Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu
Chương 116: Mất khống chế (H)
Thiếu Đế ôm lấy eo nàng, tay dùng sức, ép nàng ưỡn thẳng phần thân trên lên, càng thuận tiện cho hành động của hắn.
Tiểu cung nữ đỏ mặt như sắp rỉ máu, gấp đến độ liên tục đẩy hắn ra: “Vương thượng, đừng ở chỗ này.”
Tay nàng đẩy lung tung vào mặt hắn, còn đánh vào cằm hắn.
Nam nhân than nhẹ một tiếng, cắn thật mạnh vào n//úm v//ú của nàng để trả thù, theo lời ngẩng đầu lên, mặt mày tuấn mỹ nhuốm đầy t//ình d//ục.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt như hổ sói, tiểu cung nữ có chút dự cảm bất an, túm áo hắn khoác lên người mình chặt hơn một chút.
“Ta… Vương thượng… A…” Nàng lắp bắp muốn chuyển đề tài, đột nhiên bị đau ‘a’ lên một tiếng, nam nhân ra sức nhào nặn bộ ngực của nàng.
Hắn chưa bao giờ dịu dàng trong khi h//oan á//i.
Dây cương trên tay đột nhiên siết chặt, hai chân kẹp vào bụng ngựa, nhìn về phía trước, cưỡi ngựa đi qua khu rừng ngày càng rậm rạp.
Con ngựa dưới sự khống chế của Thiếu Đế thì chạy như điên, còn tiểu cung nữ thì càng thêm xóc nảy, nam nhân thẳng lưng, dư//ơng v//ật cứng ngắc theo lưng ngựa thọc vào rút ra.
Thiếu Đế đẩy áo trong của nàng ra, kéo hai bầu v//ú trắng như tuyết l//oã l//ồ ra ngoài, không có áo che chắn, lại ngồi trên lưng ngựa xóc nảy, hai bầu v//ú càng run lên, lắc lư tung nảy.
“Đừng…” Lạc Thù bị hắn đâm đến nỗi nói đứt quãng.
Nam nhân nhìn đuôi mắt đỏ hoe, bàn tay to xoa mông nàng, dư//ơng v//ật thô to ra vào trong lỗ nhỏ đỏ au của nàng, nhiều lần đẩy vào t//ử c//ung, thỉnh thoảng gặp lúc con ngựa nhảy lên, q//uy đ//ầu to lớn càng tiến vào sâu hơn, non nửa cây g//ậy th//ịt cũng đâm vào.
“A——” Tiểu cung nữ kêu ê a liên tục, vừa khóc vừa đánh hắn, môi khẽ nhếch, sắp lên đỉnh, chất lỏng trong suốt chảy ra, tưới đầy giữa hai người.
Toàn thân nàng vô lực xụi lơ, lúc sắp ngã xuống thì Thiếu Đế kịp thời đỡ lấy nàng, hắn còn chưa tận hứng, rút g//ậy th//ịt ra trượt lên xuống giữa hoa môi của nàng, nhẹ nhàng chọc vào â//m v//ật mẫn cảm yếu ớt của nàng.
“Hức… đừng chọc vào chỗ đó, Vương thượng, ta thật sự không được…” Tiểu cung nữ nức nở, nàng bị hắn chơi lên đỉnh không biết bao nhiêu lần, nước cũng sắp chảy hết rồi.
Thiếu Đế mắt điếc tai ngơ, phát hiện thân thể nàng vì vậy mà mẫn cảm hơn, càng dùng sức, dứt khoát trói hai tay nàng ở trước ngực, muốn nàng nâng lên cho hắn xem.
Tiểu cung nữ không muốn, hắn liền nhẹ giọng dỗ dành bên tai nàng: “Một lần cuối cùng, nha?”
Lạc Thù có chút do dự nhìn hắn một cái, nhưng nàng thật sự rất mệt mỏi, cả người vô lực, mặc cho hắn sắp xếp, chỉ có thể đỏ mặt làm theo.
“Ngài nhanh lên.”
Thiếu Đế cười một tiếng, không đáp lời.
Quả nhiên hắn lại dùng lực mạnh bạo nhất quán đâm rút, mặc cho nàng khóc lóc van xin như thế nào cũng vô dụng, gần như dùng hết lực xỏ xuyên ra vào.
Khoái cảm thấu xương tê dại lan tràn khắp cơ thể hai người, theo con ngựa chạy như điên vài dặm, c//ôn th//ịt thọc vào rút ra phát ra tiếng nước, tiểu cung nữ bị hắn làm đến mức hai mắt trắng dã, â//m đ//ạo co rút lại dữ dội, hai cái lỗ nhỏ đều phun nước, từng luồng chất lỏng trong suốt phun ra hoà vào nhau, bị hắn làm đến mức mất khống chế, tè ra.
Người trong ngực mềm nhũn hôn mê bất tỉnh, Thiếu Đế thở hổn hển, bắn t//inh d//ịch trắng đục đặc quánh vào trong huyệt của nàng, ôm nàng xoay người xuống ngựa.
Nam nhân xử lý qua loa một phen, tìm ra nước từ trong túi da treo trên ngựa, cho Lạc Thù uống từng ngụm nhỏ.
Có thể là nàng vô cùng mệt mỏi, được Thiếu Đế ôm vào trong lòng ngủ rất sâu.
Thỉnh thoảng vô thức lật qua lật lại một chút, trên tay còn ngoan ngoãn ôm lấy eo hắn, khuôn mặt mềm mại áp vào ngực hắn.
Thiếu Đế ngồi dựa vào một gốc cây, nhìn chằm chằm bên mặt nàng trầm tư một hồi, lại ngước mắt lên nhìn sắc trời.
Hắn bắt đầu nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng, sớm chiều ở chung, còn cả bí mật nàng vẫn giấu ở đáy lòng.