Sinh Hoạt Hường Phấn Của Bác Sĩ Xấu Xa
Chương 25: Sung sướng trong thống khổ (H)
Tiểu huyệt bắt đầu trở nên thấm ướt, ngón tay tiến nhập được càng thêm thông thuận, tràng vách tường ngọ nguậy mút chặt ngón tay đang kéo ra đưa vào ra vào, phân bố ra dịch ruột non, tuyến trước ở bên trong bị kích thích làm cho 'tiểu Đường' phun ra lượng lớn dâm dịch, theo phần thân chym chảy tới giữa đùi, bị ngón tay đút vào giữa trong huyệt, Đường Thụy Hiểu sắc mặt ửng hồng, mang theo sắc dục đầy mị hoặc.
\ "Hức hức... Chỗ đó... Thật thích... Nhanh nữa... Ư a... Sướng quá... Tiểu huyệt bị đâm vào sướng quá... A... Tôi muốn bắn... Muốn bị đâm đến bắn... Trì Húc... Ừm... A... Không được... \ "
Thay đổi phương pháp lấy ra dây chun cột lại ngay phần gốc rễ của 'tiểu Đường' , Đường Thụy Hiểu kinh ngạc nhìn anh buộc chặt bé chym non của mình, hai chân đạp mạnh lung tung muốn ngăn cản anh, trong miệng cũng hoảng sợ kêu to, \ "Không muốn, Trì Húc, tháo ra ngay, không muốn! \ "
Cái loại giãy dụa này của cậu ở trong mắt Trí Húc chỉ như là đang đùa giỡn, hoàn toàn không đáng chú ý, thuận thuận lợi lợi trói lại cái vật cứng rắn kia, xong chuyện đè xuống Đường Thụy Hiểu dùng chân đạp bừa vào cậu, bàn tay vỗ lên cặp mông trắng nõn, tiếng vang 'bạch bạch' rơi vào không khí quanh quẩn ở trong phòng, Đường Thụy Hiểu sắc mặt lại đỏ thêm vài phần, lần này là bởi vì cảm thấy thẹn.
\ "Anh... Anh lại dám đánh tôi, đánh vào mông tôi! \" không thể tin được mà trừng mắt với Trì Húc, cậu Đường Thụy Hiểu từ nhỏ đã được nuôi trong cưng chìu, cho tới bây giờ không một ai dám động tới một ngón tay của cậu, bây giờ lại bị người ta đánh đòn, lại là trong tình huống không mảnh vải che thân, Đường Thụy Hiểu do thấy nhục nhã kinh khủng mà thậm chí quên mất cảm giác đau sâu sắc ở mông khi bị đánh!
Trì Húc đem mông thịt trắng nõn đánh đến đỏ bừng, ngón tay lúc ngừng lại tại nơi miệng huyệt đỏ bừng chần chờ, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nỉ non, trong thanh âm mang theo tính đầu độc: \ "Đúng vậy, anh không chỉ muốn đánh mông của em, chờ một lát còn muốn đem chym lớn cắm vào lỗ đít dâm đãng của em, chịch banh cái lỗ nứng này, một lần lại một lần chịch em cả người phát dâm, đụ cho lỗ đít của em phun nước dâm, sau đó đem mầm mống của anh đút vào trong cái lỗ nứng của em , chịch tới khi em mang thai! \ "
Nói rồi, cầm một món đồ sắt lạnh như băng đồ sắt cắm vào tiểu huyệt của Đường Thụy Hiểu, đó là một cái ống nghe bệnh, vật hình tròn lạnh như băng bị Trì Húc đưa vào trong khe huyệt, rút ra để lại bên ngoài một đoạn rồi lại lôi ra cắm vô.
\ "Ư... Ackk... Vật gì vậy... Lạnh quá... Lấy ra... Á Á... Lấy ra... \" mới vừa bị mấy câu nói dâm của Trì Húc khiến cho xuân tình nhộn nhạo, trong huyệt đã bị nhét vào một vật thể không rõ so với ngón tay còn lớn hơn, xúc cảm lạnh như đá, làm cho Đường Thụy Hiểu nhíu chặt mông, đem vật kia lại ăn vào vài phần, lập tức làm nó đụng vào điểm dâm trong đó, một cơn cực khoái làm cho ngón tay cậu co rúc, cổ tat bị trói giãy dụa tạo thành vệt đỏ, hai chân kẹp chặt vào, giữa hai tay ma sát lẫn nhau.
\ "Hic... Không được... Ư hư... Nơi đó, không được... Cởi ra... Trì Húc... Cởi ra cho tôi... Ừm... A... Để cho tôi bắn... Hicc... Để cho tôi bắn... Xin anh... \ "
Nước mắt lã chã của Đường thiếu cũng không làm cho Trì Húc thương tiếc, bắt đầu bẻ hai chân Đường Thụy Hiểu làm cho nguyên cả cặp mông lộ ra, đem ống nghe bệnh một đầu khác đeo ở trong lỗ tai, nghe được tiếng nước nhớp nnhaps cùng thanh âm chèn ép của mị thịt, như tiếng chóp chép của em bé, Trì Húc cảm thấy có chút thần kỳ, lấy xuống để ở trong lỗ tai Đường Thụy Hiểu. Sau khi đã biết trong huyệt dâm của mình là thứ gì, lông mi cong dài có giọt nước mắt đọng vào, gậy thịt sưng to mà bắn không được, không còn cách nào phản kháng Trì Húc, cậu dùng ống nghe bệnh nghe được tiếng nước trong huyệt dâm của mình, gậy thịt run càng thêm lợi hại.
