Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ Huynh

Chương 11
« Trước Sau »
Chương 11: Nhiệt độ lòng bàn tay Nhiệt độ dưới lòng bàn tay nóng tới bỏng tay, hô hấp của Kỳ Ngôn ngưng lại, trái tim đột nhiên nhói lên. Đứa trẻ này đang sốt, lại không kêu ca ở lì trong nhà, lạnh thế này chỉ đắp chăn chống đỡ cũng không muốn gọi điện thoại cho cô, may mà Kỳ Ngôn nhìn xa tới đây xem thử, nếu không cứ để mặc cô bé thế này, chắc chắn ngày mai sẽ sốt tới hôn mê. Trong khoảnh khắc ấy, Kỳ Ngôn vừa sợ vừa tức giận, vội nói: "Không phải cô đã nói không thoải mái thì gọi điện cho cô sao? Bản thân bị sốt cũng không biết à?" Vừa nói vừa đỡ cô bé vào nhà, đưa tay đóng cửa lại. "Nhiệt kế để ở đâu?" Điều hòa trong phòng khách đang vận hành, không khí ấm áp nhưng rất khô, Lục Uy bị ấn ngồi lên sô-pha, cuộn tròn lấy cơ thể đang run rẩy không ngừng, âm thanh khàn khàn: "Bên dưới... khụ... tủ... khụ khụ... tivi..." Lục Uy ho dữ dội, Kỳ Ngôn càng nghe càng sốt ruột, lật tung ngăn kéo tủ tìm nhiệt kế, vội vàng cặp nhiệt độ cho cô bé. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Lục Uy, cơn giận nhiều tới đâu cũng biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại thương yêu không thể khống chế. Có lẽ vì nguyên nhân dần có tuổi, mỗi lần nhìn thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn xinh đẹp, trái tim Kỳ Ngôn lại trở nên mềm mại, không nhịn được phát tác tình yêu của mẹ. Tuy không phải con mình, nhưng cảm giác làm mẹ giống như có thể áp dụng với mọi người, cô cũng không giải thích được tại sao. "Còn chỗ nào khó chịu không?" Đợi mấy phút đồng hồ, Kỳ Ngôn rót cốc nước ấm đút cho Lục Uy uống, lòng bàn tay khẽ vỗ lên lưng cô bé, âm thanh cũng vô thức dịu dàng. Lục Uy uống nước, nhưng không thể không dừng lại để ho, bàn tay nhỏ bé của cô bé nắm chặt lấy chiếc chăn, đè lên lồng ngực, âm thanh giống như mèo kêu: "Chỗ này... khụ khụ... đau..." Sau cơn ho dữ dội, cô bé há miệng hít thở thật sâu, như thở không ra hơi, khóe mắt tràn ra giọt lệ lấp lánh. Chỗ đó là... Phổi? Tim? Sắc mặt Kỳ Ngôn đột nhiên ngưng trệ, ấn đường nhăn chặt lại. Gần đây nhiệt độ giảm thấp, rất nhiều người bị cảm, Kỳ Ngôn cứ nghĩ đứa trẻ này bị cảm nặng vì lạnh, uống thuốc nghỉ ngơi một lúc sẽ tốt hơn, nhưng đi kèm với triệu chứng cảm lạnh còn có biểu hiện đau ngực và hô hấp khó khăn, có lẽ chuyện này không đơn giản như thế. Được một lúc, Lục Uy chủ động rút nhiệt kế ra, Kỳ Ngôn nhận lấy, soi tới chỗ ánh đèn nhìn – 40 độ! "Không được, bắt buộc phải tới viện thôi..." Kỳ Ngôn lẩm nhẩm, đặt nhiệt kế lên bàn trà, quấn chăn cho cô bé, "Lục Uy, em ở đây đợi cô một lát, đừng đóng cửa." Nói xong nhanh chóng đứng dậy rời đi. Kỳ Ngôn về nhà thay quần áo xong, cầm theo chiếc áo lông của bản thân khoác cho Lục Uy, sau đó đỡ cô bé xuống nhà, gọi xe tới bệnh viện nhi. Bên ngoài gió đêm lạnh buốt, mưa vẫn không dừng, Lục Uy sốt tới mơ màng, mí mắt sụp xuống, bất động cuộn tròn trong lòng Kỳ Ngôn, những tiếng