Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu

Chương 1: Mảnh Sứ Vỡ
« Trước Sau »
Thiếu Đế hôm nay tâm tình không tốt. Đây là nhận thức chung của các cung nữ và thái giám trong ngoài điện hôm nay. Sáng sớm, Văn Tín hầu Lã Bất Vi đến thỉnh an Thiếu Đế, qua rất nhiều lễ nghi phiền phức, Thiếu Đế tuấn mỹ lắng nghe sắc mặt càng ngày càng kém, cuối cùng vẫn gật gật đầu. Thái giám ở bên cạnh hầu hạ nghe rõ, là Văn Tín hầu nói Thiếu Đế đã mười bảy tuổi, nên an bài cung nữ hiểu chuyện. Thái hậu Triệu Cơ đã chuẩn bị mấy cung nữ sạch sẽ chỉnh tề, chỉ chờ đêm nay Thiếu Đế lâm hạnh. Đại thái giám hầu hạ Thiếu Đế đã lâu, mấy ngày trước Triệu Thái hậu đã nói với đế vương chuyện này, bị hắn chỉ vài câu nói từ chối. Không ngờ hôm nay Văn Tín hầu lại tới. Đại thái giám lén lút nhìn trộm Thiếu Đế, quả nhiên chờ Văn Tín hầu vừa rời đi thì Thiếu Đế đã nổi giận bóp nát chén trà trong tay, ánh mắt hung ác nham hiểm, hắn gần như nghiến răng nói: “Mẫu thân có cấu kết với hắn.” Thiếu niên có vóc người cực cao lớn, mặc một thân áo tơi huyền y tinh xảo, đứng dậy nhìn xuống mảnh sứ vỡ màu trắng trên mặt đất. Gạch lát có màu xanh xám hơi tối, màu trắng rải rác khảm nạm ở trong đó, nhìn cực kỳ chướng mắt. Doanh Chính nhìn chốc lát, bước xuống cầu thang, đôi giày màu đen giẫm trên sứ vỡ, thanh âm đồ sứ khảm vào đế da vang lên. Thiếu niên nghiêng đầu hỏi đại thái giám đang cúi người ở bên cạnh. “Ngươi nói xem, khi nào mới có thể quét sạch những thứ chướng mắt này?” Lời hắn nói không phải đồ sứ vỡ, mà là Văn Tín hầu Lã Bất Vi mấy năm nay đã thâm nhập quyền thế của mình vào toàn bộ triều đình. Hiện tại dưới mí mắt hắn, Thái hậu Triệu Cơ và Lã Bất Vi còn dám thông đồng với nhau. Triệu Thái hậu không khuyên được Doanh Chính lập hậu nạp phi, liền tìm Văn Tín hầu đến trấn áp hắn. Đại thái giám Triệu Đồng lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, ông ở bên cạnh Thiếu Đế cũng đã nhiều năm, là lão nhân hầu hạ theo từ khi còn ở nước Triệu. Ông nhìn thấy những chuyện này, nhưng Thiếu Đế thật sự hỏi, ông chỉ là một tên hoạn quan thì sao dám xen vào? “Vương thượng nếu muốn, chúng thần sẽ lập tức truyền nhân tới thanh dọn.” Giọng nói bén nhọn của hoạn quan vang lên, còn có chút run rẩy không dễ phát giác. Thiếu Đế tất nhiên hiểu được, liếc ông một cái, bỗng bật cười: “Theo trẫm nhiều năm như vậy, vẫn không có tiền đồ.” Thiếu niên tuấn mỹ cười rộ lên, u ám giữa lông mày chợt như mây tan tiêu tán không ít. “Vương thượng anh minh, chúng thần ngu dốt đần độn, có thể ở lại bên người Vương thượng là đại hạnh của chúng thần.” Đại thái giám thở phào nhẹ nhõm, hơi đứng thẳng người lên, dù sao ông cũng coi như hiểu rõ Doanh Chính, rất có năng lực ứng đối với Thiếu Đế tâm tình tương đối tốt. Đại thái giám Triệu Đồng gọi cung nữ đến dọn dẹp sạch sẽ mảnh sứ vỡ trên mặt đất đại điện, sau đó lại quan sát sắc trời, thăm dò hỏi Thiếu Đế đang nhắm mắt dưỡng thần: “Vương thượng, ba cung nữ thông phòng được Thái hậu đưa tới đều được an bài ở Thiên điện rồi, ngài xem tối nay sẽ lâm hạnh ai?” Doanh Chính nhíu mày, không vui liếc ông một cái, trách mắng: “Mất hứng.” Ngay lúc phiền lòng lại tới hỏi hắn chuyện này, tên ngốc này, sớm muộn gì cũng phải tìm đại thái giám khác. Suy nghĩ của thiếu niên đều biểu lộ ở trên mặt, đại thái giám hậm hực truyền lên tên của ba cung nữ. Thiếu Đế trầm mặc một hồi, nhanh chóng nhìn lướt qua, đầu ngón tay điểm lên một cái tên trong đó. “Cái này đi.” “Lạc, ngũ hành thuộc thủy, Lạc Thủy.” “Tần thuộc thủy, mới diệt Hỏa Đức Chu triều.” Màu đen thuộc thuỷ, long bào của Doanh Chính cũng là màu đen. Đại thái giám Triệu Đồng khi nhìn thấy tên ba người thì đã đoán được cung nữ nào sẽ là người may mắn đêm nay. Đi trên hành lang gấp khúc dẫn đường, ánh nến trong Thiên điện sáng ngời, loáng thoáng có thể nhìn thấy một thân ảnh nữ tử yểu điệu, Triệu Đồng thức thời lui ra.
« Trước Sau »