Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666
Chương 52
Lê Vị dọn đồ từ nơi đó của Vu thần ra tới, đem bảo thuyền của Trương Tịch Nhan chứa tràn đầy, liền khoang thuyền cũng chứa không đủ, sau đó cả boong thuyền đều chứa không nổi, ngay cả tay áo Càn Khôn của Trương Tịch Nhan cũng đều nhét đầy.
Mấy thứ này chất thành từng đống lớn, trình độ, phương thức hư thối làm Trương Tịch Nhan hoàn toàn trầm mặt.
Nàng đau lòng cho tộc nhân thế thế đại đại hiến tế cho Vu Thần.
Bộ lạc Hoa Tế vì để Vu thần suy yếu có thể sống sót, ở dưới tình huống đồ vật thiếu thốn, sẽ từ chính bộ lạc của chính mình chọn người để hiến tế. Truyền thống dùng người hiến tế cho Vu thần, thẳng đến khi Liễu Vũ trở thành Hoa Tế Thần mới bài trừ.
Vu thần trên cơ sở không thiếu đồ ăn để sinh tồn, lại muốn dùng mạng người của bộ lạc Hoa Tế để hiến tế cung phụng bà.
Có lẽ đối với bọn họ cung phụng hiến tế không phải là vì sinh tồn, mà là vì việc làm bọn họ là chương hiển chí cao vô thượng là chúa tể vạn vật, để vạn vật hèn mọn mà phủ phục dưới chân của bọn họ.
Trương Tịch Nhan tinh tường ý thức được, Vu thần này cùng những tộc đàn đến Nhân gian đoạt lấy tế phẩm không có bất luận cái gì khác nhau.
Bi thảm chính là, trong tràng tranh đấu kia bộ lạc Hoa Tế đã chọn một vị thần vừa yếu vừa ích kỷ.
Thần như vậy, cung phụng bà có ý nghĩa gì? Có lợi ích gì? Bất quá chỉ là đem bộ lạc đi theo bà kéo vào vực sâu không đáy mà thôi.
Hơn 7000 năm trước, bộ lạc Hoa Tế trên đường đào vong, tộc nhân một mặt thề chết chiến đấu hăng hái có tắm trong máu cũng không chịu giao ra Vu thần, mặc khác thì lấy tộc nhân của mình hiến tế cho Vu thần, Vu thần lại không thương xót cho họ khó khăn, không thương xót cho bọn họ giảm mạnh dân cư, cũng không thương xót bọn họ rơi vào hoàn cảnh diệt tộc, cuối cùng là Lê Vị tự hiến tế chính mình và chân thân Ô Huyền tuyệt địa phản kích mới làm cho Vu tộc kéo dài hơi tàn về sau.
Đủ loại quá khứ từ trong đầu Trương Tịch Nhan lướt qua, kiếp trước, kiếp này đều có. Nàng suy nghĩ phập phồng, rất khó bình tĩnh.
Lê Vị dọn tới mệt mỏi, trở lại trong khoang thuyền ngồi nghỉ tạm. Cô cảm nhận được cảm xúc của Trương Tịch Nhan, nói: “Mẹ em trữ mấy thứ hàng này, cầm đi dùng ở nơi cần dùng. Đồ vật quá nhiều, em phải cần một thời gian dài mới có thể sửa sang lại toàn bộ.”
Trương Tịch Nhan lại là thất vọng cùng buồn lòng, nhưng cũng không thể thực sự cầm kiếm đi bổ Vu thần. Đạo hạnh của nàng còn không bằng số lẻ của Vu thần. Vu thần chiến lực thì yếu nhưng hiện tại đã sinh xong hài tử cả người nhẹ nhàng, lại đang ở nơi Âm sát khí tràn đầy, nếu cùng bà đánh lên tới, nàng không phải đối thủ.
Huống hồ, không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật, bi kịch trong quá khứ cũng đã đúc thành, trước bảo vệ cái trước mắt mới quan trọng nhất, bảo vệ Liễu Vũ, bảo về người Cổ Đạo Tông và nhóm Vu tộc, Quỷ tộc nguyện ý tin tưởng nàng.
Trương Tịch Nhan nhanh chóng thu thập tốt tâm tình, đi sửa sang lại đồ vật bên trong khoang thuyền.
