Tuyệt Sắc

Chương 14
« Trước Sau »

Mặc dù không phải lần đầu tiên ăn cơm cùng Hoa Tri Dã, nhưng đây là lần đầu tiên chỉ có hai người, Mục Thị không biết người này có phải trời sinh không thích nói chuyện hay không? Hay vì cô không thích nói chuyện khi dùng cơm, suốt quá trình chỉ có tiếng đàn tranh trong quán mà thôi.

Hai người gần như ăn xong cùng một lúc, Mục Thị đi toilet đánh lại son môi, sau khi trở ra đã thấy Hoa Tri Dã đứng ở cửa đợi nàng.

Mục Thị giẫm lên giày cao gót, đi qua, nàng cố gắng thả nhẹ bước chân, lặng lẽ tới gần, Hoa Tri Dã đang xem điện thoại.

Kỳ thật không cố gắng phối hợp, nhưng hôm nay thay quần áo xong xuống lầu, cảm thấy nàng và Hoa Tri Dã ăn mặc vô cùng xứng đôi, màu sắc hai chiếc váy gần như tương tự, kiểu ăn ý này làm nàng mừng thầm rất lâu.

Mục Thị đến bên cạnh Hoa Tri Dã, không lên tiếng gọi mà lẳng lặng đưa tay qua, muốn nắm tay cô.

Nhưng người trước mặt giống như cảm thấy được, bỗng nhiên đưa tay lên vén tóc, sau đó quay đầu nhìn nàng.

“Xong rồi?” Hoa Tri Dã bỏ điện thoại vào túi: “Vậy đi thôi.”

Mục Thị nắm hụt, không vui vẻ ồ một tiếng.

Hoa Tri Dã bật cười.

Quả nhiên giống như Hoa Tri Dã nói, hai người đơn giản ra ngoài ăn cơm, sau khi dùng bữa xong thì muốn đi dạo phố, nhưng không muốn chuyển sang địa điểm khác nghỉ chân mà dẫn Mục Thị vào thang máy đi thẳng xuống tầng một.

Nhưng Mục Thị không tiện nói gì, nàng sợ vạn nhất nàng lên tiếng yêu cầu gì đó với Hoa Tri Dã thì đối phương sẽ để lại một câu bảo nàng tự về trước.

Ai chứ Hoa Tri Dã, tuyệt đối có khả năng làm như vậy, mà đêm nay được hẹn ra ngoài, lúc đó tự mình về nhà cũng quá mất mặt đi.

Thang máy rất nhanh xuống tới tầng một, hai người cùng nhau bước ra ngoài, lúc này vô tình chạm mặt một nam một nữ, làm Mục Thị nhịn không được cười lên.

Lại là Giang Viêm Khải.

Đại khái Giang Viêm Khải cũng cảm thấy quá trùng hợp, hai người gặp thoáng qua yên lặng liếc nhau một cái, dáng vẻ ghét bỏ mang theo tươi cười rời đi.

Mà trong dự liệu, nàng vừa mới lên xe, Giang Viêm Khải liền gửi tin nhắn Wechat cho nàng.

Giang Viêm Khải: [ Tiểu thư lần này không tệ ]

Mục Thị cười nhẹ, cúi đầu đánh chữ, gửi trả về: [ Em gái nhỏ lần này không đẹp mắt như lần trước ]

Có khi chính bọn họ đều cảm thán, duyên phận quá mức kỳ diệu, Giang Viêm Khải và Mục Thị từng nói qua, ngay cả bản thân hắn cũng không tin, mỗi khi hắn đổi bạn gái, trùng hợp có thể đụng mặt nàng, cho dù ở bất kỳ trường hợp nào.

Mà Mục Thị cũng bất đắc dĩ, mỗi lần nàng cùng bạn gái mới đạo phố, cũng đều đụng phải Giang Viêm Khải.

“Người vừa rồi là Giang Viêm Khải phải không?” Mục Thị bỏ điện thoại qua một bên, liền nghe Hoa Tri Dã lên tiếng hỏi.

Nàng gật đầu: “Đúng vậy.”

Nói xong nàng bổ sung thêm: “Em trai em, cùng cha khác mẹ, chị từng nghe chị Nhất Hàm nói qua chưa?”

Hoa Tri Dã lắc đầu: “Có nghe, nhưng không phải Nhất Hàm nói.”

Giang gia là gia tộc lớn, đương nhiên chuyện trong nhà ít hoặc nhiều cũng bị truyền ra ngoài, không bàn chuyện thật hay giả, nhưng dù sao vẫn là đề tài để người khác bàn tán say sưa.

Mục Thị cũng từng nghe người khác bàn luận về thân phận nàng, cảm giác duy  nhất lúc đó là, dân chúng quá mức lợi hại, mặc dù nàng tự cảm thấy thân thế mình rất không đơn giản nhưng từ miệng người khác, chuyện quá khứ của nàng trực tiếp từ không đơn giản biến thành ly kỳ long đong.

