Cám Dỗ Ngoại Tình
Chương 27: Chúng ta chia tay đi!
Đường Du Nhiên không nghe ra được mùi giấm chua nồng nặc trong lời nói của Thời Ngọc Thao, nhắc tới Khâu Thiếu Trạch, Đường Du Nhiên nhịn không được châm chọc, cười lạnh nói: “Đúng, tôi đã khiến anh ta yêu tôi một lần nữa, bây giờ anh ta còn muốn cùng tôi sinh một đứa bé nữa kìa.”
Nghe nửa câu sau của Đường Du Nhiên, không hiểu sao anh cảm thấy có một đám lửa trực tiếp thiêu đốt trong tim mình.
Thời Ngọc Thao tức giận không quan tâm bóp chặt cằm Đường Du Nhiên, cúi xuống hung hăng hôn lên môi anh đào của cô.
Thế này vẫn chưa đủ!
Như để trừng phạt, Thời Ngọc Thao cắn vào môi Đường Du Nhiên một cái.
Mãi đến khi nghe thấy Đường Du Nhiên đau đến hít một ngụm hơi lạnh, lúc này Thời Ngọc Thao mới buông tha cho đôi môi đỏ mọng của cô.
Đường Du Nhiên đau đớn đẩy Thời Ngọc Thao ra, trừng mắt nhìn anh, bụm môi vừa bị cắn lại, chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi Thời Ngọc Thao! Anh là chó sao? Hơi một tí là thích cắn người!
“Thời Ngọc Thao! Anh cắn tôi làm gì? Rất đau đó!” Đường Du Nhiên tức giận nói.
Ánh mắt sâu thẳm của Thời Ngọc Thao nhìn chằm chằm cô, bây giờ anh chỉ muốn đặt Đường Du Nhiên dưới thân!
Anh không ngại làm cho Đường Du Nhiên đau hơn một chút!
Thời Ngọc Thao kìm nén lửa giận trong lòng, giọng điệu lạnh xuống, nhìn Đường Du Nhiên, không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô: “Đường Du Nhiên, vậy em định làm gì bây giờ?”
Nói xong không đợi Đường Du Nhiên trả lời, từng bước ép sát lại hỏi: “Tha thứ cho Khâu Thiếu Trạch? Hay bắt đầu lại với anh ta? Sau đó sinh cho anh ta một đứa con?”
Thời Ngọc Thao không hiểu tại sao lúc nghe Đường Du Nhiên nói muốn sinh con cho Khâu Thiếu Trạch, anh lại tức giận đến vậy!
Nhưng cơn thịnh nộ cứ như vậy dâng lên không kiểm soát được.
Câu cuối cùng này, Thời Ngọc Thao giống như rít ra khỏi kẽ răng.
Đường Du Nhiên cảm nhận được Thời Ngọc Thao đang tức giận nhưng lại không hiểu vì sao anh tức giận.
Cô nhíu mày nhìn Thời Ngọc Thao nói: “Thời Ngọc Thao, anh nói bậy bạ gì đó! Đó chỉ là bước đầu trả thù Khâu Thiếu Trạch mà thôi, tôi hận anh ta muốn chết sao có thể sinh con cho anh ta được chứ?”
Nghe thấy Đường Du Nhiên giải thích, cơn tức giận trong lòng anh mới giảm bớt một chút.
Đưa tay niết ấn đường đang nhíu chặt, Thời Ngọc Thao nhịn không được cầm lấy chiếc cằm nhỏ xinh của Đường Du Nhiên, bốn mắt nhìn nhau, anh bá đạo nói với cô: “Đường Du Nhiên, em muốn báo thù Khâu Thiếu Trạch thì tôi sẽ giúp em, em không cần phải tự mình ra tay.”
Đường Du Nhiên nhíu mày trực tiếp từ chối: “Nếu đã là kẻ thù của tôi thì tôi nên tự mình ra tay, không cần làm phiền anh Thời giúp đỡ đâu.”
Việc giành lại công ty, một mình cô không thể làm được thể nên chỉ đành tìm kiếm sự giúp đỡ.
Nhưng chuyện trả thù, từ đầu đến cuối chỉ là chuyện của một mình cô, cô muốn tự mình xử lý.
Thấy Đường Du Nhiên kiên trì như vậy, Thời Ngọc Thao nhíu mày, chuyện này không còn cách nào khác, sắc mặt anh trầm xuống chỉ đành nói với cô: “Không cần tôi giúp cũng được thôi! Nhưng tôi có một điều kiện!”
“Đường Du Nhiên, em cần đồng ý với tôi, không được phép để Khâu Thiếu Trạch chạm vào em!”
Đường Du Nhiên chau mày không nói gì, Thời Ngọc Thao thực sự không hiểu rõ cô.
Chỉ dựa vào việc Khâu Thiếu Trạch đã phản bội hôn nhân của họ thì cô tuyệt đối sẽ không để anh ta chạm vào mình.
Thứ mà Bạch Tiên Nhi đã dùng qua Đường Du Nhiên cô không những ngại bẩn mà còn chán ghét nữa!
“Được, tôi đồng ý với anh.”
