Tuyệt Sắc
Mấy ngày gần đây khí trời sáng sủa, nhiệt độ không khí vừa phải, rõ ràng sắp qua mùa thu, nhưng quanh thân luôn cảm thấy ấm áp.
Tất cả nhà trong thôn làng đều được làm bằng gỗ, dáng vẻ yên tĩnh không nhiễm hương vị thành thị, đinh đinh đương đương bên đường tất cả đều là tay nghề, nhiều loại trang sức khác nhau, nồng đậm khí tức dân tộc, không có chút cảm giác hiện đại hóa.
Công việc hôm nay của Mục Thị là ở thôn làng này, nhiệm vụ của nàng không chỉ chụp ảnh mà còn làm phóng viên nghiệp dư, phỏng vấn vài đoạn đơn giản.
Tám giờ sáng xuất phát ở nội thành, lái xe hơn ba tiếng mới tới đầu thôn, Mục Thị ở trên xe cảm thấy xương cốt gần như tan rã, đường núi gập ghềnh, nàng nóng muốn điên người.
Cuối cùng cũng đến điểm đích, trước khi xuống xe Mục Thị không quen liếc xéo Tiểu Mã, chịu đựng cảm giác khó chịu trong bụng, giẫm đôi giày vải thủ công màu đỏ xuống xe.
Nàng đạp trên đường đất, đóng cửa xe lại, không khí mát mẻ thổi tới, nàng hít một hơi thật sâu, xã Thổ Phong này đem lại phong vị hoàn toàn khác.
Đi vài bước, thợ trang điểm lập tức đuổi theo giúp Mục Thị chuẩn bị, Tiểu Mã thuận đường giúp nàng cởi áo khoác, lộ trang phục bên trong, đồng thời đưa khăn lụa cho thợ trang điểm.
"Chậc chậc." Tiểu Mã nhìn eo thon của Mục Thị, nhịn không được cảm thán vài tiếng.
Mục Thị nghe vậy lập tức phì cười, chờ khăn lụa được choàng xong, nàng vũ mị quay người, tay hoa vểnh lên, vặn eo một cái, vứt cho Tiểu Mã cái mặt này.
"Ha ha ha." Tiểu Mã giúp chỉnh lại khăn lụa lần nữa: "Đẹp chết người rồi, mau tới thôi."
Bắt đầu từ đầu thôn, vừa đi vừa tạo dáng, Mục Thị mượn cảnh vật hai bên đường, kết hợp với trang phục, thể hiện trước ống kính một cách hoàn hảo không thể hoàn hảo hơn.
Làng không lớn, mất hai giờ đã có thể dạo xong, sau khi kết thúc trở về, Mục Thị tiếp nhận bình sữa bò Tiểu Mã đưa qua, nàng ngồi trước màn hình vi tính xem lại hình đã chụp.
Lần đầu tiên nàng chụp ảnh dạng này, quả thật rất mới mẻ.
"Mục Thị, cảm giác rất tốt." Thợ chụp ảnh cười lật từng tấm cho nàng xem xét.
Đủ loại tư thế, đủ loại phong cách, chính diện, góc nghiêng, tất cả đều không thể chê.
"A." Đột nhiên Mục Thị chỉ tay vào máy tính: "Mắt trợn trắng."
Mục Thị vỗ vỗ vai thợ chụp ảnh: "Xóa bỏ a, không cho phép lưu lại."
Thợ chụp ảnh: "Hảo hảo!"
Chờ đến hai giờ chiều, một đám người mới tìm được quán cơm, bận rộn từ sáng đến giờ ai cũng rất đói, nhanh chóng dùng cơm xong, tất cả đều lộ ra mệt mỏi, không có tinh thần, thậm chí có người ngủ thiếp đi.
Mục Thị lấy điện thoại ra mở Weibo xem xét, chợt phát hiện Hoa Tri Dã theo dõi nàng, liền cười cười vui sướng, mở trang chủ của Hoa Tri Dã, thấy cô đăng bài mới, định để lại bình luận nhưng suy nghĩ một lúc vẫn không biết nên nói gì, đành thoát ra ngoài.
"Tiểu Mã." Mục Thị vỗ tay Tiểu Mã hỏi hắn: "Lần trước chị nói về người nọ, giờ nhớ lại một việc."
Tiểu Mã quay đầu: "Cái gì?"
"Có một ngày chị và Phương Khinh Khinh đi nhờ xe chị ấy, Phương Khinh Khinh ở trên xe nói chuyện với chị một lúc, toàn những thứ loạn tao thất bát, sau khi Phương Khinh Khinh xuống xe, chị ấy hỏi chị, Phương Khinh Khinh có phải bạn gái chị không?" Mục Thị nhìn Tiểu Mã: "Phản ứng đầu tiên của chị ấy là nghĩ Phương Khinh Khinh và chị yêu đương, em không cảm thấy kỳ quái sao?"
