Cám Dỗ Ngoại Tình
Chương 57: Cạm bẫy
“Thời Ngọc Thao, tôi muốn ngủ, nếu anh không còn việc gì nữa thì tôi cúp điện thoại đây.” Đường Du Nhiên vừa dứt lời, Thời Ngọc Thao ở đầu dây bên kia sợ Đường Du Nhiên cúp máy thật, vội vàng nói tiếp: “Có việc thật, chủ nhật ngày mai tôi hẹn Khâu Thiếu Trạch và một người bạn khác cùng đến sơn trang suối nước nóng ở ngoại ô chơi, em đi theo Khâu Thiếu Trạch đến đấy đi.”
Đường Du Nhiên nghe nhưng không có hứng thú, nói: “Không muốn đi ngâm suối nước nóng lắm! Đến lúc đó tôi xem sao đã.”
Mấy tên đàn ông tụ tập với nhau chẳng nói gì khác ngoài chuyện làm ăn, theo chân bọn họ đi chơi còn không bằng ở nhà nghỉ ngơi cho tốt!
“Cứ đi cùng đi, ngày mai tôi còn chuẩn bị một trò hay đấy.” Thời Ngọc Thao nói bóng gió.
“Là cái gì?” Cuối cùng Đường Du Nhiên cũng có chút hứng thú.
“Ngày mai tôi bảo Khâu Thiếu Trạch dẫn theo Bạch Tiên Nhi đến chơi.” Khi Thời Ngọc Thao nói đến ba chữ Bạch Tiên Nhi thì giọng trầm xuống một chút, lại nói tiếp: “Chuyện lần trước Bạch Tiên Nhi làm với em, tôi còn nhớ kỹ thay cô ta đây! Tôi giúp em hả giận.”
Lúc sinh nhật ông cụ trong nhà, nếu không phải Thời Ngọc Thao không có thời gian thì đã sớm trừng trị cô ta rồi.
Tuy nói Bạch Tiên Nhi là phụ nữ, Thời Ngọc Thao không tiện ra tay đánh cô ta, có điều Thời Ngọc Thao vẫn sẽ dùng gậy ông đập lưng ông.
“Anh định làm gì?” Đường Du Nhiên nhíu mày, có chút tò mò.
Đường Du Nhiên bây giờ sẽ không nhẹ dạ một chút nào đối với Bạch Tiên Nhi ác độc như vậy.
“Bây giờ tạm thời giữ bí mật, chờ ngày mai em đến đây sẽ biết.” Thời Ngọc Thao trưng dáng vẻ thần bí, nói xong thì nhếch môi cười ra tiếng, lại nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai gặp.”
Khoảng thời gian một đêm nháy mắt đã trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Đường Du Nhiên bị tiếng đập cửa của Khâu Thiếu Trạch đánh thức.
Đường Du Nhiên vừa mở cửa phòng đã thấy Khâu Thiếu Trạch đứng ở ngoài cửa.
“Du Nhiên, chủ nhật này cậu Thời hẹn chúng ta đến chơi ở biệt thự suối nước nóng trên núi nổi tiếng ngoài ngoại ô, em sửa soạn đi, chúng ta ăn xong bữa sáng thì đi ngay.”
“Em biết rồi.” Đường Du Nhiên gật đầu đáp lại rồi đóng cửa, quay về phòng thay quần áo và rửa mặt xong, vừa xuống lầu đã bắt gặp Bạch Tiên Nhi cũng đã rời giường, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, đang ngồi ở bàn ăn dùng bữa sáng.
Tâm trạng của Khâu Thiếu Trạch hôm nay có vẻ không tệ, lúc ăn bữa sáng không ngừng gắp thức ăn vào trong chén Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên không muốn chạm vào đồ ăn mà Khâu Thiếu Trạch gắp cho, dứt khoát buông đũa xuống nói với Khâu Thiếu Trạch: “Em ăn no rồi, hai người cứ ăn đi.”
Chờ Khâu Thiếu Trạch ăn xong, ba người lên xe ngay, Khâu Thiếu Trạch tự lái xe, xuất phát đến sơn trang suối nước nóng.
Hôm nay có lẽ là ngày Khâu Thiếu Trạch có tâm trạng tốt nhất trong khoảng thời gian này, mấy hôm trước vì Bạch Tiên Nhi làm hỏng chuyện đi vay, tài chính của công ty không đủ để quay vòng, Khâu Thiếu Trạch phải phiền lòng mãi.
Nếu không tìm được ngân hàng cho vay, Khâu Thiếu Trạch thật sự không thể nghĩ ra biện pháp nào khác, cũng không thể cứ trơ mắt nhìn công ty vì thiếu tài chính mà đóng cửa như vậy được!
Khâu Thiếu Trạch thật sự bị ép buộc đến không còn cách nào khác, đành phải mặt dày gọi điện thoại cho Thời Ngọc Thao.
Anh ta muốn tìm Thời Ngọc Thao mượn ít tiền, dù sao giá trị con người của Thời Ngọc Thao cũng đến hàng trăm tỷ, mấy ngàn vạn chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.
Khâu Thiếu Trạch ngại mở lời nói thẳng chuyện vay tiền với Thời Ngọc Thao, thử nói vài câu thăm dò rằng bây giờ tài chính quay vòng của công ty có chút khó khăn.
Lúc ấy Thời Ngọc Thao không nói gì, Khâu Thiếu Trạch còn tưởng là chuyện này không còn hy vọng nữa, không ngờ rằng đến buổi tối lại nhận được cuộc điện thoại mà Thời Ngọc Thao gọi đến.
