Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 28
« Trước Sau »
Ở ngay giữa quảng trường có một cây cột chạm ngọc thật lớn, mặt trên khắc đầu phù văn, ở giữa còn gắn một cái đồng hồ cát tính giờ. Giờ thìn vừa đến, cây cột chạm ngọc bỗng nhiên xuất hiện một xoáy nước, một số lượng lớn quyển trục từ trong xoáy nước bay ra, bay đến vị trí ngoại môn đệ tử đứng trên quảng trường. Liễu Vũ treo ngọc bài thân phận ngoại môn đệ tử trên đai lưng áo gió, một phần quyển trục bay tới chạm ngọc bài thần phận của cô sau đó biến thành cái bàn gấp đơn cho người dự hội nghị. Liễu Vũ tò mò mà hướng cái bàn sờ thử, vào tay cảm giác giống như đang sờ trên pha lê. Nhưng lòng bàn tay lại cảm giác có dòng khí truyền đến. Cô thử điều chỉnh ghế ngồi, phát hiện nó không thể gấp, hiển nhiên chỉ là mô phỏng hình thức. Lúc triển khai bàn cũng vừa vặn triển khai một quyển trục lớn nhỏ, trên bàn có có một cái giá bút, mặt trên còn có bút lông cùng bút lông chim nhưng không có mực nước. Cô hướng mọi người xung quanh, chỉ thấy bọn họ đã cầm lấy bút lông bắt đầu trả lời câu hỏi. Chung quanh không có nhân viên giám thị, cô liền lén lút ngắm nhìn bài thi người bên cạnh. Trên bài thi một mãnh mơ hồ giống như được tráo một tần sương mù. Cô liền bút hắn dừng ở chỗ nào cũng nhìn không rõ lắm. Liễu Vũ nhìn về phía bài thi của chính mình, mặt trên đã có tên, quê quán, chủng tộc, nguyên quán. Quê quán cô biến thành Vu tộc Hoa Tế bộ lạc, chủng tộc: Hoa thần cổ, nguyên quán: Thế gian. Liễu Vũ âm thầm phun tào một câu: "Thần mẹ nó thế gian. Nghĩ chính mình là thần tiên sao?" Cô cầm lấy bút nhanh chóng một hơi điền xong. Cô lại hướng chung quanh nhìn, phát hiện cũng có nhiều người đã làm xong, hiển nhiên loại khó khăn đối với nhiều người đều là chuyện nhỏ, so thi bằng lái còn dễ hơn nhiều. Bỗng nhiên, không hề báo trước một đạo tia chớp từ trên trời giáng xuống, vừa lúc dừng ở người cô đã lén nhìn trộm, trong không khí điện lưu kích đến làm cô có cảm giác toàn bộ lông tở đều chổng ngược lên rất kinh khủng. Tình huống là như thế nào? Liễu Vũ đầy mặt ngốc so, bỗng nhiên trên trời lục tục rơi xuống bảy tám đạo lôi, mỗi một đạo lôi đều bổ xuống một đệ tử ngoại môn. Những người bị lôi đánh lôi, có một số thì chết đi, một số thì bò trên mặt đất còn có người lấy ra đồ vật ý đồ chắn lôi, sau đó là đạo lôi thứ hai, thứ ba, thứ tư cuồn cuộn không giáng xuống, thẳng đến đến người đó bị đánh chết, nhất thời trong không khí tràn ngập mùi thịt nướng, có loại cảm giác nóng rực làm cô đặc biệt không thoải mái. Quỷ dị chính là, những người không bị lôi đánh trúng vẫn vùi đầu làm bài hoặc kiểm tra lại câu hỏi cũng không thấy cảm giác được gì, phảng phất chỉ có cô phát hiện có lôi rơi xuống. Đại khái dằn co không đến một phút, lôi đình chỉ. Những cái bàn ở chỗ những người bị sét đánh chết biếng thành một cái xoáy nước màu đen đem bọn họ thu vào trong, phảng phất như chưa hề phát sinh qua chuyện gì. Những người bên cạnh cô không có ai phát giác ra chuyện gì dị thường. Liễu Vũ hướng một người bên cạnh nhỏ giọng kêu: "Uy" Người nọ quay đầu nhìn về phía cô, cả người căng chặt, trên