Đồ Hoa - Bất Nhượng Trần

Chương 55
« Trước Sau »
================ Lâm Nhất lấy lại tinh thần sau cơn lên đỉnh, ánh mắt chậm chạp đảo xuống dưới mới nhận ra từ tóc đến mặt Đoàn Triết đều bị dính từng đốm chất lỏng trắng ngà, chiếc áo len cổ lọ màu đen trên người cũng không thể may mắn thoát nạn. Đoàn Triết vẫn giữ tư thế ngồi một bên, hắn dùng tay trái chống ghế dựa nhổm dậy tùy ý lau lau mặt một chút, sau đó cởi áo len ra ném luôn lên ghế trước. Lâm Nhất ngẩn cả người, anh không ngờ Đoàn Triết dám làm đến mức này —— Lần đầu tiên bọn họ làm tình thanh niên kia thậm chí còn không cứng lên nổi. Anh nằm trên chiếc ghế bọc da thật êm ái, dùng ánh mắt chăm chú miêu tả từng tấc cơ ngực Đoàn Triết rồi xuống cơ bụng, dọc theo rãnh nhân ngư tiếp tục đi xuống, thấy được món đồ vật tượng trưng cho nam tính đã hoàn toàn dựng thẳng cực kỳ bắt mắt. "Thôi tiêu rồi." Lâm Nhất nâng tay phải lên che hai mắt lại, cười rung bả vai, "Bác sĩ Đoàn bị tôi hại thê thảm rồi." Đoàn Triết kéo bàn tay che mắt anh ra: "Tại sao anh lại nói thế?" Tầm mắt Lâm Nhất lướt qua người hắn, nhìn ra bóng đêm nặng nề ngoài cửa sổ xe, cười nhẹ mấy tiếng: "Tôi lại hại đời thêm một gã trai thẳng." Yết hầu Đoàn Triết khẽ trượt. "Đừng nói như vậy." Giọng điệu hắn nghe không quá vui. Nội tâm Đoàn Triết vẫn sáng như gương. Sở dĩ Lâm Nhất nói câu này là vì lòng tin cốt lõi tiêu cực của anh đã vô tình bị kích hoạt, mà việc sử dụng các phương tiện trình tự hóa để can thiệp vào nhận thức một người chính là lĩnh vực mà Đoàn Triết rất am hiểu. Nhưng lúc này hắn lại lựa chọn cách thức biểu đạt thẳng thắn nhất: "Lâm Nhất, tôi không thích anh nói như vậy đâu." Như sợ Lâm Nhất muốn nói thêm gì nữa, hắn chống khuỷu tay trái lên cúi đầu bịt kín miệng anh lại. Từ nụ hôn này, Lâm Nhất nếm được chút dư vị vừa tanh vừa mặn, là mùi vị do chính anh gây ra. Đoàn Triết nhấc chân trái của Lâm Nhất từ dưới ghế để anh đạp lên đùi mình, ngón tay rà từ đáy chậu xuống lỗ sau thăm dò đè ép. Đầu ngón tay lập tức cảm nhận được cơ bắp co rút theo phản xạ. "Trên xe không có đồ bôi trơn." Hắn dán lên cánh môi Lâm Nhất lẩm bẩm. Lâm Nhất nâng chân trái, tìm được vị trí giữa hai chân hắn, nhẹ nhàng giẫm giẫm lên dương v*t đối phương: "Thế cậu đi mua một lọ đi." dương v*t của Đoàn Triết lại cứng thêm mấy phần. Hắn kéo tuột chiếc quần lót đã ướt đẫm dịch cơ thể của Lâm Nhất xuống, quẹt một đống dịch hỗn độn trên bụng cùng đưa vào lỗ sau. Hiệu quả từ tinh dịch kém gel bôi trơn quá xa, nhưng lúc này Lâm Nhất không còn tâm trí lo lắng cho cảm giác khó chịu từ thân dưới nữa, bởi vì Đoàn Triết gần như hôn mềm từng tấc trên thân thể anh, từ môi kéo xuống cằm, yết hầu, xương quai xanh, đầu ti cứng rắn, cứ thế hôn xuống bụng dưới căng chặt và phần xương hông nhô ra. dương v*t vừa qua cao trào đã có xu hướng ngóc đầu dậy, lại bị khoang miệng ấm áp bao vây chặt chẽ một lần nữa. Lâm Nhất rên lên một tiếng, đột nhiên nảy người dậy nắm chặt cánh tay Đoàn Triết đang chống bên ghế dựa. Nước bọt tràn ra theo đáy chậu chảy xuống rãnh mông, miệng huyệt ướt át đầy xấu hổ dính tinh dịch hòa lẫn nước bọt còn