\ "Nghe chưa? Tiếng nước trong cái động dâm đói khát của em, xem ra Đường thiếu rất hưởng thụ cảm giác bị ống nghe bệnh cắm vào a! \" khống chế được ống nghe bệnh ra vào ở trong khe huyệt , cố ý gia tăng biên độ, làm cho thanh âm trong huyệt càng thêm vang dội, kích thích cảm quan của Đường Thụy Hiểu. Quả nhiên, gậy thịt bị trói chặt sung huyết càng nhiều, run run muốn xuất tinh, lại không thể được giải phóng.
Trong đầu chỉ còn ý nghĩ điên cuồng muốn xuất tinh làm cho Đường Thụy Hiểu lắc mạnh đầu, đem ống nghe bệnh văng ra ngoài, vừa khóc vừa la: \ "A... Buông ra... Ư... Á... Không được... Cầu abh... A a... Cầu anh buông... \ "Rút ra ống nghe bệnh dính đầy dịch ruột non ẩm ướt lách tách ném ưua một bên, Trì Húc cởi trói hai tay của cậu, đem người lật ngửa ra nằm ở trên giường, hai chân banh ra, mông nhổng lên thật cao, cúc huyệt nở rôk cứ như vậy hướng về phía người đang khi dễ nó khép mở, từ từ cởi ra quần móc ra cậu bé của mình, đỡ lấy vật biến nãy giờ bị khích thích nghiền nát ở miệng huyệt, \ "Xem ra Đường thiếu dường như không thể nào thoả mãn với ống nghe bệnh kia, chúng ta đổi qua dụng cụ khác là được \ "
Đường Thụy Hiểu nửa người trên nằm bẹp ở trên giường, đôi tay bị trói đã lâu lắm, cả người xương cốt tê liệt làm cho cậu không dám nhúc nhích, cái chỗ tư mật phía sau bị một thứ nóng hôi hổi đặt vào, đại não đang hỗn loạn của cậu cũng không có phản ứng ra đó là vật gì, huyệt động nhỏ hẹp kia liền chợt bị xuyên vào, vật lớn nóng hổi tiến vào trong cơ thể cậu, cảm giác sau huyệt bị xé nứt làm cho dục vọng đã được khơi lên trong cơ thể toàn bộ biến mất, cảm nhận sâu sắc như thủy triều vọt tới.
\ "Đau quá... Đau lắm... Đi ra ngoài... Hic... Đau quá... Đồ khốn.. . \" chưa có trải qua lần nào, Đường thiếu lập tức khóc như suối trào, giọt nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống trên drap giường hình thành chấm tròn màu đậm, cậu giãy dụa thân thể muốn chạy trốn khỏi khống chế của cái thứ to lớn đang cắm ở trong nơi tư mật của mình, thân thể lại mềm nhũn không có khí lực, \ "A... Đừng vào nữa... Từ bỏ... Tôi không thử nữa... Trì Húc... Xin anh... Đau quá... \ "
Trì Húc bị kẹp quá chặt chẽ cũng khó chịu, cho nên phi thường tốt tính dừng lại, liền dùng tư thế đem Đường Thụy Hiểu ôm vào trong lòng, hai tay vòng qua thân thể cậu đạt vào giữa đùi anh, một tay ở chỗ hai người kết hợp vỗ về ve vuốt, một tay ở bên mé đùi non mềm chậm rãi ma sát, hàm răng cắn mép vành tai, thanh âm khàn khàn: \ "Ở đâu, Đường thiếu, muốn thoải mái phải biết thật nghe lời, nghe lời rồi sẽ không khiến em bị đau nữa, biết không? \ "
Tư thế biến hóa làm cho cự vật tiến nhập được càng sâu, trong huyệt đau đớn co rút hàng loạt, thanh ám của Trì Húc mơ hồ mang theo khí tức nguy hiểm truyền vào trong đầu, cái này Đường Thụy Hiểu cũng không dám khóc, cắn môi làm bộ đáng thương thút thít, hai tay trắng nõn nắm vào cổ tay Trì Húc, ngoan ngoãn tựa ở trong ngực anh không dám nhúc nhích: \ "Biết, đã biết... \ "
\ "Bé ngoan, cái mông thả lỏng một chút, không được kẹp chặt như vậy, yên tâm, anh sẽ tiến vào chậm lại, sẽ không để cho em đau đâu! \ "Bị kìm dưới hai tay của Trì Húc , Đường Thụy Hiểu thân thể không hề căng thẳng, sau huyệt cũng sẽ không rút chặt, chỉ là lúc khụt khịt mũi theo phản xạ mà co rúm người lại. Huyệt thịt vừa kéo vừa cắn Trì Húc rất là thoải mái, anh từ từ thử nhẹ nhàng cố gắng dao động một chút, đút vào trong huyệt nhẹ nhàng.