Quẹo Vào
Chương 59: Dạo đầu
"Để người ta hôn một cái đi mà!" Kiều Ý giở trò trên người Thẩm Ngôn Khanh, đủ loại làm nũng với cô ấy, "Không cho thì em sẽ... Cào chị..."
"Ha ha ha... Đừng nghịch..."
Trong căn phòng đều là tiếng cười của Thẩm Ngôn Khanh và Kiều Ý, bị cù nếu nhịn không cười thì được, không nhịn được càng cười càng buồn.
Kiều Ý tiếp tục, cô biết Thẩm Ngôn Khanh ngoài miệng nói đừng nghịch nhưng kiểu gì cũng sẽ chiều cô, vì thế lại càng làm càn, nhìn Thẩm Ngôn Khanh đang cười điên cuồng, Kiều Ý nghiêm mặt dọa: "Biết sai chưa? Rồi, hôn một cái nào..."
Thẩm Ngôn Khanh tới gần, môi chạm nhẹ lên má Kiều Ý một cái.
"Bây giờ được rồi chứ?"
"Khanh Khanh..." Tiếng cười đột nhiên im bặt, Kiều Ý đột nhiên trở nên trìu mến, bàn tay vốn đang gãi eo Thẩm Ngôn Khanh dần siết chặt vòng eo thon gọn của người ấy.
Gần gũi kề mặt liền cảm thấy nên phát sinh chút gì đó, môi chị ấy đỏ, tươi mà không tục.
Đây là màu sắc Kiều Ý thích nhất.
Đã lâu rồi tôi mới được tiếp xúc gần gũi như vậy, mình gần như quên mất đôi môi của chị ấy mềm mại như thế nào.
Hơi thở của Thẩm Ngôn Khanh phả vào mặt cô, ấm áp ấy khiến lòng Kiều Ý trở nên xôn xao, mà ánh mắt khi Thẩm Ngôn Khanh đối diện với cô dịu dáng có thể hòa tan người khác. Kiều Ý không kìm nén được, hơi thở dồn dập, tim đập liên hồi, cô hơi chần chừ cuối cùng nhắm mắt lại hôn lên môi Thẩm Ngôn Khanh.
Cảm giác mềm mại truyền đến, Thẩm Ngôn Khanh cố ý hé miệng để Kiều Ý "xâm phạm" thuận tiện hơn, cô ấy không khỏi vươn tay ra ôm lấy tấm lưng gầy gò của Kiều Ý, đáp lại Kiều Ý từng chút một, ít nhất giờ khác này chỉ có nhau.
Thẩm Ngôn Khanh ôm càng chặt, Kiều Ý hôn càng nghiêm túc, quấn lấy lưỡi cô ấy dùng sức mút vào, một lần lại thêm một lần.
Môi và lưỡi khô khốc cuối cùng cũng được dưỡng ẩm, nụ hôn buồn tẻ trở nên cuồng nhiệt hơn, môi và răng của họ thỉnh thoảng phát ra tiếng rên thỏa mãn, dopamine trong phòng dâng trào.
Tận hưởng cảm giác được Kiều Ý ôm, hưởng thụ cảm giác đầu lưỡi Kiefu Ý tiến vào khoang miệng tùy y đoạt lấy, hưởng thụ luôn cả bàn tay Kiều Ý vuốt ve từng chỗ trên cơ thể.
"Tiểu Ý... Ưm..."
Lời còn chưa dứt đã bị Kiều Ý nuốt vào miệng.
Đêm hè, hơi thở hỗn loạn, hai người hôn quên luôn trời đất chỉ nghĩ dây dưa mãi thế này.
Về tầm quan trọng của việc khóa cửa.
Dì Băng không ngờ bà lại gặp phải tình huống xấu hổ như vậy hai lần, lần này còn hơn thế nữa... Trong phòng liên tục truyền ra những âm thanh khiến người ta đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Đầu tiên, bà đứng ở cửa ho vài tiếng, yêu cầu hai người trên giường bình tĩnh lại trước khi dì Băng bước vào.