hít thở nặng nhọc, Kỳ Ngôn nắm lấy bàn tay nóng bỏng của cô bé, cảm nhận được Lục Uy không ngừng run rẩy, nhất thời trong lòng nóng như lửa đốt. Trong lòng không khống chế được có chút oán trách Lục Tri Kiều, công việc bận rộn cũng không có lí do để đứa trẻ ở nhà một mình. Ông ngoại bà ngoại đâu? Cô dì chú bác họ hàng thân thích đâu? Bệnh viện Nhi rất đông đúc, những đứa trẻ từ mấy tháng tới mười một mười hai tuổi, đều được phụ huynh đưa tới. Bên ngoài phòng khám xếp thành hàng dài, nhưng cũng vì người quá đông, tối nay mở tới tám phòng khám bệnh, xếp hàng cũng coi như nhanh hơn mọi khi. Bên ngoài phòng khám cơ man nào phụ huynh, phần đông là những bà mẹ trẻ tuổi, con còn rất nhỏ, có đứa trẻ được ôm trong lòng đang khóc không ngừng, họ vừa dỗ con vừa đợi tới lượt, trong mắt là vẻ sốt ruột cùng mệt mỏi. Kỳ Ngôn nhìn những người kia, vô thức ôm chặt lấy Lục Uy, hoảng hốt cho rằng bản thân cũng là mẹ trẻ con. Đợi tới lượt hai người, Lục Uy rất phối hợp với bác sĩ, hỏi gì đáp nấy, cho dù sốt tới mơ màng cũng cố gắng biểu đạt rõ ràng, sau đó bác sĩ bảo đưa đi chụp phổi, cuối cùng chẩn đoán là viêm phổi nhẹ, cần truyền nước. Tiếng khóc lóc trong phòng truyền nước vang dội. Y tá lấy ven cho Lục Uy, cô gái nhỏ có chút sợ hãi, rụt cổ rúc vào lòng Kỳ Ngôn, đột nhiên lại nhớ ra chuyện gì đó, không tiếp tục động đậy. Đây là cô giáo, không phải mẹ, Lục Uy trở nên ngoan ngoãn hơn một chút. Đương nhiên Kỳ Ngôn cũng cảm nhận được sự sợ hãi của cô bé, vội vàng ôm chặt lấy Lục Uy, khẽ an ủi: "Đừng sợ, chị y tá sẽ nhẹ nhàng." Nói xong cười cười với cô y tá. Chiếc đầu nhỏ vùi trước người đang sốt cao, trái tim như muốn tan chảy. Ai không thích đứa trẻ xinh đẹp ngoan ngoãn lại khiến người ta yêu thương chứ? "Cô gọi điện thoại cho mẹ em đã." Lấy ven xong, trái tim Kỳ Ngôn tạm thời yên tâm hơn, rót cốc nước ấm cho cô bé, cầm điện thoại lên. "Đừng... khụ khụ..." Lục Uy yếu ớt lên tiếng, ngẩng khuôn mặt đang sốt lên, đáng thương nhìn cô, "Mẹ rất bận... khụ... đừng làm phiền mẹ..." Kỳ Ngôn khựng lại, trong đôi mắt màu hổ phách hiện lên khuôn mặt non nớt của cô bé, trong lòng lặp lại một lượt lời nói ấy, đột nhiên có cảm giác nói không thành lời. Nào có đứa trẻ ngoan ngoãn tới vậy, hiểu chuyện tới nỗi khiến người ta đau lòng. "Được, tạm thời không nói với mẹ." Kỳ Ngôn khẽ nói, trái tim mềm đi mấy phần, thương yêu xoa đầu Lục Uy, để cô bé dựa vào người mình. Thời gian truyền nước rất dài, đêm càng ngày càng sâu. Lúc này đã là một giờ sáng, ánh đèn trong phòng sáng trưng, tiếng trẻ con khóc nháo không ngừng. Lục Uy dựa vào lòng Kỳ Ngôn thiếp đi, Kỳ Ngôn gắng gượng tập trung tinh thần không dám ngủ gật, cũng không dám cử động cơ thể, để làm gối thịt người cho Lục Uy, sợ làm cô bé thức giấc. Hai mắt Lục Uy nhắm chặt, chiếc mũi nhỏ đáng yêu hơi đỏ, hô hấp vẫn nặng nề nóng nực. Kỳ Ngôn cúi mắt chăm chú nhìn khuôn mặt bị bệnh của cô bé, có một loại cảm giác ấm áp trào lên từ đáy lòng, chảy khắp