Thượng Phong

Chương 49: Đổi cách cảm ơn khác
« Trước Sau »
Edit: Thảo Anh Gần đây ngày nào Chung Linh cũng tìm Trì Thanh Chước để học bù, lần đầu tiên cô cảm thấy học bù là một chuyện mang lại cảm giác vui sướng cho mình. Tuy Trì Thanh Chước không phải người tâm lý nhưng phương pháp dạy học của anh rất chính xác, bắt đầu từ những kiến thức đơn giản nhất rồi dần dần tăng độ khó, khiến Chung Linh không cố sức khi phải học, thậm chí còn cảm thấy hoá ra những kiến thức này rất dễ hiểu. Học tập là như thế, chỉ cần hiểu bài là hứng thú sẽ tăng vọt. Thậm chí cô bắt đầu ôm chờ mong với Trì Thanh Chước. Trì Thanh Chước thấy cô vui vẻ thì trong lòng cũng thoải mái theo. Nhưng Chung Linh quá chú tâm vào việc học, mỗi lần gặp mặt đều chỉ hỏi về bài tập, không ngừng mở to đôi mắt sáng ngời mà đặt câu hỏi với anh. Trì Thanh Chước rất khó chịu. Hôm nay, sau khi học xong tiết tự học buổi tối, Chung Linh lại đi theo Trì Thanh Chước, nhỏ giọng rầm rì nói về kiến thức mới học. Trì Thanh Chước trả lời qua loa có lệ, Chung Linh cũng hoàn toàn không nhận ra. Bỗng nhiên cô như nhớ tới chuyện gì đó, kéo cánh tay anh rồi hỏi: “Môn Toán mình có chút không hiểu lắm, nếu cậu rảnh thì có thể xem giúp mình một chút được không?” Trì Thanh Chước liếc mắt nhìn cô: “Không được.” Chung Linh không ngờ mình sẽ bị từ chối, mắt hạnh mở to, sau khi phản ứng lại, trong mắt không giấu được sự mất mát. Trì Thanh Chước rất bất mãn, giống như Chung Linh ở bên cạnh anh chỉ vì chuyện học vậy. Trong mắt hoàn toàn không có anh. “Hôm nay không nói chuyện học hành.” Trì Thanh Chước dắt Chung Linh đi đến ven hồ gần đó. Đã là đầu tháng 5, nhiệt độ đã ấm lên nhiều, cho dù là buổi tối thì vẫn có vài người đi bộ bên hồ. “Vậy nói cái gì bây giờ?” Chung Linh cùng anh tản bộ trên con đường nhỏ ven hồ, thắc mắc hỏi. “Nói về em.” Có trong nháy mắt cô không biết phải làm sao: “Mình….Hình như mình không có gì để nói.” Từ nhỏ cô luôn hoàn thành mọi việc theo sự sắp xếp của mẹ, không có phương diện nào xuất chúng, cũng không phải người có hành xử khác lạ trong lớp, càng chẳng giống như anh, người có thể trở thành tiêu điểm trong mắt đám đông. “Em thích cái gì?” Trì Thanh Chước quay đầu nhìn Chung Linh, dáng vẻ của cô có chút ngây ngốc. Chung Linh suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Hình như mình không thích gì hết.” Trì Thanh Chước nhớ tới lần trước cô đứng ở trước quầy hàng đồ trang sức handmade, có vẻ rất thích thú. Rõ ràng là có đồ vật yêu thích. Trì Thanh Chước lại hỏi: “Vậy thích ăn cái gì?” Chung Linh bắt đầu nhớ lại: “Viên bạch tuộc?” (Viên bạch tuộc Takoyaki) “Nhất là dưới nước sốt ở bên trên rồi rắc một chút hành lên. Ăn chung với nhau ngon lắm.” “Nhưng ăn nhiều sẽ hơi ngán đó.” Trì Thanh Chước yên lặng nắm lấy tay cô: “Còn