Đồ vật quá nhiều, trước hết nên chọn những vật cần dùng cấp bách có thể sử dụng được với Liễu Vũ.
Nếu là chính nàng tự dụng, có thể trực tiếp hấp thu hoặc chỉ cần gia công thô đơn giản là có thể dùng, các vật có hại khi hấp thu vào sẽ từ trong lỗ chân lông bài tiết ra bên ngoài cơ thể. Nhưng Liễu Vũ không được, cô hiện tại quá mức suy yếu, tạp chất sở hàm bên trong đối với Liễu Vũ mà nói là chí mạng.
Hàng Vu thần trữ đều là thứ tốt, nhưng dược liệu càng tốt thì càng khó tinh luyện. Nếu chỉ dựa vào lực lượng của một mình nàng, sau khi đem số dược liệu này chế tại thành dược cao thì rau kim châm cũng đã lạnh. Nàng cũng không có thời gian đi làm việc của dược sư điều chế hay thợ luyện đan.
Trương Tịch Nhan nhanh chóng đem dược liệu phân loại. Thiên tích thuộc Âm sát khí chuẩn bị giao cho dược phòng Cổ Đạo Tông luyện chế gia công, lấy Thiên Địa Linh khí chiếm đa số thành phần, mang tất cả Dương khí cho Âm Dương Đạo Tông tinh luyện, cuối cùng việc bào chế thành dược cao lúc ban đầu sẽ dựa vào Du Thanh Vi. Du Thanh Vi do nuôi dưỡng tiểu mà thánh Lộ Vô Quy thiếu hồn phách, đã nghiên cứu chế tạo dược liệu cùng linh bảo và đồ vật linh tinh để dưỡng thần hồn đã có hơn ngàn năm ở phương diện này thật sự rất tâm đắc.
Nàng trước tiên đem dược liệu của dưỡng hồn hương sửa lại thật tốt, lại đem những đồ vật, dược vật tạp chất có công hiệu dưỡng nguyên thần và hồn phách, những thứ có thành phần cụ thể và không rõ phương thức lấy ra một ít, phân làm hai, một phần giữ lại ở Cổ Đạo Tông làm nghiên cứu, một phần mang qua đưa cho Du Thanh Vi. Cổ Đạo Tông và Âm Dương Đạo Tông đồng thời làm nghiên cứu, lấy thừa bù thiếu, có thể mau chóng đem những dược vật đó có thể sớm đưa sử dụng.
Trương Tịch Nhan sửa sang lại tốt số dược liệu, tạm thời dừng tay, liền lấy Liễu Vũ đang ngủ say ở cổ đỉnh ra.
Nàng lấy thần thông sáng lập ra một cái Thứ Nguyên Giới rất nhỏ trong cơ thể, không đến trăm bình phương. Nó xấp sỉ với không gian của giới tử thạch trong túi trữ vật làm thành pháp bảo trữ vật, nhưng khác ở chỗ Thứ Nguyên Giới này tương đương như một bộ phận trong cơ thể nàng cũng chính là sống trong cơ thể của nàng cùng chân khí, Âm Sát khí bao gồm hô hấp, năng lượng vật chất do da hấp thụ đều có thể tiến vào trong Thứ Nguyên Giới này.
Thứ Nguyên Giới như vậy không ổn định, nếu nàng kiệt sức hoặc trọng thương, nó cũng sẽ chịu ảnh hưởng, thậm chí sụp đổ. Nhưng ở dưới tình huống cơ thể của nàng khỏe mạnh, đem Liễu Vũ đặt ở bên trong, liền dùng thời khắc chân khí của chính mình uẩn dưỡng.
Hiệu quả rất tốt, ít nhất Liễu Vũ không bị rơi vào trạng thái chết cứng, ngủ đến rất hương, nếu bên ngoài làn da của cô không bao trùm một tầng hồng quang nhàn nhạt thì càng tốt. Đó là dấu hiệu thần hồn không xong có khả năng ly thể.
Trương Tịch Nhan phải rời khỏi bí cảnh, sau khi rời khỏi đây tình huống sẽ như thế nào có thể phát sinh đánh nhau hay không, đều có khả năng. Nàng lo lắng nếu mình bị thương sẽ ảnh hưởng đến Liễu Vũ, không thể tiếp tục thả trong cơ thể để dùng chân khí uẩn dưỡng, chỉ có thể lấy ra đặt dưới mí mắt mà trông coi.