mặt mang theo cảnh giác, hỏi: "Có việc gì sao?" Liễu Vũ chỉ vị trí vừa rồi xảy ra chuyện, nói: "Ngươi nhìn thấy chỗ kia khi nảy có người không?" Người nọ đầy mặt cô quái mà liếc cô một cái nói: "Nơi đó vẫn luôn không có ai." Lại vùi đầu làm bài tiếp, còn dùng tay che lại bài thi của hắn, bộ dáng phòng coi trộm. Liễu Vũ lại quay đầu kêu một người trung niên ngồi phía sau cô, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi vừa rồi có nhìn thấy sét đánh không?" Người trung niên đã sớm chú ý đến người bên cạnh mình, người này âm khí rất nặng, yêu mị đến không giống người, không dám đắc tội nàng, nói: "Có thể là ảo giác? Ta nghe nói trên bài thi có ảo trận phòng coi trộm gian lận, ngẫu nhiên có đệ tử ngoại môn một chút tâm chí không kiên định sẽ sinh ra ảo giác." Thanh âm của Trương Tịch Nhan bỗng phiên đến trong tay Liễu Vũ, "Trên bài thi có pháp trận liên thông với thủ sơn đại trận, thông qua tu luyện công pháp, nhờ vào phương thức phân biệt chủng tộc đặc thù, xác minh tin tức thân phận của thí sinh là thật hay giả, một khi xác định là gian tế, đại trận sẽ giáng lôi xuống đánh. Đối với thân phận còn nghi vấn thật giả, quy tắc ký lục ở bài thi, tạm gác lại lúc sau thẩm tra. Em đạo hạnh cao thâm, ngoài ra trời sinh đã am hiểu chi thuật biến ảo, ảo thuật khắc trên bài thi đối với em không có hiệu quả. Người bên cạnh thì khác, bị trúng ảo thuật nên không thể thấy biến hoá của đại trận." Liễu Vũ vô ngữ, tâm nói: "Chị thật đúng là không chỗ nào không có mặt." Cô nghĩ hẳn là không có ai thích bị xem trộm sinh hoạt. Cô còn thảm hại hơn, ngay cả tự do thân thể cũng không có, mọi thứ đều được Trương đạo lão an bài tốt, đi đâu không thể đi đâu đều do nàng quyết định. Đến nổi tôn nghiêm đều không còn, thường xuyên bị ấn hồi nguyên hình chộp vào trong lòng bàn tay. Nhưng không có biện pháp, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Trương đại lão cứu mạng cô không chỉ một lần. Liễu Vũ kiểm tra lại đáp án, xác định không có sai sót, liền nộp bài thi lên. Quy tắc nộp bài ở Cổ Đạo Tông là trích máu ở đầu ngón tay đem máu chính mình điểm lên bài thi. Cô không đổ máu, chỉ có tiểu cánh hoa, vừa định đem tiểu cánh hoa ấn lên bài thi, liền nhìn đến không trung lại rơi xuống một đạo tia chớp, tinh chuẩn mà bổ vào trên người đệ tử ngoại môn bên cạnh vừa trích máu điểm lên bài thi. Đệ tử ngoại môn kia bị đánh trúng đương trường biến thành một con dài hơn cả cá chạch loại lớn. Nó cùng cá chạch lớn rất giống nhau, nhưng có tứ chi, móng vuốt còn đặc biệt giống hình rồng được khắc trên bích hoạ. Chỗ miệng còn có chòm râu, nhưng không có sừng. Sau khi nó bị sét đánh biến thành cá chạch lớn rơi xuống đất sau đó lại lập tức bay lên không trung. Một đạo tia chớp nữa lại rơi xuống, nó há mồm phun ra một cái gương đem lôi thu vào, vừa quay đầu chuyển qua lại phát ra một tiếng "Ô" trung khí có đủ, chấn đến đầu óc người ở đây "Ong" một tiếng. Những đệ tử ngoại môn đang vùi đầu làm bài thi bỗng dưng bừng tỉnh, sôi nổi ngẩng đầu nhìn lên không trung. Tía chớp một đạo tiếp một đạo đem cái gương kia thu đi. Bỗng nhiên, cá chạch lớn phát ra một