.”
Giây tiếp theo, bóng dáng người phụ nữ xuất hiện ở cửa. Trông bà không quá bốn mươi tuổi, gương mặt rất giống Ân Tư Thu, đều là mắt tròn, da trắng, trông rất dịu dàng.
Chắc đó là mẹ của Ân Tư Thu.
Thẩm Phong hơi không biết nên ứng xử thế nào trong tình huống này, cậu chỉ khẽ gật đầu: “Cháu chào cô ạ.”
Sau khi nhìn thấy Thẩm Phong, rõ ràng mẹ Ân đã sững sờ, nhưng nhanh chóng phản ứng lại.
“Chào cháu, chào cháu, mau vào nhà đi, hôm nay thật sự làm phiền cháu rồi…”
Mẹ Ân nói giọng phổ thông chuẩn, không giống người Hải Thành, nhưng ngay cả trong tiếng phổ thông ấy cũng không tránh được chút âm điệu địa phương.
Thẩm Phong nghĩ đến điều gì đó, vô thức nắm chặt tay lại nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi chút nào, vẫn giữ nguyên sự lễ phép đúng mực.
Cậu nói: “Không phiền đâu ạ, cháu chỉ mượn áo mưa rồi đi ngay thôi. Cảm ơn cô.”
…
Vài phút sau, Ân Tư Thu xách chiếc áo mưa màu xanh sẫm, nhảy từng bước một đi ra.
Thẩm Phong tiến lên một bước, tự nhiên nhận lấy áo mưa từ tay cô.
“Tớ đi đây. Mai gặp.”
Ân Tư Thu: “…Mai gặp.”
Cô không đặt ba chữ đó vào lòng mà chỉ xem như một lời tạm biệt.
Nhưng những gì xảy ra suốt cả ngày hôm nay đã đủ để khiến Ân Tư Thu trằn trọc mãi cả đêm không ngủ được.
Đến đêm khuya, mắt cá chân của cô dường như còn đau hơn lúc ban ngày. Ân Tư Thu đi lấy một túi đá mới trong tủ lạnh, áp lên chân.
Cô ngồi xuống ghế sofa, thả lỏng người, ngẩn ngơ.
Cô thật sự rất thích Thẩm Phong của hôm nay, bởi vì bức tường giữa hai người đã mỏng đi rất nhiều so với mỗi ngày trước đó.
Cậu giống như một người bạn bình thường, giống như Đinh Tình vậy, đưa cô đến phòng y tế, lo lắng cho cô bị thương, an ủi cô, còn đạp xe đưa cô về nhà.
Thế nhưng, Ân Tư Thu hiểu rất rõ, tất cả chỉ là vì chiếc tai nghe bị trả lại mà thôi. Thẩm Phong trông lạnh lùng, nhưng thực ra rất dịu dàng và mềm lòng. Có lẽ là vì nghĩ đến việc cô từng bị ngã khi mua tai nghe nên cậu mới quyết định giúp đỡ để bù đắp.
Chính cậu cũng nói như vậy.
Cho nên, tất cả chỉ là một ảo ảnh mà thôi.
Đợi đến khi cô khỏi hẳn, mọi thứ sẽ hoàn toàn tan biến.
*
Nửa đêm là trời đã tạnh mưa.
Hôm sau.
Trời trong xanh rực rỡ.
Ân Tư Thu từ từ dựa vào tường bước ra khỏi hành lang với đôi quầng thâm mắt rõ rệt.
“Ân Tư Thu.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía bên.
Cô cứng đờ cả người, theo phản xạ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Phong.
Cậu vẫn giữ nguyên vẻ ngoài như hôm qua. Đồng phục học sinh, xe đạp, một chiếc áo hoodie vắt ngang vai. Đồng phục của trường trung học Thực nghiệm Hải Thành vốn dĩ đơn giản, lại nhờ dáng vóc của cậu mà toát lên khí chất người mẫu.
Chàng trai trước mặt lạnh lùng nhưng ngạo mạn, vẻ ngoài chói mắt còn hơn cả ánh mặt trời.
Ân Tư Thu ngây người, có phần không thể tin nổi.
“Thẩm Phong? Sao cậu lại ở đây?”
Thẩm Phong: “Đưa cậu đến trường.”
Lần này, Ân Tư Thu thực sự đơ ra. Phải mất một lúc lâu, lý trí mới quay lại, cô luống cuống xua tay: “Không, không cần phiền đến thế đâu…”
“Không phiền.”
Nói xong, Thẩm Phong đưa cổ tay lên, liếc nhìn đồng hồ.
Ánh mắt cậu ám chỉ cô nhanh chóng hành động.
Ân Tư Thu ngập ngừng một lúc, cuối cùng cũng leo lên yên sau xe.
Thẩm Phong lặp lại chiêu cũ, nhẹ nhàng ném chiếc áo hoodie lên đầu cô, che đi gương mặt.
Đây là lần thứ ba rồi. Có lẽ cậu sợ bạn học nhìn thấy sẽ bàn tán.
Ân Tư Thu nghĩ vậy.
Ngay sau đó, một đôi tay xuyên qua lớp vải, chạm nhẹ vào dái tai cô.
“…”
Dường như Thẩm Phong đang dò dẫm, xác định vị trí xong, cậu vén một góc áo, đưa tay vào.
Cô chưa kịp phản ứng, một chiếc tai nghe Bluetooth đã được cậu cẩn thận đeo vào tai cô.
Tai nghe này có chất lượng âm thanh cực tốt, khả năng cách âm cũng rất ổn, hoàn toàn không giống loại cô đã mua hôm đó.
Chỉ sau vài giây, giọng ca ấm áp bắt đầu vang lên như dòng nước chảy qua: “Chầm chậm từng chiếc lá phong rơi tựa niềm thương nhớ/ Anh thắp ngọn nến sưởi ấm tiết trời cuối thu…”
Xe đạp bắt đầu lăn bánh.
Ân Tư Thu siết chặt lấy vạt áo của chàng trai trước mặt.
Lặng lẽ ghi nhớ vài câu lời bài hát.
Đến trường, cô lén vào nhà vệ sinh, dùng điện thoại tra lời bài hát.
Hóa ra, bài hát này tên là “Phong”. Là “Phong” trong tên của Thẩm Phong.
Cô mím môi, đôi mắt cong cong, khóe miệng không tự chủ hiện ra hai lúm đồng tiền.
Lúc này, mùa xuân vừa mới bắt đầu.
Ân Tư Thu đã bất giác bắt đầu nhớ nhung mùa thu rồi.