Nàng thao tác bánh lái. Thông qua tiếp dẫn Vu thần mộc trên bánh lái cảm ứng liên hệ với Cổ Đạo Tông, sau khi tỏa định xong phương vị, liền thúc giục thuyền sáng lập một cái thông đạo lớn để chuẩn bị trở về Cổ Đạo Tông.
Bảo Thuyền ở trong cơ thể của Vu thần thụ, phát động năng lượng khiến cho Vu thần chấn động, lấy cây mây bao lấy thuyền, còn rễ cây nếu không phải nhanh rút về thì chút nữa đã bị cắn nát.
Trước đó Vu thần tinh tường cảm giác được Trương Tịch Nhan thiếu chúng nữa cùng bà trở mặt thành thù, không dám lại chọc giận Trương Tịch Nhan, yên lặng mà đem bảo thuyền của Trương Tịch Nhan dịch đến bên ngoài Thánh Sơn.
Bà nói với Lê Vị đang vùi đầu đào tích tụ của bà: “Đại Tế Tư muốn bỏ rơi con để rời đi rồi.”
Loại sự tình này Lê Trùng Trùng đã làm không dưới 800 lần. Mặc kệ là cô hay là Trương Kế Bình, nói bỏ lại liền bỏ lại, mỗi lần còn rất đúng lý hợp tình, “Em có thể tự chính mình tìm tới.”
Hồn phách Lê Vị đã 7000 tuổi, nhưng thân thể của Nhân tộc thì đầy tháng còn chưa tới. Nếu cô muốn đi tìm Trùng Trùng thì dùng tay ngắn chân ngắn để sáng lập ra thông đạo cũng sẽ mệt đến chết. Cô chạy nhanh chui từ trong cây mây ra, hô lên: “Trùng Trùng.” Sau đó nhảy xuống dây đằng, ngồi trên giường mềm trong khoang điều khiển, muốn cùng đi theo.
Vu thần xem bộ dáng muốn cùng bà tuyệt giao của Đại Tế Tư, mà Lê Vị lại là trực tiếp chạy theo Đại Tế Tư. Bên cạnh còn có Thiên Long tộc đang thừa dịp bà vừa sinh xong chưa kịp khôi phục, hài tử thì còn rất nhỏ muốn đem hai mẹ con bà diệt trừ, ngẫm lại, sau đó đưa ra phán đoán sáng suốt là chính mình vẫn nên đi theo Đại Tế Tư, an toàn hơn.
Bà lén lút giấu thật kỹ Thánh Sơn, gắt gao mã đuổi theo hài tử nhà mình.
Trương Tịch Nhan thành lập xong thông đạo, chạy được vài giây, liền thấy la bàn dẫn đường trên bánh lái hiển thị một điểm tọa độ lấy tốc độ giống với bảo thuyền dán ở chỗ đuôi thuyền. Điểm tọa độ kia là độc hữu của Vu thần thụ! Nàng thành lập toàn bộ hệ thống định vị đều dựa trên thần lực của Vu thần thụ, nó có tác dụng như vệ tinh định vị.
Nàng thực đang rất hận Vu thần thụ, nhưng Vu thần mộc như một cái vệ tinh định vị, cơ trạm và tháp tín hiệu nàng sở hữu để phóng ra tin tức đều dựa vào nó, nếu bây giờ nàng cùng Vu thần nháo ra sự tình, thần thụ nếu muốn thiêu thân hoặc cắt đi tín hiệu của nàng, thì mạng lưới internet cùng với thông đạo qua lại giữa các thành tất cả đều bị cắt đứt!
Trương Tịch Nhan cân nhắc lợi hại, chỉ có thể lựa chọn cùng kéo Vu thần thụ trở về Cổ Đạo Tông.
Cổ Đạo Tông có phòng ngự đại trận, bao gồm thuyền sở hữu hay thuyền của nàng ngồi đều phải dùng ở bến tàu cố định, không thể đi vào trong phòng ngự đại trận. Nếu nàng tại đây cho chính mình một khoảng đê để đậu thuyền, khó tránh sẽ xuất hiện lỗ hổng, một khi để cho bộ lạc hoặc tộc khác lén lút đi vào hậu quả chỉ có thể dẫn tới tai nạn thậm chí là có tính chất hủy diệt.