cơ thể, cầm lòng chẳng đặng cong khóe môi, nhất thời cảm xúc muôn màu muôn vẻ. Thật ra hôm nay cô cũng không cần ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, dù sao cũng không phải con của mình, không có nghĩa vụ và trách nhiệm phải chăm sóc, cộng thêm ví dụ lúc trước, quá đủ cho cô ghi lòng tạc dạ, biết tránh từ xa. Nhưng Kỳ Ngôn nhớ tới Lục Tri Kiều, nhớ tới vẻ thê lương và bất lực trong mắt đối phương ngày đó, trái tim giống như thấp thoáng bị thứ gì đó trùm lên, nặng nề nói không thành lời, đầu óc không kịp suy nghĩ, hành động liền không chịu khống chế. Cũng có lẽ, đứa trẻ này quả thật quá đáng thương, bệnh tật rất khó chịu, cô không đành lòng nhìn cô bé không ai chăm sóc, liền tự chủ trương mạo hiểm, không màng tới hậu quả. Có lẽ tới từ cả hai, có lẽ cân đo nặng nhẹ, Kỳ Ngôn không cách nào phân biệt được, là vì trái tim thánh mẫu của bản thân phác tác, hay là vì Lục Tri Kiều. Sau khi truyền nước xong, đã là hai giờ sáng, cơn mưa ngoài trời cũng đã ngừng. Vì nhớ tới việc trong nhà Lục Uy không có ai, Kỳ Ngôn liền dẫn cô bé về nhà mình, vốn nghĩ đứa trẻ sẽ chống cự, nhưng cô bé lại nghe lời một cách bất ngờ, từ đầu tới cuối không hề biểu hiện ra nửa điểm từ chối, ngoan ngoãn uống thuốc bác sĩ kê đơn, ngoan ngoãn nằm trên giường. Trong phòng ngủ bật điều hòa, ánh đèn vàng cam ấm áp dịu nhẹ, cô gái nhỏ đắp chăn nằm phía bên phải giường không động đậy, nhưng mí mắt nặng nề từ đầu tới cuối vẫn không chịu khép lại. Lục Uy vẫn còn ho, trán vẫn hơi nóng, nhưng mặt mày không còn đỏ ửng nữa. Kỳ Ngôn dùng cốc giữ nhiệt rót nước ấm đặt lên đầu giường, lòng bàn tay nhẹ nhàng sờ lên trán Lục Uy, dịu dàng cười nói: "Mau ngủ đi, ngày mai mẹ về rồi." "Cô Kỳ... khụ khụ... cô không ngủ sao ạ..." "Đợi em ngủ rồi, cô sẽ ngủ." "Vâng." Lục Uy nghe lời nhắm mắt lại, lại ho hết tiếng này tới tiếng khác, Kỳ Ngôn chỉnh đèn tối đi, vén chăn nằm ở phía gường bên trái, cầm điện thoại, lặng lẽ quay một đoạn video ngắn cho cô bé. Mở Wechat ra, gửi cho Lục Tri Kiều. [Lục Uy bị sốt, viêm phổi nhẹ, tôi dẫn em ấy đi bệnh viện truyền nước rồi, hiện tại đang ở nhà tôi, vừa uống thuốc xong đang ngủ] [Tình hình ổn định, không cần lo lắng] Nghĩ đi nghĩ lại, trong tiềm thức của Kỳ Ngôn cảm thấy Lục Tri Kiều không phải kiểu phụ huynh gây sự vô cớ, nhưng đứa trẻ bị bệnh vẫn nên thông báo với đối phương, lúc này là rạng sáng, tới sáng ngày mai Lục Tri Kiều có thể đọc được. Không biết từ lúc nào, tiếng ho dừng lại, tiếng hít thở từ bên cạnh truyền tới dần dần đều đặn... Sáng sớm hôm sau, Kỳ Ngôn bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc. Cô vơ lấy điện thoại nhìn một cái, màn hình hiển thị một chữ "Kiều", đầu óc chậm chạp nhanh chóng tỉnh táo, vừa bắt máy còn chưa kịp lên tiếng, bên tai đã nghe thấy âm thanh nóng vội của Lục Tri Kiều: "Cô Kỳ, tôi đang ở trước cửa nhà cô..." "Tôi tới ngay đây." Nói xong Kỳ Ngôn cúp máy, nhanh chóng bò xuống giường, xỏ dép lê đi mở cửa.
« Trước Sau »