gì nữa không?” “Thú cưng có được không?” “Thích cái gì?” Chung Linh như nghĩ đến chuyện gì vui vẻ, không tự giác mà lắc lắc tay anh: “Cậu biết loại thỏ tai cụp màu vàng không, lỗ tai rất dài còn rũ xuống ý.” Chung Linh còn thuận tay miêu tả dáng vẻ rũ tai của nó. “Lông xù xù đáng yêu lắm. Lúc ăn cũng cute cực.” “Nhưng mẹ mình nói nó nặng mùi, hơn nữa mình lại không có nhiều thời gian chăm sóc nên không cho mình nuôi.” Nói xong, Chung Linh có chút thất vọng. “Thích lắm à?” “Cũng không phải thích lắm, chỉ hơi hơi thôi.” Trì Thanh Chước chậm rãi nghe cô kể từng chuyện nhỏ nhặt, cảm thấy bất mãn trong lòng mới tan đi một ít. Hai người không biết đi dọc bên hồ bao lâu, cuối cùng Chung Linh bị anh kéo xuống ngồi lên một chiếc ghế dài ở ven hồ. Gió nhẹ bên hồ từ từ thổi qua, bên kia bờ là vô số ánh sao lấp lánh, bốn phía đen đặc, có loại cảm giác an tĩnh khiến người ta bình tâm Lưng Trì Thanh Chước dựa vào ghế, tư thái thanh thản, bốn bề vắng lặng, Chung Linh để mặc anh ôm mình ngồi trên đùi. Xung quanh thi thoảng có người đi qua, Chung Linh không nói chuyện nữa, lẳng lặng cảm nhận thời khắc thả lỏng này. Cô nhìn thấy cách đó không xa có người đang cầm thùng ở bên hồ làm gì đó, cô như phát hiện ra sự kiện mới lạ, quay đầu muốn nói với Trì Thanh Chước. Anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cả khuôn mặt chìm vào bóng đêm có chút mơ hồ, nhưng ngũ quan ưu việt vẫn rất rõ ràng trong mắt Chung Linh. Lông mi của anh rất dài, lưu lại một cái bóng nhàn nhạt dưới đáy mắt. Vì sao lông mi của một nam sinh lại dài như vậy? Chung Linh bị dáng vẻ này của anh hấp dẫn đến nỗi khó có thể dời mắt. Khoé miệng Trì Thanh Chước nhếch lên: “Thích thì hôn một cái.” Chung Linh bị bắt tại trận, cuống quít nhìn đi nơi khác, ngón tay cũng xoắn chặt. “Thích hay là không thích?” Trì Thanh Chước mở mắt, duỗi tay xoay mặt cô lại, hai người đối diện với nhau. Chung Linh muốn quay đi nhưng không được. Đôi mắt đen láy của Trì Thanh Chước chăm chú nhìn cô, giống như không nghe được đáp án thì sẽ không bỏ qua. Nhưng rõ ràng anh chỉ chấp nhận một đáp án duy nhất. Sợi tóc của Chung Linh bị gió thổi khẽ bay, cả người ngồi trên đùi Trì Thanh Chước, ngoan ngoãn lại điềm tĩnh. Qua hồi lâu, Chung Linh mới duỗi tay ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng chậm rãi tới gần, đặt lên má anh một nụ hôn thuần khiết. Thích. “Cảm ơn cậu đã dạy thêm cho mình.” Hơi thở của cô phả lên mặt Trì Thanh Chước, dịu dàng nói ra những lời này. Chung Linh chính là như vậy, giống như đối phương đối xử với cô tốt một chút, cô sẽ nhớ kỹ thật lâu. Có chút ngốc lại đáng yêu. Trì Thanh Chước chế trụ lấy cô, hôn lấy môi cô: “Em đổi cách cảm ơn khác đi.” “Miệng cũng vô ích.” Hình như Chung Linh hiểu ý anh muốn nói là gì.
« Trước Sau »