Tiểu Mã suy tư một chút: "Rất kỳ quái."
"Đúng không?" Mục Thị gật đầu: "Bây giờ em phán đoạn lại xem, khả năng chị ấy cong bao lớn?"
Tiểu Mã suy nghĩ một lát, tiếp theo lắc đầu: "Khó mà nói."
Mục Thị:....
Tiểu Mã cười: "Bất quá, nếu phản ứng đầu tiên như thế thì khả năng cong lớn hơn nhiều."
Mục Thị gật đầu, nàng cũng cảm thấy vậy.
Hai người chưa kịp thảo luận thêm, thì bên kia có người hô tiếp tục thôi.
Buổi chiều phải làm phỏng vấn, cả đoàn quay lại thôn làng lúc sáng, tìm được một gia đình làm quạt thủ công.
Khăn lụa đã được tháo xuống, được thay thế bằng áo khoác, thợ trang điểm cũng đổi cho nàng kiểu tóc khác, nàng cầm Microphone ngồi bên cạnh ông cụ làm quạt.
Hai người tùy ý bắt đầu nói chuyện phiếm, trò chuyện về tay nghề làm quạt, tiếp theo hỏi thăm đến chuyện gia đình, cuối cùng chụp vài bức ảnh rồi rời đi.
Mệt mỏi một ngày, trên xe ngủ chốc lát, Mục Thị trở về Thành thị đã là chín giờ tối, nàng và Tiểu Mã không có khẩu vị gì, dứt khoát ở quán ven đường mua gì ăn tạm, tiếp theo đưa địa chỉ nhà Hoa Tri Dã cho tài xế.
Tiểu Mã nghe được, hai mắt mở lớn, ngồi thẳng nhìn Mục Thị: "Nghi Đàm Sơn? Chị đến đó làm gì?"
Mục Thị dựa lưng ghế, thả lỏng nói: "Thời gian qua ở đó."
Nói xong nàng bồi thêm một câu: "Chị đang ở nhà người đã nói với em,"
Tiểu Mã giật mình, quay cả người qua nhìn nàng: "Hai chị ở chung?"
Mục Thị cười cười: "Cái từ "Ở chung" này..." Nàng ngập ngừng: "Không có ở chung, chị ấy là bạn của chị họ chị, chỉ ở nhờ vài ngày, chờ Lăng Yến trở về chị sẽ đi."
Tiểu Mã kéo dài âm cuối ồ một tiếng, nhìn dáng vẻ Mục Thị mệt mỏi, không hỏi gì thêm.
Xe rất nhanh đến cửa chính, Mục Thị nói với Tiểu Mã vài câu rồi tạm biệt xuống xe vào nhà.
Mục Thị mệt mỏi có chút gập người, ngay cả đi đường cũng chậm chạp hơn nhiều, đèn trong phòng khách vẫn sáng, nàng đổi dép lê đi vài bước thì thấy Hoa Tri Dã trên lầu đi xuống.
Trên tay Hoa Tri Dã cầm xấp văn kiện, trên người là bộ âu phục màu đen, Mục Thị nhìn cô đi xuống, hỏi một câu: "Chị ra ngoài sao?"
Hoa Tri Dã ừ một tiếng, nhìn quần áo trên người nàng: "Công việc đến bây giờ?"
Mục Thị nặng nề gật đầu.
Hoa Tri Dã cười: "Có mệt hay không?"
Mục Thị gật đầu lần nữa: "Mệt mỏi." Mệt đến mức cả người không còn khí lực.
Hoa Tri Dã vỗ vỗ bờ vai nàng biểu thị an ủi, sau đó cầm túi lên, bỏ văn kiện vào.
Hình như ý thức được gì đó, quay đầu gọi: "Mục Thị."
Mục Thị nghe tiếng cũng xoay người lại: "Thế nào?"
Hoa Tri Dã nhìn mặt nàng: "Nốt ruồi đâu?"
Đầu tiên Mục Thị sững sờ, tiếp theo ồ một tiếng: "Phủ lên rồi." Nàng cầm điện thoại lên, mở gương đưa trước mặt, khoảng cách gần như thế, mới có thể thấy được cái bóng của nốt ruồi: "Đã phủ lên." Nàng xoa xoa khóe mắt, nói lại lần nữa.
Hôm nay thợ trang điểm đánh phấn hơi dày, bất quá... Mục Thị lại nhìn Hoa Tri Dã: "Sao chị biết dưới mắt em có nốt ruồi?"