trơn trượt hơn cả gel bôi trơn. Điểm nhạy cảm bên trong liên tục bị tấn công, dương v*t cũng kích thích cực độ vì động tác ngậm nuốt, bắp đùi phải căng lên trong thời gian quá lâu nên bắt đầu run rẩy. "Hôm nay sao cậu lại..." Lâm Nhất hơi rụt eo muốn né tránh thế tiến công từ Đoàn Triết, "Cậu không cần... như vậy..." Tay trái Đoàn Triết đè hông anh lại không cho trốn thoát, đẩy dương v*t trong miệng vào càng sâu hơn. Hôm nay thái độ hắn quá kỳ quặc, Lâm Nhất dùng hết toàn lực đẩy mặt hắn ra khỏi hai chân mình. Anh ngửa ra sau hoạt động vài cái, dựa lưng vào cửa xe ngồi thẳng dậy, trên người tràn đầy dấu vết tình dục nhưng giọng nói mang theo ngữ khí lạnh lẽo rõ ràng: "Đoàn Triết, cậu không cần cưỡng ép bản thân." Đoàn Triết cũng ngồi dậy theo. Hắn lau nước bọt bên khóe môi, dựa vào ghế điều chỉnh lại hơi thở. Chính hắn cũng không hiểu hôm nay mình bị làm sao nữa. Có thể là vì trước đó đã tổn thương Lâm Nhất nên muốn làm chút bồi thường cho anh. Cũng có thể là đang trút bỏ cảm xúc từ lần trải nghiệm tình dục không thoải mái trước đây. Hoặc cũng có thể vì dáng vẻ Lâm Nhất lặng lẽ rơi nước mắt khiến hắn vô cớ bực bội, lồng ngực bị đè nén rất khó chịu. Hẳn cảm thấy vừa sợ hãi vừa xa lạ với chính mình. Hắn dần dần không thể hiểu nổi bản thân. "Anh cảm thấy tôi đang cưỡng ép bản thân sao?" Đoàn Triết nhìn thẳng vào lưng ghế dựa trước mắt, mặt mày vô cảm hỏi. Cú đẩy vừa rồi của Lâm Nhất thật sự mạnh đến mức như vừa cho Đoàn Triết một bạt tai, anh hòa hoãn sắc mặt lại, ngồi quỳ bên người Đoàn Triết. "Giận rồi à? Đừng giận mà." Anh vươn tay nâng cằm Đoàn Triết lên, dùng ngữ khí ngả ngớn dỗ dành, "Vào từ phía sau đi, để cậu làm cho sướng được không?" Đoàn Triết im lặng vài giây rồi chậm rãi nghiêng đầu hỏi Lâm Nhất: "Anh cho rằng tôi thích làm với anh từ phía sau?" "Với tôi thì trước hay sau đều như nhau cả." Ngón tay Lâm Nhất móc vào lưng quần Đoàn Triết cởi xuống, hào phóng chia sẻ trải nghiệm bản thân, "Làm từ phía sau rất thích, đâm vào cũng rất sâu." Đoàn Triết phối hợp nâng thân thể lên để anh lột quần áo mình ra sạch sẽ, sau đó mở miệng: "Đúng là tôi thích làm từ phía sau." Lâm Nhất nghe vậy lập tức xoay người, Đoàn Triết dùng một tay nâng eo anh, tay kia bẻ chân trái để anh ngồi lên đùi đối diện mình, dương v*t trượt sát vào kẽ mông chọc chọc mấy cái, tìm được lối vào dù đã mở rộng nhưng vẫn cực kỳ nhỏ hẹp. Lâm Nhất bị hắn đụng chạm vặn vẹo mấy lần, vòng hai tay qua cổ vùi mặt vào hõm vai hắn. Quy đầu từ từ xâm nhập vào cửa động chật chội, đôi tay giữ bên hông anh đột nhiên nhấn xuống một cái khiến Lâm Nhất phải ngửa cổ, cau mày rên lên một tiếng. Đoàn Triết rút một nửa dương v*t ra, thọc rút nhẹ nhàng tìm được vị trí ẩn mật trong trí nhớ, tầm mắt lướt qua đôi chân mày cau chặt, hai mắt nhắm nghiền cùng sống mũi cao thẳng của anh, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đang hé mở. "Vào từ phía trước, tôi sợ..." Hắn giữ cằm Lâm Nhất nhẹ nhàng hôn mút bờ môi, tiếng nói trầm khàn vì kiềm chế, "Sẽ bắn quá nhanh." — Thôi chết rồi het cuu, bác sĩ Đoàn thẳng như cây nhang muỗi rồi...
« Trước Sau »