Cưỡng Tình
Chương 23: Vệ sĩ
Minh Mị bị Diêm Thần lăn qua lộn lại không biết bao nhiêu lần, hoa huyệt đỏ tươi, bởi vì sử dụng quá độ mà không thể nào hoàn toàn khép lại, nơi giao hợp thỉnh thoảng trào ra một ít tinh dịch màu trắng sữa.
Minh Mị quay lưng về phía Diêm Thần nhắm mắt nghỉ ngơi, mắt không thấy tâm không phiền, Diêm Thần cũng bỏ qua, chỉ ôm cô từ phía sau.
Cổ tay Minh Mị đã được cởi trói, vừa rồi giận lắm anh mới trói cô lại, cô từ chối khiến anh cực kỳ bực bội, cho nên đành dùng ham muốn không điểm dừng để chứng minh cô là của anh.
Diêm Thần biết mình làm hơi quá mức.
Tuy muốn tiếp tục ôm cô nhưng có lẽ cô cũng đói bụng rồi.
Giữa lúc ngủ mơ màng, Minh Mị ngửi được một mùi hương rất thơm, cô đói bụng.
Diêm Thần bưng một chén cháo táo đỏ nhãn nhục vào ngồi ở mép giường.
Lúc Minh Mị ăn từng muỗng cháo Diêm Thần đút, trong lòng cô còn thề thốt, không phải cô làm kiêu, mà là tay cô nhấc lên không nổi.
Diêm Thần vô cùng kiên nhẫn đút cô ăn, nhìn cô ăn cháo anh nấu, cảm giác thỏa mãn không ít hơn khi đè cô dưới thân ép buộc là bao.
Thấy khóe môi Minh Mị dính nước cháo, Diêm Thần định đưa tay lau, nhưng cô đã nghiêng đầu né tránh.
"Ngày mai em còn làm việc."
Đại ý là hôm nay anh đừng chạm vào cô.
Diêm Thần bật cười, có lẽ hiện giờ trong lòng Minh Mị anh là kẻ háo sắc.
Đêm đó, Diêm Thần quyết định không khiêu chiến tự chủ của bản thân nữa, anh đến phòng sách ngủ.
Biệt thự có rất nhiều phòng trống, nhưng phòng sách gần với phòng ngủ chính nhất, dù không thể cùng giường chung gối, anh cũng muốn ở gần cô hơn một chút.
Bởi vì được nghỉ ngơi đầy đủ một ngày, sáng hôm sau Minh Mị đã rời giường từ sớm.
Cô thay quần áo trang điểm xong thì thấy Diêm Thần mặc đồ thoải mái ở nhà, đưa cho cô sandwich và sữa tươi.
Minh Mị nhận bữa sáng rồi nói cảm ơn anh, sau đó đi vội ra ngoài, hôm nay Lỵ Hương nói sẽ đến đón cô sớm, biệt thự lưng chừng núi này khá xa trung tâm, hơn nữa khoảng cách từ biệt thự ra đường lớn cũng không ngắn.
Minh Mị chạy chầm chậm ra đường lớn, xe bảo mẫu và Lỵ Hương đã chờ ở đó từ lâu.
Ngày hôm qua, khi Lỵ Hương nhận được điện thoại của Minh Mị bảo cô đến khu biệt thự này đón người, cô đã biết gia thế bảo bối nhà mình nhất định không đơn giản.
Biệt thự giữa sườn núi, người ở chỗ này không giàu cũng sang, ví dụ trong giới nghệ sĩ, người nổi tiếng không ít, người có tiền cũng nhiều, nhưng để có thể sống ở khu này, ít càng thêm ít.
Lỵ Hương nhìn thầm đánh giá kiến trúc xung quanh, chưa quan sát được bao lâu thì Minh Mị đã lên xe và kéo cửa xe lại.
Đột nhiên một thân hình cao lớn thẳng tấp xuất hiện chặn không cho Minh Mị đóng cửa, sau đó nhanh nhẹn chui vào xe.
Minh Mị nhìn Diêm Thần, cô chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
"Hôm nay anh cũng đi." Diêm Thần tựa lưng vào ghế.
Lỵ Hương đang định thông báo lịch trình trong ngày cho Minh Mị biết, ai ngờ đột nhiên xuất hiện một người xa lạ, quan trọng là người đàn ông xa lạ này, quả thật có thể dùng một chữ "soái" để hình dung, thừa sức debut.
"Bảo bối, ai đây?"
"Vệ sĩ, vệ sĩ của em." Minh Mị thầm khen mình trong cái khó ló cái khôn.