Nàng chữa không nổi cái nguy hiểm lớn này.
Bến tàu Cổ Đạo Tông so với ngày xưa thêm rất nhiều đệ tử tuần tra đứng gác, kiểm tra đến cực nghiêm, hiển nhiên là có việc.
Trương Tịch Nhan nhìn hộ sơn đại trận trước mắt, vẫn hoàn hảo như cũ, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Bến tàu vẫn nằm trong khống chế của Cổ Đạo Tông, hộ sơn đại trận cũng không có việc gì, có thể nói Thiên Long tộc và Thiên Cương giới chỉ còn lại ảnh hưởng bên ngoài, cũng không ảnh hưởng đến nơi cơ nghiệp của tông môn.
Nàng thi triển thần thông đen hàng hóa trong khoang thuyền chuyển đến trong tông môn, sau đó chuyển thuyền hàng trở lại bến tàu nội môn Cổ Đạo Tông, lấy tin phù thông tri cho đại trưởng lão các phòng đến đại điện nghị sự.
Mấy thứ Trương Tịch Nhan mang về trong đó một số thứ nàng cần sẽ chuyển vào trong không gian của giới thạch tử và pháp bảo trữ vật của bản thân, số còn lại ở trên thuyền đều sung nhập vào bảo khố của tông môn. Có mấy thứ này, môn hạ đệ tử có thể có một ít tài nguyên tu luyện, thực lực sẽ tăng thêm được một bậc, còn có thể phân cho một ít Quỷ Vu hai tộc dựa vào Cổ Đạo Tông và cung phụng Vu thần, làm cuộc sống thường nhật của họ có thể tốt hơn một chút. Mọi người đều sinh tồn trong kẽ hở, đều không dễ dàng.
Nàng trước đem thuyền hàng để ở bến tàu nội môn. Thuyền đặt ở nơi này cũng giống như đặt ở trong viện nhà mình, Trương Tịch Nhan không lo lắng có ai dám tự tiện lên thuyền lấy đi đồ vật trên thuyền của nàng.
Nàng vớt cổ đỉnh bên cạnh cất vào trong ngực, ra khoang điều khiển, đang chuẩn bị rời khỏi thuyền, thoáng nhìn một cái liền thấy một em bé vừa trắng vừa mềm cao chưa tới hai thước đi theo lại đây. Lê Vị kia nho nhỏ chân ngắn cô ấy bước bốn năm bước bằng nàng chỉ bước một bước.
Trương Tịch Nhan ngồi xổm xuống, đem thiếu Vu bế lên. Nàng tay trái cầm cổ đỉnh, tay phải ôm thiếu Vu, ôm lấy hai cô, trước khi mở họp nàng tới dược phòng nội môn trước, vội vàng đem dược liệu làm dưỡng nguyên hương cho Liễu Vũ giao cho Liễu Trạch Lâm. Để hắn nhanh an bài tinh luyện ra dược cao.
Lúc sau nàng mới đi quảng trường nội môn đến Nghị Sự Điện ở giữa sườn núi Vọng Quy Sơn, đại trưởng lão các phòng vòng quanh Trưởng Lão Viện tại quảng trường nghị sự thành một vòng, đại sự trong tông môn đều được xử lí ở nơi này, nơi này trong tông môn chức năng cơ cấu chủ yếu là nơi tụ tập.
Khi Trương Tịch Nhan tiến vào đại điện, trưởng lão các phòng đều đến đông đủ.
Liễu Vũ bỗng nhiên cảm thấy được bên người có thật nhiều người có thực lực cường đại, cho rằng có nguy hiểm, nháy mắt bừng tỉnh, cảnh giác mà ngẩng đầu, đập vào mắt chính là cái đại sảnh có thể chứa hơn một ngàn người, trong đại sảnh đặt rất nhiều ghế ngồi, còn có vài trăm người đang ngồi.
Cô cảm giác được tầm mắt trên đỉnh đầu, ngẩng đầu, vừa lúc cùng tầm mắt của Trương đại lão đối diện.
Trương đại lão nói: “Đây là phòng… họp của tôi.”
Liễu Vũ “Ha Hả” một tiếng, làm như vô ngữ mà lùi đề đáy đỉnh. Phòng họp, ha! Phòng họp của Trương đại lão đúng thật không giống thường a, nếu đặt thêm long ỷ, là có thể thượng triều.
B.A