Lúc này Hoa Tri Dã đã chuẩn bị xong, vô tình trả lời: "Kỳ lạ lắm sao?"
Mục Thị nhún vai, đi qua ghế sô pha, được nửa đường lại nghĩ đến gì, quay lại hỏi: "Chị Tri Dã, bây giờ đã mười giờ rồi, tối nay chị có về không?"
Hoa Tri Dã nói: "Về."
Mục Thị lại hỏi: "Mấy giờ a?"
Hoa Tri Dã lắc đầu: "Không nói chính xác được, khoảng mười hai giờ."
Mục Thị nga một tiếng.
Chờ Hoa Tri Dã đi, Mục Thị mới nằm trên ghế sô pha, nằm hơn nửa tiếng mới lê tấm thân lên lầu tắm rửa.
Mọi thứ đều ổn thỏa, nàng đứng trước gương ngáp một cái, tiếp theo xích lại gần hơn, mở to mắt nhìn nốt ruồi dưới mi mắt.
Mấy giây sau, nàng tự mình làm cái mặt quỷ.
Chắc người làm nghệ thuật dễ dàng phát hiện chi tiết, ngay cả nàng còn không để ý cái nốt ruồi này.
Nằm trên giường mấy phút, xem được nửa tập phim, nàng mở cửa ra ngoài, gõ gõ cửa phòng Hoa Tri Dã, miệng gọi mấy tiếng chị Tri Dã, nhưng bên trong không hề có âm thanh đáp lại.
Mục Thị đi xuống lầu, phòng khách chỉ mở ngọn đèn nhỏ, nên nàng đổi hướng đi lên lầu lại.
Thở dài, đã 12:30 mà Hoa Tri Dã vẫn chưa về.
Ở hành lang đợi mấy phút, sau đó đi dạo ngoài ban công mấy vòng, rồi trở về phòng lấy điện thoại gọi cho Hoa Tri Dã.
"Uy, chị Tri Dã." Mục Thị phóng đại âm thanh.
"Thế nào?" Hoa Tri Dã ở đầu dây bên kia trả lời.
Mục Thị liếm liếm môi dưới, hỏi: "Chừng nào chị trở về?"
Hoa Tri Dã nhìn đồng hồ, đáp lời: "Một lát nữa."
Mục Thị cắn răng hỏi tiếp: "Một lát là lúc nào?"
Hoa Tri Dã còn đang làm việc với đồng nghiệp, trả lời: "Không xác định, hẳn là không lâu." Cô nói xong lại hỏi: "Thế nào?"
Mục Thị a một tiếng, nghĩ nghĩ nhỏ giọng nói: "Chị không trở về, em ngủ không được."
Hoa Tri Dã nghe xong cười một tiếng, không quá để ý nói: "Mệt thì ngủ trước đi."
Cúp máy, Hoa Tri Dã trở về chỗ làm việc, vốn dĩ lúc nãy đã thảo luận xong, bản kế hoạch được chuẩn bị tốt, nên kết thúc sớm. Nhưng luôn có vài chi tiết không được xử lý ổn thỏa, cô không yên lòng nên cùng mọi người tiếp tục.
Nửa tiếng qua đi rồi thêm nửa tiếng tiếp theo, khi Hoa Tri Dã chú ý thời gian lần nữa thì đã 3:40, nhớ lại lời Mục Thị khi nãy, cầm điện thoại gọi cho nàng.
Tiếng vang liên tục nhưng Mục Thị không có nhận cuộc gọi, đại khái đã ngủ rồi, Hoa Tri Dã bỏ điện thoại xuống bàn.
Nhưng qua mấy phút, lại nhớ đến đoạn đối thoại giữa hai người, không yên tâm nên cầm điện thoại nhắn tin Wechat cho Hà Nhất Hàm: [ Mình không về nhà, Mục Thị ở một mình được chứ? ]
Cô chỉ thuận miệng hỏi, giờ này chắc Hà Nhất Hàm còn ngủ, Mục Thị cũng lớn như vậy rồi, nên Hoa Tri Dã coi như vừa rồi nàng nũng nịu.
Nhưng đột nhiên nhận được cuộc gọi của Hà Nhất Hàm, làm Hoa Tri Dã nhíu mày lại.
Không đợi Hoa Tri Dã gọi tên, Hà Nhất Hàm đã khẩn trương hỏi: "Bây giờ, Thị Thị ở nhà một mình?"
Hoa Tri Dã: "Đúng vậy."
Hà Nhất Hàm lại hỏi: "Em ấy biết cậu không về sao?"
"Mình có nói." Hoa Tri Dã hỏi: "Thế nào?"
Hà Nhất Hàm trở nên hoảng hốt, âm thanh cũng run lên: "Nguy rồi, nguy rồi."