Thời Ngọc Thao thấy Đường Du Nhiên đồng ý thì lông mày luôn nhíu chặt lúc này mới giãn ra.
“Thời Ngọc Thao, bây giờ tôi đã có thể trở về phòng mình chưa?”
Đường Du Nhiên nhíu mày nhìn Thời Ngọc Thao.
Đường Du Nhiên muốn quay về nhưng Thời Ngọc Thao đang ôm cô lại không có ý định buông tay, ngược lại nhìn cô khóe miệng giương lên nói: “Cũng được nhưng cho em xem một vở kịch, sau khi xem xong thì trở về cũng không muộn mà.”
Đường Du Nhiên nhíu mày, định nói lại thì giọng của Thời Ngọc Thao vang lên: “Đường Du Nhiên, em không muốn biết bây giờ Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi đang làm gì sao?”
Nghe Thời Ngọc Thao nói như vậy, Đường Du Nhiên cảm thấy có chút tò mò.
Dù sao hôm nay thái độ của Khâu Thiếu Trạch đối với cô có sự thay đổi rất lớn, mà đối với Bạch Tiên Nhi thì lạnh lùng như thế. Đường Du Nhiên muốn biết Bạch Tiên Nhi có phải chó cùng dứt giậu rồi hay không!
Thời Ngọc Thao thấy cô không lên tiếng cho rằng cô đã đồng ý, nắm lấy tay Đường Du Nhiên mở cửa đi ra ngoài.
Thời Ngọc Thao dẫn cô bước vào phòng 507, trước khi bước vào phòng cô vô tình nhìn thấy phòng bên cạnh là phòng 508, lúc này cô mới nhớ ra số phòng Bạch Tiên Nhi đang ở hình như là 508.
Thời Ngọc Thao lấy thẻ phòng mở cửa, nắm tay cô đi vào phòng 507.
Đỗ Yên Nhiên đang ngồi trên ghế sofa trong phòng, thấy Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên đi vào vội vàng đứng lên, cung kính chạy đến chỗ hai người chào hỏi: “Cậu Thời, Cô Đường.”
Thời Ngọc Thao gật đầu với Đỗ Yên Nhiên: “Cô đi sang phòng bên cạnh đi.”
Đỗ Yên Nhiên đáp lại một tiếng lập tức đi ra.
Cửa vừa đóng, căn phòng rộng lớn bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Chỉ là sự yên tĩnh không duy trì được bao lâu đã bị phá vỡ bởi âm thanh vừa hoảng sợ vừa tức giận ở phòng bên cạnh.
“Khâu Thiếu Trạch! Anh có biết mình vừa nói cái gì không?” Bạch Tiên Nhi vừa mới sửng sốt mấy chục giây thì định thần lại, mở to hai mắt không thể tin nổi nhìn Khâu Thiếu Trạch, giọng nói sắc bén cả người run rẩy.
Khâu Thiếu Trạch bình tĩnh nhìn Bạch Tiên Nhi, lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa: “Tiên Nhi, hai chúng ta dừng lại mối quan hệ bất chính này đi.”
“Là anh có lỗi với em, anh sẽ bồi thường cho em. Sau khi trở về anh sẽ sang tên căn hộ ở trung tâm thành phố Duyệt Đình cho em.”
“Trong thẻ ngân hàng này còn có ba trăm vạn, em nhận lấy đi. Chúng ta vẫn là bạn tốt, em có thể tìm bạn trai, kết hôn rồi sinh…”
Khâu Thiếu Trạch còn chưa nói xong đã bị giọng nói sắc bén của Bạch Tiên Nhi cắt ngang: “Khâu Thiếu Trạch! Ý của anh là muốn chia tay với em sao?”
“Ừ, chúng ta nên tách ra thì tốt hơn.”
Sắc mặt Bạch Tiên Nhi khó coi đến cực điểm, không thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh được nữa, kích động nắm lấy áo của Khâu Thiếu Trạch, giọng nói run rẩy nói: “Khâu Thiếu Trạch! Tại sao chứ! Tại sao, anh quên trước đây anh đã từng nói với em những gì sao? Anh nói anh sẽ mãi mãi yêu em, anh nói anh sẽ ly hôn với Đường Du Nhiên! Anh nói anh sẽ cưới em mà! Vậy sao bây giờ anh muốn nói lời chia tay chứ!”
“Thật xin lỗi, Tiên Nhi.”
Khâu Thiếu Trạch nhíu mày nhìn Bạch Tiên Nhi: “Anh yêu Đường Du Nhiên, Tiên Nhi, xin lỗi vì anh đã nuốt lời.”
“Tiên Nhi, anh đã làm quá nhiều chuyện không đúng với Du Nhiên rồi, bây giờ chỉ muốn bù đắp cho cô ấy, sống thật tốt với cô ấy.”
Bạch Tiên Nhi tức giận đến mức bật cười, vẻ mặt điên cuồng nhìn Khâu Thiếu Trạch: “Khâu Thiếu Trạch, anh có lỗi với Đường Du Nhiên! Anh muốn bù đắp cho cô ta, muốn cùng cô ta sống tốt! Vậy còn em! Anh có nghĩ cho em không?”