Nghe thấy tiếng ho rồi tiếng bước chân, Kiều Ý hoảng sợ đẩy Thẩm Ngôn Khanh ra, lúc này mới nhớ đây là ở nhà, cô cảm thấy bản thân quá dũng cảm.
"Dì." Thẩm Ngôn Khanh sửa sang lại quần áo, cô ấy đứng lên, tóc hơi rối nhưng không chút nào ảnh hưởng tới mỹ cảm. Cả hai lần đều bị Kiều Ý đè dưới thân, cô ấy cảm thấy nụ cười của dì Băng như chứa hàm ý gì đó.
"Dì Băng, chúng con..." Kiều Ý còn đang suy nghĩ phải giải thích thế nào, cô không biết khi bản thân uống say đã làm lộ quan hệ với Thẩm Ngôn Khanh nên giờ còn phải giả vờ.
Nhưng lý do gì có thể giải thích được việc vừa rồi cô và Thẩm Ngôn Khanh dây dưa ở trên giường, phát ra cái loại âm thanh đó...
Dì Băng không phải là đứa trẻ ba tuổi, chắc chắn đã bị lộ, Kiều Ý vò đầu, trên mặt đỏ ửng, một màn kia... Nghĩ đến đây Kiều Ý cùng đầu che mặt, dứt khoát không nói một lời.
Đôi môi sưng đỏ rõ ràng là dấu vết của nụ hôn say đắm giữa hai người, nhìn Thẩm Ngôn Khanh bình tĩnh không hề lo lắng vì bị bắt gian, dì Băng rất ngưỡng mộ sự bình tĩnh của người phụ nữ này, với bà thì Kiều Ý còn quá non nớt.
Dù sao ngọn lửa cũng không thể dập tắt được, Kiều Ý thực sự không thể chịu nổi ánh mắt đánh giá của dì Băng, cảm giác chờ phán quyết thật không dễ chịu.
"Được rồi... Con và Ngôn Khanh ở bên nhau." Kiều Ý kéo Thẩm Ngôn Khanh tới, nắm chặt tay cô ấy không buông ra, hồi hộp đến mức trán cũng đổ mồ hôi, "Dì Băng, con yêu chị ấy, con thật sự..."
"Tiểu Ý..." Thẩm Ngôn Khanh nhẹ nhàng kéo tay cô để cô không nói nữa. Hình như Kiều Ý đã hoàn toàn quên những gì đã nói khi say rượu, cô nói tám trăm lời em yêu chị với Thẩm Ngôn Khanh mà dì Băng là nhân chứng.
"Nhất định phải nói!" Kiều Ý cho rằng Thẩm Ngôn Khanh là ngượng ngùng, cô vội nói tiếp, "Dì cho chúng con một cơ hội đi..."
Chúng ta không thể có cả tình cảm gia đình và tình yêu cùng một lúc sao?
Con yêu chị ấy, con yêu chị ấy. Dì Băng bị Kiều Ý làm cho buồn nôn nên không trực tiếp trả lời cô, "Váng đầu thì nghỉ ngơi sớm một chút, đừng có chơi muộn quá."
Câu sau rõ ràng là có ý dành cho Kiều Ý và Thẩm Ngôn Khanh.
Cho nên dì Băng cứ vậy mà đi sao?
Lúc này Kiều Ý hoàn toàn ngốc rồi, vậy chuyện của mình và Thẩm Ngôn Khanh thì thế nào?
"Dáng vẻ vội vàng của em..." Thẩm Ngôn Khanh vuốt mũi KIều Ý, cô ấy cảm động, cho dù thế nào Kiều Ý đều dũng cảm đối mặt với tình cảm của cả hai.
"Dì đã biết chuyện của chúng ta."
"Hả? Chị nói với bà à?" Kiều Ý chẳng thể tưởng tượng được.
"Không, là em nói."
"Em tự nói? Em nói gì cơ?!"
Thẩm Ngôn Khanh cười dùng đôi tay ôm mặt Kiều Ý, cô ấy xoa mấy cái mới nói: "Giống như vừa xong đó, vẫn luôn nói... Em yêu chị biết bao nhiêu, Tiểu Ý, dì đã đồng ý cho chúng ta bên nhau."
