Thượng Phong
Chương 2: Nóng rực
Edit: Vũ Vũ
Cây cối bên ngoài bị gió thổi kêu xào xạc, Chung Linh nắm chặt lấy mép bài thi, ngập ngừng nói: “Còn có chuyện gì nữa không…Nếu không thì…thì mình đi về trước.”
Đôi mắt của Trì Thanh Chước đen láy, ở trong bóng đêm lại càng như phát sáng. Nhìn người trước mặt rồi cố nhớ lại xem mình có từng nặng lời khiến cô có dáng vẻ lo lắng hãi hùng này không.
Hình như không có.
Anh mở miệng hỏi: “Em sợ tôi?”
Giọng điệu nghiêm nghị như thể đang chất vấn Chung Linh.
Chung Linh vừa nghe vậy hai chân đã mềm nhũn, cuống quít phủ nhận: “Không, mình không sợ.”
Từ đầu đến cuối cô còn chẳng dám nhìn Trì Thanh Chước.
Trì Thanh Chước bực bội một cách khó hiểu, tiến lên một bước, cúi người duỗi tay nâng cằm người trước mặt, đôi mắt sâu thăm thẳm cùng mắt hạnh trong trẻo đột nhiên chạm vào nhau, Chung Linh còn có thể nghe được tiếng hít thở của anh.
Thân thể lui về phía sau theo bản năng, nhưng cằm lại bị anh giữ chặt nên không thể động đậy.
“Vậy tại sao lại muốn trốn?” Trì Thanh Chước cưỡng chế cô phải đối diện với mình.
Lần đầu tiên hai người dựa vào nhau gần như vậy, Chung Linh nhìn vào đôi mắt hẹp dài của anh, vốn dĩ đã không giận tự uy, mang theo hơi thở người sống chớ gần, lúc này lại nhìn cô chằm chằm, cả người Chung Linh bắt đầu hơi run lên.
Chung Linh có một khuyết điểm, Chung Vân Tuệ cũng đã nói rất nhiều lần. Đó chính là cô cực kì dễ khóc. Phàm là hơi nặng lời một chút thì Chung Linh sẽ cúi thấp đầu, nước mắt lã chã rơi.
Cho nên mỗi lần Chung Vân Tuệ còn chưa kịp mắng cô thì cô đã khóc không thành tiếng, như thể chịu rất nhiều ấm ức. Ngược lại Chung Vân Tuệ còn phải dỗ dành cô.
Chung Linh cũng muốn sửa tật xấu này, nhưng nó như một phản ứng sinh lý tự nhiên, hoàn toàn không chịu sự khống chế của cô. Giờ phút này Chung Linh lại cảm nhận được hốc mắt lên men, trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Hai người cách nhau rất gần, Trì Thanh Chước có thể thấy rõ ràng hai tròng mắt sạch sẽ của cô như phủ một tầng sương, như mây khói mờ mịt bao phủ lấy núi non trùng điệp vào sáng sớm.
Nước mắt bỗng chảy xuống từ hốc mắt, để lại trên má trắng nõn một vệt nước dài, Chung Linh vội quay đầu đi.
Ngực Trì Thanh Chước sinh ra cảm giác co rút, anh buông tay, ngữ khí hoà hoãn lại: “Khóc cái gì?”
Chung Linh duỗi tay lau nước mắt, khụt khịt nói: “Mình…mình cũng không biết…”
Chung Linh sợ Trì Thanh Chước, anh lạnh nhạt không gần gũi, tính cách lại cường thế, khiến Chung Linh cảm thấy giây tiếp theo anh sẽ nổi giận ngay lập tức, giống hệt như hiện tại vậy.
Cô không làm gì cả nhưng Trì Thanh Chước lại như thể đang tức giận.
Ngữ khí của anh rất giống đang thẩm vấn nạn nhân.
Mỗi khi Trì Thanh Chước đứng ở trước mặt, cũng chẳng hiểu tại sao cô lại sợ anh như rắn rết, anh mới chỉ hỏi hai câu mà cô đã chảy nước mắt.
Trì Thanh Chước không nói chuyện nữa.
Chung Linh thấy ánh mắt của anh vẫn dán trên người mình thì vội lau nước mắt, sau đó nói: “Mình…mình đi về trước.”
Trì Thanh Chước “ừ” một tiếng.
Chung Linh cầm chặt lấy bài thi, vội vã rời đi như đang chạy trốn.
Để lại Trì Thanh Chước vẫn đứng đó, nhìn bóng dáng cô cuống quít chạy đi, một lúc sau mới khoác balo lên rồi đi xuống cầu thang.
–
Buổi tối về nhà, Chung Linh ngồi vào bàn học, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Sau một lúc lâu cô mới bật đèn bàn, lấy bài thi của anh từ cặp sách ra, cầm lấy bút bắt đầu nghiêm túc đọc đề.
Chuyện đồng ý làm thì phải làm đến cùng.
Chung Vân Tuệ mới rửa mặt xong, trước khi đi ngủ thì vào phòng Chung Linh như thường lệ: “Bé còn chưa đi ngủ sao?”
Chung Linh ngẩng đầu nhìn mẹ: “Con làm bài xong sẽ đi ngủ ạ.”
Chung Vân Tuệ thấy cô nghiêm túc thì dặn dò cô nghỉ ngơi sớm một chút rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.
Nhưng Vật Lý không phải thế mạnh của Chung Linh, chật vật mãi mới làm xong được mấy bài cô hiểu sơ sơ. Chung Linh mệt rã rời xoa xoa mí mắt, nhìn đống câu hỏi đã làm gần xong, lúc này Chung Linh mới dọn đồ rồi lên giường đi ngủ.
Trong mơ cô gặp được Trì Than Chước, ánh mắt của anh lạnh nhạt hệt như lần đầu gặp, Chung Linh thấy vậy muốn chạy đi, nhưng chưa kịp chạy đã nghe thấy Trì Thanh Chước ra lệnh: “Lại đây!”
Cả người khựng lại, bả vai run rẩy một cách vô ý thức.
Trì Thanh Chước đè thấp giọng: “Nghe lời đi.”
Cuối cùng Chung Linh bị anh ôm chặt vào trong lòng, anh giống như giống đực có tính chiếm hữu mạnh, ngửi mùi hương trên người Chung Linh, nụ hôn nóng rực cũng lơ đãng dừng lại ở vành tai cô.
Nóng quá.
Vào lúc anh làm ra hành động càng quá đáng hơn, Chung Linh bừng tỉnh.
Cô còn chưa kịp hoàn hồn, lồng ngực phập phồng, trời bên ngoài vẫn còn xám xịt, nhờ vào ánh sáng mỏng manh mà có thể thấy rõ đồng hồ chỉ 5 rưỡi sáng.
Cô lại nằm xuống giường, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là hình dáng Trì Thanh Chước trong giấc mơ ban nãy lại hiện ra.
1026 words
------oOo------