tiếng hét thảm, giống như bị lọt vào công kích mạnh mẽ, thân mình "Bang" một tiếng rơi xuống đất bị vặn thành dây thừng, máu từ trong mũi miệng trào ra ngoài, theo sát liền thống khổ kêu rên không chịu nổi không chế mà người súc thành đoàn, từ xương cốt đến huyết nhục như là lọt vào bạo lực bị đè ép nổ tung, sau đó lại bị một áp lực vô hình bóp chặt, kiên trì không được hai giây, liền biến thành một đoàn huyết nhục mơ hồ, hồn thịt nát như bùn bị gom thành một quả cầu thịt lơ lửng ở không trung. Cái gương nguyên bản đang bay ở không trung còn ngăn trở được lôi rơi xuống, giống như không còn động lực liền rơi vuông góc xuống đất, nhưng chưa chạm vào mặt đất liền biến mất, biến mất cùng với cái gương đó là đoàn cá chạch bị ép thành cục thịt hình cầu. Không trung truyền đến thanh âm của Trương Tịch Nhan: "Yêu tinh này tu luyện chính là Thiên Cương công pháp của Thiên tộc, trong huyết mạch có chứa Thiên Long tinh huyết chi lực, là mượn lực lượng huyết mạch Thiên Long Thiên tộc tu luyện hoá hình, đã diệt, tỷ thí tiếp tục." Liễu Vũ nghe không hiểu Trương Tịch đang nói cái gì, nhưng hiểu rõ là gian tế của đối thủ phái tới, bất quá chuyện này không liên quan đến cô. Cô đem tiểu cánh hoa ấn vào vị trí trích máu nộp bài thi, cái bàn thi trước mặt lại biến trở về quyển trục, sau đó bay về phía trụ ngọc ở giữa quảng trường. Ngay sau đó, cả người cô nhẹ đi, cảnh tượng bên người lập tức thay đổi. Cô lại về tới tiểu viện của bản thân. Ha hả, cô cảm ơn Trương đại lão! Bao tiếp bao đưa, phục vụ chu đáo! Liễu Vũ mặt mỉm cười nói: "Cảm ơn a." Cô biến về bộ dáng sâu, vào trong sơn động tìm một chỗ chui vào ngủ. Nói thực ra, cô có điểm nghẹn khuất, giống ngồi tù. Không, cô hẳn tự tin mà đêm chữ giống này xoá đi! Liễu Vũ ngủ một giấc, trong lúc mơ mơ màng màng cảm giác có người kêu mình, mở mắt ra liền nhìn đến Trương Tịch Nhan đang ở trong sân chờ cô. Trương Tịch Nhan nói cho cô, đến ngày đi thi tuyển chọn. Liễu Vũ nói: "Đại lão, chị nhìn tôi đạo hạnh cao như vậy, có thể miễn đi thi không?" Trương Tịch Nhan nói: "Tu vi chỉ là cơ sơ ngạch cửa, đi thi trọng điểm không phải ở tu vi, mà ở tâm tính. Quá trình đi thì sẽ là quá trình mài giũa thực tốt cho việc tu hành." Liễu Vũ nhún nhún vai, nói: "Được thôi." Cô vừa dứt lời cảnh tượng chung quanh lập tức thay đổi. Cô lại đi vào trước quảng trường ngoại môn, trước mặt vẫn là cây trụ ngọc cao lớn, khác với lần trước chính là, lần này quyển trục từ vị trí xoáy nước trên trụ ngọc lại bay tới bậc thang cuối cùng. Cô nhìn thấy co đệ tử ngoại môn lập thành một đội đi vào. Cô đi đến chỗ xoáy nước, chỉ thấy chỗ xoáy nước hiện lên một loạt phụ đề: "Hạng mục tỷ thí: Dẫn đầu đến đỉnh núi Ngọc Đài." Liễu Vũ đọc xong chữ, liền rảo bước vào xoáy nước, đi theo phía sau nhóm người đi trước khi nảy. Khi cô tiến vào xoáy nước một cảm giác như bước vào trong nước, cảm giác này rất quen thuộc giống giống khi cô bước vào giới tử thạch hay là không gian trong tay áo Càn không của Trương đại lão. Cảm giác này lập tức phất nhanh qua trên người, trước mặt cô xuất hiện cảnh tượng khác, là một biển trúc xanh um, tươi tốt sinh