Kiều Ý bị Thẩm Ngôn Khanh ôm vào ngực, vậy mà bắt đầu xấu hổ, Thẩm Ngôn Khanh quá tự luyến để nói lời đó không ngại vậy.
"Thẩm Ngôn Khanh! Chị đang khoe khoang có phải không!"
Nhưng câu "Dì đồng ý cho chúng ta ở bên nhau" rõ ràng là hấp dẫn hơn. Dì Băng nhất định thích Thẩm Ngôn Khanh, Kiều Ý biết ai mà không thích cô ấy được chứ, Thẩm Ngôn Khanh ưu tú như vậy...
"Đồ ngốc."
"À..."
Kiều Ý gấp đóng cửa, xoay người đè Thẩm Ngôn Khanh lên cửa bắt đầu cưỡng hôn, tình cảm đè nén đã lâu giờ bùng nổ trong nháy mắt, quá mức nóng vội lại có phần vụng về.
Thẩm Ngôn Khanh đặt tay lên vai cô, hai người đều nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn thân mật này.
Ngọt ngào dường như chỉ kéo dài một phút.
"Tiểu Ý... Đủ rồi..."
"Ưm... Không đủ..." Kiều Ý khịt mũi ôm chặt Thẩm Ngôn Khanh, cô không muốn nụ hôn kết thúc nên đẩy đầu lưỡi sâu hơn, tiếp tục đòi lấy, "Còn muốn... Muốn chị... Khanh Khanh..."
Cô muốn càng nhiều lại càng dùng phương pháp nguyên thủy nhất để bày tỏ tình yêu.
Thẩm Ngôn Khanh như gần như xa mà đáp lại vài cái, mới đẩy Kiều Ý đang đòi hỏi ra, cô ấy mất một lúc mới hồi phục hơi thở, "Tiểu sắc quỷ, toàn thân mùi rượu hôi chết được..."
Kiều Ý mất mát, "Em không có sức hút thế hả?"
Thẩm Ngôn Khanh hôn vành tai cô, cô ấy khàn giọng nói: "Ngoan ngoãn đi tắm trước... Chị đợi em."
Chị đợi em như một liều thuốc kích thích để toàn thân Kiều Ý tỉnh táo lại, cô hôn cổ Thẩm Ngôn Khanh thêm mấy cái, sau đó lại nhẹ nhàng gặm cắn vành tai cô ấy thêm một chút, "Chúng ta... Chúng ta cùng nhau tắm, như vậy tiết kiệm thời gian hơn."
Cùng nhau tắm? Thẩm Ngôn Khanh biết Kiều Ý nghĩ gì, tay Kiều Ý đã đặt ở bụng dưới của cô ấy rất lâu, xuống một chút nữa là mảnh đất thần bí của cô ấy.
Kiều Ý cũng chỉ định vuốt ve khơi dậy lửa trong người Thẩm Ngôn Khanh, cô muốn có cảm giác mới mẻ mà Thẩm Ngôn Khanh ở phương diện này đúng là đầu gỗ.
XXX chỉ giới hạn trên giường, ban ngày hay ban đêm đều phải tắt đèn đảm bảo xung quanh tối đen. Chỉ dùng tư thế bảo thủ nhất, cả đêm cũng cố định ngần ấy lần, chưa từng vượt qua ba lần.
Có là động tình nóng bỏng cỡ nào thì Thẩm Ngôn Khanh cũng có thể ngăn lại, giống như bất kể là lúc nào cũng toàn thân lùi lại mà Kiều Ý lại hoàn toàn không làm được, một khi đã nhập cuộc chỉ muốn nhiều hơn mà thôi.
Ở phương diện này, Thẩm Ngôn Khanh tuyệt đối không tính là đủ tư cách của một cô bạn gái. Có rất nhiều lần, Thẩm Ngôn Khanh ôm Kiều Ý ngủ nhưng Kiều Ý không thể tự mình dập lửa...
Kiều Ý sẽ ra sức khơi dậy ham muốn tình dục của cô ấy, có mấy lần cô giả vờ mà Thẩm Ngôn Khanh cũng không phát hiện ra.
