Thượng Phong
Chương 105: Ở cạnh cô
Edit: Chu
Trì Thanh Chước thấy Chung Linh không mấy vui vẻ nên dẫn cô đi leo núi giải sầu.
Ở ngoại thành có một ngọn núi, ánh mặt trời chiếu rọi vào những phiến lá nối tiếp nhau trong khu rừng rộng lớn, sự thay đổi của ánh sáng cùng bóng tối tạo nên một cảnh tượng tuyệt mỹ.
Rời xa thành thị, trong không khí tràn ngập hương cỏ cây tươi mát, đạp lên những thềm có hình phiến đá xanh, Chung Linh ngẩng đầu nhìn về phía những hàng cây bên sườn, nghe được cách đó không xa có tiếng suối chảy, nội tâm được thiên nhiên an ủi đôi phần.
Hai người mang theo chút thức ăn và đồ uống, rồi leo từ từ lên trên.
Còn có một vài nhóm người cũng đang leo núi, hoặc là những bạn trẻ kết bạn lập thành nhóm, và những gia đình đi du lịch, Trì Thanh Chước chăm sóc Chung Linh, thả chậm tốc độ leo núi, thềm đá không rộng lắm, đôi lúc phải nhường đường cho những người khác lên trước.
Ngọn núi không tính là quá cao, nhưng đường đi lại xa, Chung Linh càng lúc càng mệt hơn khi đi gần đến điểm cuối cùng, vào lúc Trì Thanh Chước nắm tay cô, cũng là khi lên đến đỉnh núi.
Trên đỉnh núi có một ngôi chùa, bị những tán lá xanh tươi tốt vây quanh ở giữa, yên tĩnh cổ kính. Trì Thanh Chước lấy nước đưa cho Chung Linh, nhìn về phía bức tường hồng ngói đen ở xa xa, “Muốn đi vào cúng không?”
Chung Linh ngước lên nhìn thoáng qua, nhận lấy chai nước uống hai ngụm sau đó đưa phần còn lại cho anh, “Được ạ.”
Trì Thanh Chước uống hết nước dư xong, lại dẫn người theo đi vào xin hương bái Phật.
Không có nhiều người trong chùa, Chung Linh không biết rõ tên cụ thể của những pho tượng Phật, nhưng trong lòng cực kỳ thành kính tin tưởng, dựa theo hướng dẫn đi theo người khác thành tâm cúng bái.
Cô quay đầu lại nhìn Trì Thanh Chước, anh cũng đi theo như mình, dâng hương lễ Phật theo trình tự.
Lúc ra khỏi chùa, hoàng hôn đỏ hồng tản ra khí nóng còn sót lại, chói lọi chiếu vào hai người, da thịt loã lồ cảm nhận được hơi ấm đến từ ánh hoàng hôn.
“Cậu tin vào việc này không?” Chung Linh hỏi Trì Thanh Chước.
“Không tin.”
Khi xuống núi, hai chân Chung Linh nhũn ra, được Trì Thanh Chước cõng xuống.
Ghé người vào tấm lưng vững chắc của anh, vòng tay quanh cổ anh và chéo nhau trước xương quai xanh, đầu nhẹ nhàng dựa vào sau gáy, dán lên da thịt anh.
“Trì Thanh Chước, cậu biết mình vừa cầu nguyện gì không?”
Trì Thanh Chước kéo cô dựa về phía trước một chút, rồi nghiêng mặt hỏi cô, “Đã cầu gì vậy?”
Chung Linh chậm rãi nói, “Mình hy vọng mẹ mình mãi mãi được hạnh phúc.”
Cô dựa vào Trì Thanh Chước, “Hồi còn nhỏ sức khoẻ của mình không tốt, ba ngày bị bệnh hai lần, lúc còn ở quê mẹ cũng cõng mình thế này, đưa mình đến phòng khám khám bệnh vào nửa đêm.”
“Mẹ mình thật sự vô cùng vô cùng tốt, cậu biết không, mẹ luôn nỗ lực để làm việc, có đôi khi còn mệt mỏi vì áp lực quá lớn, vậy nên mình muốn mẹ được vui vẻ nhiều hơn.”