cơ bừng bừng sức sống. Những người khác đã không biết đi đâu, xung quanh chỉ có một mình cô, trước mặt có một con đường nhỏ, trên đường rơi đầy lá trúc, bên đường còn có vài bông hoa nhỏ xinh đẹp, còn có ong mật đang tìm mật, con kiến đang kiếm ăn. Ánh mặt trời tươi đẹp bị cây trúc che khuất, hình thành con đường cây xanh u tĩnh. Nơi xa, có một toà núi cao vút, tuy là khoảng cách với ngọn núi cực kỳ xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dòng chữ to ánh vàng rực rỡ: "Đỉnh núi Ngọc Đài. Dẫn đầu để thắng!" Cái này đơn giản thô bạo trực tiếp đến không phù hợp với phong cách của Trương đại lão. Có chữ bự như vậy phía trước chỉ đường, Liễu Vũ liền phương hướng cũng không cần tìm, dọc theo còn đường nhỏ phiến đá, vừa đi vừa ngắm cảnh tiến về phía trước. Cô đón gió nhè nhẹ thổi qua, đi chậm rãi từng bước nhỏ, hưởng thụ bầu không khí thông thoáng khó có được. Cô đi về phía trước được một đoạn, liền thấy năm người đệ tử ngoại môn tụ lại bên nhau, trong số bọn họ có người cầm la bàn, có người cầm đuốc, còn có bùa bay trước mặt, này nếu mà đổi cái cảnh tượng, cô đều có thể nghĩ hai câu hồ tám một lời kịch. Cô khoanh tay nhìn chằm chằm la bàn của bọn họ, kim trên mặt di chuyển như ruồi bọ mất đầu. Những người đó tốc độ như rùa đen đi ngang trước mặt cô, cách nhau chỉ nửa thước, nhưng bọn họ như mù không thấy được cô. Liễu Vũ hô thanh: "Uy." Bọn họ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục nhìn chằm chằm la bàn. Đột nhiên nam tử cầm la bàn hô thanh: "Bên kia, đi cùng ta." Đối diện với Liễu Vũ một bước nhảy qua. Liễu Vũ thầm kêu thanh: "Tôi tránh." Này là muốn nhảy vào trong ngực mình a! Cô liền nâng chân hướng người đó đá tới. Những cô lại đạp vào không, nam tử đó cùng hai nam hai nữ phía sau bước trên đất nhanh chóng từ trên người cô nhảy qua, xuyến thấu đi qua. Khi bọn họ đi xuyên qua, Liễu Vũ lại có cảm giác như vào trong nước. Bọn họ cũng thấy sát tới rồi, trong đó còn có một người quay đầu nhìn lại, nói: "Ca, ta vừa rồi... giống như đụng vào thứ gì đó?" Nam tử cầm la bàn nói: "Là trận pháp, cẩn thận một chút." Sau đó lại tiếp tục đi về phía trước. Liễu Vũ tâm nói: "Trận cái con khỉ á, đụng vào ta này." Cô cảm thấy rất kỳ quái, như thế nào lại xuyên qua đây? Cô nghĩ nghĩ, sau đó biến thành tiểu cánh hoa bay tới đám người bọn họ khi vừa tới gần, lại cảm thấy nam nữ khác biệt, vẫn là không dính trên người nam tử, quay đầu lại dính trên người nữ tử đi sau cùng. Cô vừa dán trên người nữ nhân kia, liền cảm giác không khí giống như có gợn sóng nhẹ run động, chung quanh cảnh tượng đột như đêm đen tới, biến thành một cái nhánh sơn động hẹp tối đen. Trong sơn động tích táp mà nhỏ nước, tạo thành các trụ thạch nhũ trên mặt đất, bọn họ chính là đạp lên trên các trụ đá này mà đi, phía dưới trục đá là một hố lụt, bên trong ào ạt mà mạo phao, còn có mấy còn sâu quỷ dị bới qua bơi lại, thậm chí còn có một số sâu bò lên trụ đá. Trong một khắc kia Liễu Vũ muốn kêu lên hối hận, đang êm đẹp đi trên đường cây xanh đi lên rất hương, tự nhiên chạy đến dán trên đội người này làm gì. Nữ nhân đi sau cùng bỗng nhiên dừng