"Em... Em nói đùa thôi, em đi tắm..." Kiều Ý bất lực cười rồi buông Thẩm Ngôn Khanh ra, cô không muốn ép Thẩm Ngôn Khanh làm việc mà cô ấy không thích.
"Kiều Ý..." Bóng dáng Kiều Ý tràn ngập thất vọng và cô đơn, Thẩm Ngôn Khanh không chỉ một lần nghe Kiều Ý nghi ngờ bản thân: Em không có sức hút thế hả?
"Các cậu bao lâu làm một lần?" Sau khi An Bạch biết quan hệ của Thẩm Ngôn Khanh và Kiều Ý, vấn đề đầu tiên là hỏi chuyện này. "Mình thấy làm với phụ nữ còn thoải mái hơn với mấy tên đàn ông."
Một tuần một lần, khi nào bận thì lâu hơn, đúng là rất thoải mái vì Kiều Ý dịu dàng và kiên nhẫn với cô ấy vô cùng.
Ngoài trừ Kiều Ý, Thẩm Ngôn Khanh không có cách nào tưởng tượng phát triển mối quan hệ thế này cũng những người khác, rất nhiều mặt cô ấy chỉ nguyện để một mình Kiều Ý xem.
Trong thế giới tình yêu, cô ấy chỉ có một mình Kiều Ý.
Nhớ lại những gì An Bạch nói, những gì Thẩm Ngôn Khanh coi thường trước đó đều là một lần hưởng thụ.
An tiểu thư liên tiếp cường điệu việc hài hòa trong sinh hoạt vô cùng quan trọng.
Trong mắt An Bạch, Thẩm Ngôn Khanh là một mỹ nhân điển hình, có thể nhìn từ xa nhưng không thể cùng làm tình, cô ấy rất xinh đẹp nhưng lại ít người chịu làm người yêu của cô ấy. Thẩm Ngôn Khanh quá nhạt nhẽo, bên nhau với cô ấy hơn nửa là phải hưởng thụ tình yêu thuần khiết như tình đồng chí.
"Chẳng lẽ trong tình yêu chỉ có tình dục thôi à?" Thẩm Ngôn Khanh không đồng tình với quan điểm của An Bạch, hai người yêu nhau ở bên nhau chỉ vì lăn giường ấy hả?
"Tình yêu không làm tình sẽ không bao giờ đi xa được. Không phải cậu thanh tâm quả dục thì cả thế giới này phải ăn chay với cậu. Ngôn Khanh, thời điểm cần phóng túng thì nên phóng túng một chút, nếu không người khổ nhất chính là vị kia nhà cậu."
Kiều Ý cởi quần áo đứng dưới vòi sen, nước xối vào mặt cô... Bỗng cửa phòng tắm bị đẩy ra.
"Khanh Khanh, chị sao lại..." Kiều Ý bất ngờ mở to mắt.
Thẩm Ngôn Khanh vượt qua rào cản trong lòng, giờ cô ấy chỉ lo cởi quần áo, ném quần áo vào sọt, lát sau chỉ còn hai món đồ nhỏ trên người.
Kiều Ý nuốt nước bọt, cô chưa từng thấy Thẩm Ngôn Khanh chủ động như vậy bao giờ nên đứng tại chỗ ngây người.
Thẩm Ngôn Khanh vòng tay cởi áo lót, có thể là bị Kiều Ý nhìn chằm chằm nên mãi vẫn không cởi được, nhìn bộ dạng ngây ngẩn của Kiều Ý, cô ấy vừa tức vừa buồn cười, "Còn không mau tới hỗ trợ..."
"Dạ!" Dưới chân Kiều Ý như có gió, cô vội tới trước mặt Thẩm Ngôn Khanh, súy chút nữa thì ngã xuống đất.
Thẩm Ngôn Khanh vội vàng đỡ eo cô, lúc này mới đứng vững. Kiều Ý cũng ôm cô ấy, vươn tay vòng ra sau lưng cô ấy, "Em giúp chị."
"Tiểu Ý, ở bên tôi em tủi thân lắm hả?"