Chung Linh ghé vào trên vai anh, dịu dàng kể lại từng kỷ niệm giữa hai mẹ con.
Nói xong câu cuối cùng, Chung Linh không kiềm được rơi nước mắt, nức nở nói, “Nhưng không biết tại sao, mình lại đau lòng quá.”
Cô thấp giọng lặp lại, “Tim của mình trở nên trống rỗng, giống như đã bị lấy đi tất cả mọi thứ.”
“Mình thật sự có chút buồn bã.”
Nước mắt Chung Linh nóng hổi, dừng trên da thịt sau lưng anh, giống hệt bị bỏng cháy.
Trì Thanh Chước không để ý một chút cảm xúc truyền đến từ trong lòng, chỉ bình tĩnh trả lời cô ngắn gọn, sau đó kéo cô dán sát vào lưng mình hơn.
Dù cõng thêm người đi xuống núi, tốc độ của Trì Thanh Chước lại nhanh hơn so với khi leo lên núi rất nhiều. Sau khi nói mệt rồi, Chung Linh dựa vào anh nghỉ ngơi, lắng nghe tiếng hít thở ổn định của anh.
Chờ đến lúc rời khỏi đường mòn và trở lại tuyến đường giao thông chính, trời đã có chút tối.
Chung Linh leo xuống khỏi lưng anh, đứng bất động ở ven đường.
Nhiệt độ không khí cũng bắt đầu hạ thấp, Trì Thanh Chước tới gần sờ cánh tay lạnh lẽo của cô, “Về nhà thôi.”
Chung Linh đẩy anh ra, lui về sau hai bước, ngăn không cho anh tới gần, “Đứng thế này được rồi.”
Chiếc áo sơ mi trắng của Trì Thanh Chước sắp bị bóng đêm bao phủ hoàn toàn, Chung Linh nhìn anh, nhẹ giọng hỏi, “Trì Thanh Chước, cậu thích mình đúng không?”
Dường như Trì Thanh Chước không ngờ Chung Linh sẽ hỏi đến vấn đề này, sau khi phản ứng lại, anh “ừ” một tiếng, đây chính là câu trả lời.
“Vậy cậu có thể chính thức tỏ tình với mình không?”
Cố tình nâng giọng điệu cao lên, vang vọng du dương giữa núi rừng.
Trì Thanh Chước đứng bất động tại chỗ, không nói câu nào.
Chung Linh nhìn thẳng vào anh, chậm rãi di chuyển bước chân lùi ra sau, “Mình cực kỳ lo sợ, sợ rằng cậu đối với mình chỉ là hứng thú nhất thời, chỉ trêu chọc và thích mình trong một lúc ngắn ngủi mà thôi.”
“Mình sợ một ngày nào đó cậu sẽ biến mất, đột nhiên không thích mình nữa, mình biết phải làm sao đây. Tính cách của mình như vậy, lúc dính người sẽ đặc biệt phiền phức, lỡ như cậu không chịu nổi thì sao bây giờ.”
“Lúc bắt đầu, mình nghĩ rằng đợi qua khoảng thời gian này cậu sẽ lập tức mất đi hứng thú với mình, nhưng cậu không có, ngược lại còn đối xử với mình ngày càng tốt hơn, làm cho mình không có cách nào rời xa cậu được.”
Chung Linh dừng lại, nhìn Trì Thanh Chước, “Mình thừa nhận là mình thích cậu, dù biết cậu đã làm ra những chuyện đó với mình, biết rằng cậu không phải người tốt, nhưng mình vẫn thích, cực kỳ thích cậu.”
“Cho nên cậu có thể, chính thức thổ lộ với mình một lần vào lúc này được không?”
Dứt lời, Chung Linh nhìn về phía Trì Thanh Chước, đôi mắt ngấn nước sáng ngời trong bóng tối.
Bầu không khí rơi vào trầm mặc một lúc, Trì Thanh Chước đứng thẳng người cách cô vài mét, dáng người cao gầy không hề động đậy.