Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu
Chương 14: Thương hại (H)
Chỉ là qua thời gian nghĩ lại, Doanh Chính nhanh chóng cười rộ lên, ngón tay khẽ vuốt vết máu trên môi nàng, tăng thêm lực đạo, nhìn một giọt máu ngưng tụ trên chỗ môi bị cắn rách của nàng, chậm rãi nói: “Nhìn thật đáng thương.”
Ánh mắt của Thiếu Đế lộ vẻ thương hại, tư thái lại nhìn tiểu cung nữ từ trên cao xuống tiểu cung nữ.
Ánh mắt của hắn chỉ là nhất thời đảo qua môi Lạc Thù, sau đó lại nhìn xuống phía dưới, dừng lại ở cặp v//ú vểnh cao của thiếu nữ bởi vì nàng hơi nghiêng người về phía sau, trắng nõn tròn trịa, phập phồng lắc lư theo hơi thở của nàng.
Lạc Thù ngẩng mặt lên, lông mi rũ xuống, hai tai dần nóng lên.
Cảm nhận được cây g//ậy th//ịt đang cắm ở trong lỗ nhỏ của nàng càng lúc càng to hơn, kéo căng hoàn toàn các nếp thịt trong â//m đ//ạo, thậm chí còn nhảy lên hai lần.
Bàn tay Doanh Chính nắm cằm của nàng không buông lỏng, dùng lực trên tay nhẹ hơn đồng thời dưới thân bắt đầu đâm rút, đầu tiên là chậm rãi rút ra đưa vào vài ba lần, chỉ đẩy nhẹ ở chỗ cửa h/uyệt.
Lạc Thù cuối cùng cũng không nhịn được thả lỏng môi, khẽ r//ên r//ỉ một tiếng, Thiếu Đế lại thúc mạnh vào một lần nữa, gần như muốn chạm tới cổ t//ử cu//ng bên trong, liên tục tiến sâu vào trong.
Môi trường xung quanh dần dần trở nên khô nóng, thân thể trắng nõn của tiểu cung nữ hơi ửng hồng khiến người ta yêu thương, trên làn da nhẵn mịn phủ một tầng mồ hôi mỏng, bộ ngực phập phồng lên xuống, gợn sóng thịt tung bay.
Cho đến khi bàn tay Doanh Chính xoa nắn bầu v//ú của nàng đột nhiên siết chặt, d//ương v//ật điên cuồng đâm rút mấy lần, toàn bộ t//inh d//ịch đặc quánh đều bắn vào chỗ sâu nhất.
Ho//an á//i kết thúc.
Doanh Chính thả lỏng tay đang kiềm chế Lạc Thù, rút ra, ngồi ở bên giường không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không phân phó bất cứ điều gì.
“Vương thượng, nô tỳ gọi người đến hầu hạ ngài.”
Lạc Thù gắng gượng ngồi dậy, đưa tay ra rung chuông.
Nàng muốn nhanh chóng cáo lui, trở về nhĩ phòng tắm rửa, lấy mấy thứ đó của Thiếu Đế ra.
Thiếu Đế đảo mắt sang, lẳng lặng nhìn nàng mặc lại quần áo xong, ngay cả khi đứng trước mặt hắn mà chân vẫn đang run rẩy không đứng vững, còn phúc thân hành lễ cáo lui.
“Vương thượng, nô tỳ xin cáo lui.”
Lạc Thù cúi đầu nhìn xuống gạch xanh trên mặt đất.
Doanh Chính nhìn nàng một cái, tùy ý phất tay: “Lui ra đi.”
–
Lạc Thù tắm rửa xong, canh giữ ở gian ngoài tẩm điện ban đêm theo thường lệ.
Nàng khoanh chân ngồi trên trường kỷ, sau lưng dựa vào mặt tường lạnh buốt, chiếc chăn mềm được xếp gọn để sang một bên. Tẩm y mỏng manh cũng không có tác dụng giữ ấm gì mấy cho nàng.
Tiểu cung nữ mở to mắt, lẳng lặng suy nghĩ thật lâu, mới trở mình chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Doanh Chính đi thượng triều, sau khi hạ triều lại ở trong đại điện phê duyệt tấu chương.
Hôm nay Thái hậu Triệu Cơ vẫn nói bệnh không lên triều sớm, lại phái thái giám thân tín bên người đến Hàm Dương cung truyền lời, gọi cả ba cung nữ thông phòng mà ả ta chọn lựa cho Doanh Chính tới Cam Tuyền cung hỏi chuyện.
Thái hậu Triệu Cơ mặc dù tư đức hoang d//âm, nhưng làm mẫu thân, ả ta không muốn nói nhiều với đứa con trai duy nhất của mình, nhưng đối với thiếu niên Doanh Chính hiểu chuyện cũng rất để tâm.
Ngay từ đầu ba cung nữ này cũng là do ả lựa chọn kỹ càng, dung mạo dáng người phong thái đều là vạn dặm mới tìm được một.
Nguyên thân Lạc Thù, Hàm Xảo, Bái Xuân, ba người trở nên khá quen thân sau khi được huấn luyện chuyện phòng the cùng một chỗ.
Bởi vì Lạc Thù sau khi được Doanh Chính chọn đi thị tẩm vẫn luôn ở chính điện, không gặp hai người khác vài ngày.
Trên đường đến Cam Tuyền cung, Bái Xuân và Hàm Xảo không ngừng hỏi thăm tin tức từ phía Lạc Thù.
Dung mạo tương đối quyến rũ chính là Hàm Xảo, tuổi của nàng ta hơi lớn hơn hai người còn lại một chút, dáng người cũng đầy đặn nhất.
Hàm Xảo thân mật ôm lấy cánh tay Lạc Thù, mỉm cười nói: “Cuối cùng cũng có cơ hội chúc mừng muội muội, không ngờ trong ba người chúng ta muội là người được thị tẩm đầu tiên. Muội muội nói nhỏ cho ta biết, Vương thượng đối xử với muội thế nào?”