Thời Ngọc Thao nói là có quen một người bạn trong nhà mở ngân hàng tư nhân, có thể giúp anh ta giải quyết chuyện vay tiền.
Anh còn giúp Khâu Thiếu Trạch sắp xếp xong rồi, nói là ngày mai hẹn người bạn kia cùng đến sơn trang suối nước nóng ngâm suối nước nóng.
Khâu Thiếu Trạch vừa nghe thì trong lòng mừng rỡ, lập tức đồng ý.
Lái xe gần một tiếng rưỡi, cuối cùng cũng tới được sơn trang suối nước nóng nổi tiếng ở ngoại ô.
Ba người Đường Du Nhiên, Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi xuống xe rồi đi vào sơn trang.
Nhân viên phục vụ trong sơn trang thấy Khâu Thiếu Trạch muốn tìm cậu Thời, dùng thái độ cung kính dẫn ba người Đường Du Nhiên vào bên trong phòng VIP.
Căn phòng được trang trí rất cổ kính, Đường Du Nhiên vừa bước vào đã thấy Thời Ngọc Thao đang ngồi uống rượu với một người đàn ông trẻ tuổi cao gầy.
Đỗ Yên Nhiên ngồi bên cạnh Thời Ngọc Thao, người phụ nữ trẻ tuổi cao gầy này cũng ngồi gần một cô gái trẻ có khuôn mặt xinh đẹp.
“Cậu Thời.” Khâu Thiếu Trạch đi vào, dẫn đầu lên tiếng chào hỏi với Thời Ngọc Thao, ánh mắt nhìn thấy người ngồi đối diện với Thời Ngọc Thao thì vội vàng cười nói: “Cậu Thời, người bạn này chính là Lăng tổng đúng không?”
Thời Ngọc Thao gật đầu, chỉ vào Khâu Thiếu Trạch đang đứng đối diện Lăng Tử Khôn, giới thiệu: “Cậu Lăng, đây là bạn bè của tôi, Khâu Thiếu Trạch.”
Khâu Thiếu Trạch thấy thế thì vội cười rồi đưa tay với Lăng Tử Khôn: “Xin chào Lăng tổng.”
Nhưng không ngờ Lăng Tử Khôn chỉ nhướng mày nhìn lướt qua Khâu Thiếu Trạch, không hề có ý muốn bắt tay với anh ta, chỉ gật đầu qua loa với Khâu Thiếu Trạch: “Ừm, tôi đã biết.”
Thái độ khinh thường này của Lăng Tử Khôn khiến vẻ mặt của Khâu Thiếu Trạch nhất thời cứng đờ, xấu hổ rút tay về.
Cuối cùng vẫn là Thời Ngọc Thao lên tiếng giảng hòa: “Thiếu Trạch, cậu ngồi xuống trước đi, thức ăn của sơn trang suối nước nóng này không tệ, mọi người đã đến đông đủ rồi, tôi sẽ bảo nhân viên phục vụ mang thức ăn lên ngay.”
Sắc mặt của Khâu Thiếu Trạch lúc này mới tốt hơn một chút, ngồi xuống bên cạnh Thời Ngọc Thao.
Đường Du Nhiên ngồi xuống bên cạnh Đỗ Yên Nhiên, còn Bạch Tiên Nhi lại không chút khách sáo ngồi ngay xuống chỗ kế bên Khâu Thiếu Trạch.
Đường Du Nhiên vừa ngồi xuống đã nhận ra một ánh mắt trần trụi đang dừng trên người mình, nhấc mắt lên thì lập tức đối diện với ánh mắt tùy tiện phóng túng của Lăng Tử Khôn.
Đường Du Nhiên nhất thời có chút chán ghét cau mày lại, tránh ánh mắt của Lăng Tử Khôn.
Hai người Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi không biết Lăng Tử Khôn, nhưng Đường Du Nhiên lại biết Lăng Tử Khôn này!
Vài năm trước lúc mới lên đại học, Lăng Tử Khôn cũng từng nổi tiếng lẫy lừng trong hội con nhà giàu ở Diệu Thành.
Trong nhà Lăng Tử Khôn có tiền có thế, anh ta lại là con trai một, từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều.
Cho nên đã tạo nên tính cách ngang ngược xấc xược của anh ta!
Năm ba đại học Lăng Tử Khôn đã quậy ra một vụ bê bối! Vụ bê bối ấy lúc đó gây ồn ào rất lớn, cha mẹ Lăng Tử Khôn dùng không ít tiền bạc và quan hệ mới không để cho Lăng Tử Khôn vào cục cảnh sát, có điều vì tránh đầu sóng ngọn gió, cha mẹ của anh ta đã đưa Lăng Tử Khôn ra nước ngoài.
Nhiều năm sau đó vẫn chưa trở về, Đường Du Nhiên thật ra không ngờ vậy mà Lăng Tử Khôn này đã về nước.
Nếu Đường Du Nhiên biết rằng hôm nay Lăng Tử Khôn tới đây, tuyệt đối cô sẽ không đến!
Đường Du Nhiên không muốn dây vào Lăng Tử Khôn, không ngờ Lăng Tử Khôn lại chào hỏi với Đường Du Nhiên trước: “À, đây không phải là cô Đường ư? Đã vài năm không gặp, cô Đường lại càng lúc càng xinh đẹp.”
Cái vòng luẩn quẩn của kẻ có tiền ở Diêu Thành chỉ lớn như thế, trước kia cha Đường cũng từng lui tới làm ăn với nhà của Lăng Tử Khôn, cho nên trước kia hai người đã gặp qua.