Sau khi về nhà, Hoa Tri Dã đã ôm máy tính đi vào thư phòng, Mục Thị thì nhàn rỗi đến mức nhàm chán, nàng lấy chai rượu được tặng đi ra ban công hình nửa vòng tròn trên lầu hai.

Nàng không lập tức khui, mà cầm hai cái ly đế cao, chờ người nọ.

Nhiều ngày như vậy, nàng đã sinh lòng cảm mến đối với Hoa Tri Dã, mỗi lần về nhà, đều muốn tìm thân ảnh của cô, hơn nữa nàng cũng tự tin cảm thấy Hoa Tri Dã hẳn cũng có lòng cảm mến.

Cho dù không thích nhưng ít ra sự tồn tại của nàng đã trở thành thói quen của Hoa Tri Dã.

Nàng không mở đèn, nhưng đèn đêm trong khu này cũng đầy đủ ánh sáng, tối nay có một ít sao, màu bạc trắng từng khỏa từng khỏa treo trên bầu trời, Mục Thị dựa vào ghế, hai chân đặt trên cái ghế khác, tay thì cầm ly thuộc về nàng, không có bất kỳ quan niệm thời gian, yên lặng chờ đợi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sao trời cũng theo thời gian đổi qua vị trí khác.

Rốt cuộc đã đến điểm cuối cùng của sự chờ đợi, Mục Thị nghe sau lưng có tiếng dép lê va chạm với sàn nhà bằng gỗ.

Mục Thị chậm rãi mở mắt, câu khóe môi.

“Không lạnh sao?” Hoa Tri Dã kéo cái ghế ngồi đối diện, lên tiếng hỏi.

Mục Thị đặt ly xuống bàn, tay đổi hướng chống cằm, quay đầu thoáng nhìn Hoa Tri Dã: “Không lạnh.”

Làm sao có thể không lạnh, váy ngủ trên người nàng dài chưa tới đầu gối, phía trên chỉ choàng cái áo khoác mỏng.

Hoa Tri Dã không hoài nghi câu trả lời của Mục Thị, mắt nhìn đồ đạc trên bàn, hỏi: “Dụng cụ khui rượu đâu?”

Mục Thị lập tức quay đầu nhìn cô.

Hoa Tri Dã bất đắc dĩ lắc đầu, vươn tay kéo chai rượu về phía mình, đồng thời kéo hộc tủ dưới bàn lấy đồ khui ra.

Rượu đỏ chậm rãi được rót vào ly, Mục Thị chống đầu xem xét, nhìn Hoa Tri Dã đem ly đầu tiên đưa nàng, tiếp theo tự rót cho mình nửa ly.

Nhìn Hoa Tri Dã rót xong, Mục Thị cầm ly lên, đưa ly tới khẽ chạm nhẹ, trong đêm yên tĩnh phát một tiếng khanh.

Mục Thị đặt lên môi, nghĩ đến gì đó, lại đặt xuống, nàng hỏi: “Chị không đem chuyện này cộng vào việc bồi tội chứ?” Nói xong luồn tay vào ly nhẹ lung lay.

Hoa Tri Dã nghe xong cười một tiếng: “Nếu là như vậy thì sao?”

Mục Thị nhìn cô: “Vậy em sẽ đem ly rượu này.” Nàng dùng hành động hướng tới chỗ Hoa Tri Dã bày ra tư thế tạt rượu.

Hoa Tri Dã khẽ ngẩng đầu: “Ân?”

Mục Thị mau chóng đổi hướng: “Giội rượu lên đầu em.”

1

Hoa Tri Dã bật cười, cô uống một hơi cạn ly rượu, tiếp theo giống như Mục Thị, toàn thân buông lỏng dựa vào ghế.

“Không phải vì chuyện hôm qua.” Hoa Tri Dã đem ly rỗng đặt xuống bàn.

Mục Thị có chút nhướn mày, cũng uống cạn ly rượu trong tay.


Hai người cứ ngồi như vậy, một câu cũng không nói, Mục Thị nhìn sao trên trời, hình như đã chuyển động thêm chút ít.

Nàng nhớ ra, Hà Nhất hàm từng nói qua, nếu mất đi một người thân, trên trời liền có thêm một ngôi sao, khi đó nàng tin tưởng không hề nghi ngờ, trên trời có nhiều sao như vậy, chắc chắn bà ngoại nàng là một trong số đó, cũng nhất định có cả mẹ nàng.

“Chị Nhất Hàm có đề cập đến chuyện của em không?” Mục Thị mở miệng hỏi.

“Không có.” Hoa Tri Dã nói: “Em nói xem.”

Mục Thị chớp mắt mấy cái: “Biết nói từ chỗ nào đây.”

Từ khi nàng còn nhỏ, hay sau khi nàng về nước, hoặc là sau khi nàng bắt đầu công việc.

Mỗi người đều có những nỗi phiền não không giống nhau, Mục Thị cũng có, phiền não của nàng có chút khác biệt, không phải cuộc sống hiện tại, mà là những việc trong quá khứ, như thế nào cũng không giải được tâm kết.

