Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu
Chương 93: Nhuỵ tâm
Nói xong, hắn hơi nghiêng người về phía trước, ép tiểu cung nữ ngã ngồi xuống, đỏ mặt ngẩng đầu nhìn hắn.
Càng gần, ánh mắt nàng càng mơ hồ, cho đến khi nam nhân hôn lên môi nàng, bàn tay to chắn trước mắt nàng, khàn giọng: “Nhắm mắt lại.”
Tiểu cung nữ nghe lời.
D//ục v//ọng áp chế hồi lâu mãnh liệt mà đến, hai người gần như không có làm gì để an ủi nhau, ôm ấp, không ngừng hôn môi.
Ôm hôn, quần áo rơi vãi khắp sàn, nam nhân vai rộng eo thon, đè tiểu cung nữ ra làm ở các nơi trong điện, dư//ơng v//ật to lớn ở trong lỗ nhỏ đỏ au đâm rút ra vào, khuấy đảo ra chất lỏng ở chỗ giao hợp.
Mưa to đánh vào nụ hoa mỏng manh, cánh hoa càng đỏ, hoa càng nở rộ hơn, lõi nhỏ chảy ra mật dịch.
Mãi cho đến khi nụ hoa run rẩy dữ dội, ôm lấy nhau, dây dưa hôn môi, đôi chân dài trắng nõn của thiếu nữ treo trên eo nam nhân, khẽ thở dốc, ôm lấy nhau lại một phen càn quấy.
Một đêm ấm áp.
Ngày hôm sau Thiếu Đế hạ triều phê duyệt tấu chương ở Kỳ Lân điện, đợi đến buổi chiều, đại thái giám Triệu Đồng đi vào thông truyền.
Quả nhiên nhìn thấy thân tín bên cạnh Vương Thái hậu Hoa Dương đến mời hắn.
“Vương thượng, Vương Thái hậu mời ngài đi một chuyến, nói là có việc muốn bàn.”
“Trẫm biết.” Thiếu Đế đáp lại, phất tay để ông ta dẫn đường, biết trốn cũng không thoát, dứt khoát lập tức đi về hướng Từ An cung.
Khi đến nơi, hắn mới phát hiện Sở Vương nữ cũng ở đây, đang thân mật ngồi bên cạnh dựa vào Vương Thái hậu Hoa Dương nói chuyện với bà.
Vương Thái hậu Hoa Dương cười tươi đến mức híp mắt lại, vỗ vỗ tay nàng ta, trông rất yêu thích nàng ta, nghe thấy cung nữ thông truyền, chỉ hừ một tiếng, không cho Thiếu Đế một chút sắc mặt tốt.
Đứng ngay trước mặt người ngoài, vẫn là giọng điệu vui vẻ nói: “Chính nhi đến rồi, Ai gia gọi con tới vào lúc này, không quấy rầy con đang bận rộn phê duyệt tấu chương triều sự chứ.”
Thiếu Đế sờ sờ mũi, cười một tiếng, “Tổ mẫu tìm Cô, sao có thể quấy rầy.”
Hắn lại nói thêm vài câu dễ nghe để dỗ dành bà, Sở Vương nữ ở một bên rất giỏi quan sát, phối hợp với hắn dỗ dành bà lão tóc hoa râm cao hứng.
Hoa Dương lôi kéo hai người nói chuyện phiếm một lúc rồi lại nói mình mệt mỏi. Dặn dò Thiếu Đế đưa công chúa Sở quốc rời đi, dụng ý không cần nói cũng biết.
Thiếu Đế dừng một chút, nghĩ đến điều gì đó mà do dự trong chốc lát, nhưng vẫn là nhàn nhạt đồng ý.
Công chúa Tề quốc quá trầm lắng, mà Sở Vương nữ lại không như vậy, dọc theo đường đi đều rất có chừng mực, đã nhiệt tình thì cũng sẽ không quá mức nịnh nọt lấy lòng người khác.
Nữ tử như vậy, thật sự là người thích hợp nhất cho vị trí vương hậu.
Thiếu Đế nghĩ, nhíu mày, nghĩ đến tiểu cung nữ mấy lần đề cập đến có phải sẽ lập công chúa Sở quốc làm vương hậu hay không, lúc này trong lòng hắn ngược lại có chút vô thức không muốn liệt Sở Vương nữ vào người được chọn làm vương hậu.
Nhưng Sở vương nữ không có khuyết điểm, hào phóng khéo léo, Doanh Chính vẫn tùy tiện hỏi một câu theo phép tắc: “Công chúa đến vương cung đã quen chưa?”
“Nếu trong điện có chỗ nào không thích hợp, có thể tìm đến Triệu Đồng.”
Sở Vương nữ mỉm cười: “Vương thượng, mọi thứ của Tần Vương cung ta đều thích ứng được, hơn nữa cung điện mới rất đẹp, các cung nhân đều bố trí rất dụng tâm, Vương thượng vào trong cung của ta ngồi một chút đi.”
Nàng ta nhiệt tình mời hắn vào điện xem thử, đây là ý của Vương Thái hậu Hoa Dương, cũng không hẳn không phải là chút tâm tư của bản thân nàng ta.
Thiếu Đế im lặng một lát, chậm rãi bước qua cửa điện, tầm mắt nhìn một vòng xung quanh, khen: “Đúng thật là đã dụng tâm.”
Hắn đặt tay lên chuôi kiếm treo bên thắt lưng và vuốt ve, giống như đang suy nghĩ gì đó. Công chúa Sở quốc ở bên cạnh lại không chú ý tới, sau khi thấy hắn nhận lời mời vào điện, ý cười trong mắt cũng không thể ngăn được.
“Việc này còn phải đa tạ Vương thượng đã dặn dò, còn có đình hồ ở đó, bố trí giống cung điện của ta ở Sở quốc nữa.”
Nàng ta phụ họa, vui vẻ dẫn Thiếu Đế dạo quanh một vòng, sau đó dẫn hắn vào trong điện, phân phó cung nhân ở bên cạnh đi dâng rượu nếp của Sở quốc.
“Vương thượng nếm thử rượu gạo nếp này xem, là hàng cao cấp của Sở cung.”