Cưỡng Tình

Chương 17: Giang Tuần
« Trước Sau »
Bởi vì là gameshow người thật việc thật, cho nên Lỵ Hương không cho Minh Mị dừng học tập, dù sao rèn sắt vẫn cần bản thân cứng rắn, muốn trở thành một nghệ sĩ ưu tú thì không thể thiếu tài năng. Trong kỳ quay hình đầu tiên, tổ tiết mục và tổ chế tác đã tiến hành thăm hỏi các thành viên tham gia gameshow. Vì để tăng tính bí mật cho chương trình, Minh Mị không hề biết ngoài cô thì còn những ai tham gia. Có điều nghe chị Lỵ Hương nói trong đó có hai người mới vào nghề. Mặc dù nói là chương trình thực tế, nhưng gameshow vẫn có kịch bản, chẳng qua là dành nhiều không gian cho người chơi tự do triển khai. Địa điểm đầu tiên Minh Mị quay là Tây Hồ Hàng Châu. Trời tháng ba, cảnh Tây Hồ tuyệt đẹp. Tuy rằng không phải cố ý quay vào thời điểm Tây Hồ đẹp nhất, tổ tiết mục sắp xếp trùng hợp mà thôi. Sau khi Minh Mị được thợ trang điểm thiết kế tạo hình tỉ mỉ, ngũ quan vốn xinh xắn càng thêm động lòng người, đồng thời tạo hình trong mỗi giai đoạn tiết mục đều khiến người xem hưởng thụ, trời sinh Minh Mị đẹp quyến rũ lộng lẫy, nhưng một khi được trang điểm và ăn mặt theo kiểu ngọt ngào tươi mát, cũng thu hút ngoài ý muốn. Nhìn mình trong gương, đột nhiên Minh Mị nhớ tới lúc trước, lúc nào cô cũng ăn mặc đặc biệt thuần khiết, bởi vì chỉ có như vậy trông cô mới giống đóa hoa trắng nhỏ chập chờn trong gió, chứ không phải bản chất thật của cô là một đóa hoa hồng có gai. Hiện tại, tất cả gameshow đều chơi theo kiểu hoàn thành nhiệm vụ, không ngoài dự kiến, Minh Mị nhận được một tấm card từ đạo diễn, trên đó viết "Gặp gỡ ý trung nhân tại Đoạn Kiều, duyên phận hai người đã được tơ hồng buộc lại." Camera man theo chân Minh Mị dạo một vòng quanh khu Tây Cảnh, bởi vì thời gian ghi hình không trúng mùa du lịch, tổ tiết mục cũng đã liên hệ với các đơn vị liên quan từ trước, đoạn quay này cũng xem như giới thiệu du lịch, Minh Mị vốn thích ăn, cho nên đồ ăn vặt Chiết Giang trên đường, cô đã nếm không ít. Bánh bao hấp Hàng Châu nóng hổi, nước súp tan ra trong miệng, vừa ăn đã nghiện. Bánh đậu nành phủ hạt vừng, ngọt mà không ngán, mùi thơm lừng, ăn nóng là ngon nhất. Trước khi ghi hình, Lỵ Hương đã dặn cô rằng bây giờ mắt người xem rất độc, trước màn ảnh tuyệt đối phải tự nhiên, không được làm ra vẻ. Minh Mị nghe đến nỗi lỗ tai kéo dài thành kén, nhưng cô vẫn nhớ trong lòng, cho nên cần phải kiềm nén bản tính tham ăn lại. Một đường dạo đến Tây Hồ, do hiện tại danh tiếng Minh Mị chưa cao, cho nên quần chúng vây xem cũng không nhiều, hơn nữa trước đây cũng có không ít chương trình đến ghi hình, bây giờ mọi người thấy nhưng không tò mò nữa. Tuy nhiên, tổ tiết mục sắp xếp bối cảnh và đội ngũ bảo vệ tới nơi tới chốn, dù sao trên màn ảnh phải thể hiện được cuộc gặp gỡ rung động lòng người. Giang Nam đầu thu, trời trong xanh, không khí dễ chịu. Minh Mị cũng không biết tổ tiết mục sắp xếp "Đối tượng hẹn hò" với cô là ai, vì để hiệu quả chương trình càng thêm tự nhiên, không ai để lộ cho cô bất cứ tin tức gì, cô chỉ nhận lời nhắc trên card nhiệm vụ ---- Đoạn Kiều và tơ hồng. Tổ tiết mục muốn cô tự đi tìm "Định mệnh", đại khái có liên quan đến cảnh gặp nhau trên Đoạn Kiều trong thần thoại thoại Bạch Xà Truyện. Có điều, Minh Mị cũng không đi vội, cô ung dung cưỡi xe đạp dọc theo bờ đê, gió thổi khiến hàng dương liễu hai bên bờ lay động, mát lạnh, làm cô có cảm giác như đang mùa xuân. Chạy xe đạp chỉ được một đoạn ngắn, sau đó Minh Mị đi dạo bên hồ, trên đường đi cô gặp rất nhiều tiểu thương có gợi ý về "Đối tượng hẹn hò", tuy nhiên muốn lấy được gợi ý thì phải thực hiện thử thách, đây cũng là để gia tăng điểm thú vị cho chương trình. Trải qua năm ải chém sáu tướng, rốt cuộc Minh Mị cũng tới được Đoạn Kiều. Cô chậm rãi đi trên chiếc cầu hình vòm, gió nhẹ thoảng qua, làn váy lay động, cô đứng trên cầu nhìn thấy người nọ quay đầu lại. "Chào em." Cô nghe giọng anh ta. Người nọ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây màu xanh đen cắt may vừa vặn, không thắt caravat, trên ngón vô danh bàn tay phải buộc một sợi dây đỏ. Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song*. *Câu “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song” (chữ Hán: 陌上人如玉,公子世无双) nghĩa là người ở trên đường đẹp như ngọc, các công tử trên đời không ai sánh bằng, là một câu thơ khuyết danh ở trên mạng, dùng để miêu tả người đàn ông thanh lịch, ôn hòa. Trông thấy gương mặt quen thuộc, Minh Mị không phát hiện nụ cười trên môi cô càng thêm sáng chói, "Chào anh." Người nọ chính là Giang Tuần. Rất nhiều năm về sau, mỗi khi Giang Tuần nhận được một giải thưởng lớn cho phim ảnh, đêm khuya vắng lặng anh đều nhớ tới cảnh năm đó cô đứng trên Đoạn Kiều bắt ngang Tây Hồ, váy trắng bồng bềnh, phất phơ theo gió như cành dương liễu, còn anh giống như tàu viễn dương, mãi mãi không có cách nào cập bến.
« Trước Sau »