“Bắt đầu từ Giang Viêm Khải.” Hoa Tri Dã giúp nàng mở ra một cánh cửa: “Từ em trai em.”

Mục Thị cười cười: “Tiểu Khải có gì để nói.”

Tuy nói như thế, nhưng nàng vẫn tiếp tục: “Em nhớ ngày đầu tiên Giang Triết Hùng dẫn em tới Giang gia, rất quạnh quẽ, tiểu Khải là người đầu tiên hoan nghênh em.” Mục Thị cười cười: “Hắn là con trai độc nhất của Giang gia, ở nhà được sủng ái bằng trời, sau khi hắn gọi một tiếng chị, em cảm giác được những người khác cũng đổi cách nhìn về em.”

“Năm ngoái em tốt nghiệp, Giang Triết Hùng muốn đưa em ra nước ngoài tiếp tục học, em và ông ấy ầm ĩ một trận, hắn nói công việc em đang làm không đàng hoàng, là việc dành cho những người không có học thức.” Mục Thị lại cầm ly lên, thấy trong ly không có rượu, lại bỏ xuống: “Khi đó em cảm thấy rất buồn cười, hóa ra em làm mất thể diện của Giang gia, con gái của người ta, không phải làm công việc có văn hóa thì cũng nối nghiệp gia đình, nào có ai giống em đây.”

Hoa Tri Dã ngồi thẳng dậy, rót thêm rượu cho nàng.

Mục Thị lung lay, không có uống, tiếp tục nói: “Em ở trước mặt Giang Triết Hùng phát cáu, nói ông ấy cũng không hơn gì, chẳng phải cũng bao nuôi người mẫu sao? Thượng lưu ở chỗ nào???”

Mục Thị dứt lời cầm ly lên uống cạn.

Đêm khuya dễ say lòng người, rượu càng dễ say hơn, ngay cả Hoa Tri Dã cũng dễ dàng say lòng người.

Mục Thị cảm thấy tối nay nàng thật sự đã nói nhiều, sửng sốt nghĩ như vậy, nhưng nàng còn muốn tiếp tục: “Em nói xong liền đi, hôm sau Tiểu Khải tìm em, hai người bọn em ở một quán rượu trò truyện đến khuya, hắn nói, chị tội gì phải khổ như thế, cãi lại như vậy ngay cả mẹ chị cũng bị người khác mắng.”

Mục Thị thở dài, thấy Hoa Tri Dã lại rót thêm cho nàng, lập tức bày ra dáng vẻ ủy khuất: “Hoa Tri Dã, chị cứ thế này, em sẽ say.”

Hiếm khi Hoa Tri Dã lộ ra nụ cười dịu dàng, nói: “Cứ say đi.”

Mục Thị như được nàng cổ vũ, lại uống thêm một ngụm.

“Mẹ em là vũ công múa từng đến nhà Giang Triết Hùng biểu diễn.” Mục Thị nói xong lại lắc đầu: “Không đúng, Giang Triết Hùng nói, hai người họ là lưỡng tình tương duyệt, quan hệ yêu đương.”

“Lưỡng tình tương duyệt, quan hệ yêu đương sao?” Mục Thị cười: “Mẹ em thân thể không tốt, lúc em sắp ra đời, mẹ xảy ra tai nạn xe cộ, em được sinh ra thì mẹ đã không còn, mới hai tháng…” Mục Thị thở dài: “Hai tháng sau thì Giang Triết Hùng kết hôn.”

2

Hoa Tri Dã bồi Mục Thị uống thêm mấy ly, cô hỏi: “Em hận ông ta không?”

Mục Thị suy tư hồi lâu, sau đó lắc đầu: “Em lấy cái gì hận ông ấy, ông ấy cho em ăn, mặc, học phí, cho em bất động sản, cho em cổ phiếu công ty, chị thì tốt với em, Tiểu Khải cũng rất tốt, em có thể hận ông ấy cái gì?”

“Nhưng hai chữ ‘Ba ba’, như thế nào em cũng không gọi được.” Mục Thị thở ra một hơi: “Em không thích về nhà, rất may ông ấy cũng mặc kệ em.”

Nói hơi nhiều, rượu đỏ vào bụng, ngược lại không cảm thấy lạnh.

“Còn chị?” Mục Thị nhìn Hoa Tri Dã, ánh mắt có chút tan rã: “Chị sống nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng có chút cố sự.”

Hoa Tri Dã nghe xong lắc đầu: “Không có cố sự.”

Cô nói thêm: “Ba mẹ tôi là nhân viên chính phủ bình thường, bây giờ đã về hưu, ở nhà thảnh thơi an nhàn, ba thích xem phim, mẹ thì thích chơi mạt chược.”

Mục Thị nghe xong, nhẹ nhàng cười một tiếng.

“Tôi còn một em trai.” Đột nhiên Hoa Tri Dã nói: “Ngày mai trở về, sẽ ở chỗ này chơi mấy ngày, đoán chừng em có thể gặp được.”

Cô nói xong nghiêng đầu nhìn Mục Thị: “Chỉ đơn giản như vậy.”

« Trước Sau »