lại, cảm giác được phía sau có một cổ lạnh lẽo từ phần xương sống lưng cùng nhau thấm biến lan khắp toàn thân. Âm khí thấu cốt như muốn đem dương khí của người sống giảm bớt. Mặt nàng nhanh chóng trắng bệch, hô thanh: "Ca." Liễu Vũ thấy vậy, nhanh chóng rời khỏi phía sau lưng nữ tử đó, bay hướng lên đỉnh. Đồng bạn bên người nữ nhân kia phát hiện khác thường, hô thanh: "Mọi người để ý, hình như có vật gì đó." Liễu Vũ tâm nói: "Ngươi mới là cái đồ vật." Đang bay lên đỉnh nhưng lại vồ hụt. Cô như thế mà lại xuyên qua sơn động, xuất hiện ở dưới một thân cây. Cây này, là quỷ thụ, âm khí bức người, trên cây còn treo đầy người giấy. Có đệ tử tham gia tỷ thí, đang dùng một bộ mặt đầy kinh ngạc, bộ dáng giống như nhìn thấy kỳ cảnh đồ sộ hướng vào hốc cây quỷ thụ đang mở rộng. Bỗng nhiên, quỷ thụ dường phát hiện ra cô, hô thanh: "Ai da, má ơi." Chỗ hốc cây mở rộng lập tức biến mất, quỷ thụ oạch hướng trong đất co rụt lại không thấy nữa. Trên mặt đất, ngay vị trí của quỷ thụ, rơi xuống mười mấy đệ tử tham gia tỷ thí. Những người này, có người nhét xác chuột chết có đầy dòi lớn hướng vào trong miệng, ăn đến đầy mặt đều là dòi lõm nhõm, còn có số người quần áo đều cởi ra hết, giống như đang làm sự tình cái kia.. còn có một người ở kia trên tay ôm một bộ xương người chết hô to: "Ta là thiên bài." Bộ dáng như đang chơi bài bạc. Bọn họ đột nhiên phát hiện không thích hợp, cái tên là thiên bài tập trung nhìn lại, hắn phát hiện trên tay mình đang cầm bộ hài cốt, hay bà một xương bàn tay, sợ tới mức "A" một tiếng, đem xương cốt ném ra, tên ăn xác chuột phun luôn cả răng ra ngoài, ói tới mật xanh. Dưới đất truyền đến tiếng kêu bất mãn của quỷ thụ, "Làm sao nha, như thế nào lại có một con nữ yêu tinh lớn như vậy đến tham gia tỷ thí, hù chết người ta." Hảo đi, quỷ thụ kia là giám khảo! Ngại quá, đã doạ đến ngài. Liễu Vũ bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng có một cảm giác bất thường truyền đến, cô quay đầu nhìn thì thấy có một đoàn sương đen nhàn nhạt bay đến, trong sương đen tựa hồ như có cái gì, mơ hồ có thể nghe có người nói chuyện. Người lấy được thiên bài, liếc mắt thấy được sương đen đang lại đây, hô thanh: "Chạy mau." Cất bước liền chạy. Những người khác nghe vậy, đầu tiên là không rõ người nọ chạy vì cái gì, lại nhìn đến sương đen, cả đám như gặp quỷ, chạy trốn nhanh như bay. Liễu Vũ vò đầu, hỏi quỷ thụ giám khảo: "Sương đen này là cái gì?" Cô không nghe được câu trả lời, quay đầu lại chỉ thấy được bốn phía sương đen bay lơ lững, nơi xa còn xuất hiện một con thuyền, nhóm đệ tử tỷ thí vừa nảy đã chạy đi rất xa. Liễu Vũ cả người nhẹ bửng, có chút loại cảm giác không trọng lực quỷ dị, chung quanh cảnh tượng có một chút biến hoá, bỗng nhiên có tiếng Trương Tịch Nhan truyền đến trong tai cô, "Liễu Vũ, đi theo tiếng của tôi lại đây, cái khe này rất không ổn định, lực lượng quá mức bạc nhược, nếu tôi đi vào tiếp em, nó sẽ lập tức sụp đỗ." Liễu Vũ hỏi: "Phát sinh chuyện gì?" Thanh âm Trương Tịch Nhan xa hơn vừa nảy, nói: "Là đột nhiên hình thành một cái khe Thứ Nguyên Giới. Cổ Đạo Tông đang bay giữa chi gian hai Thứ Nguyên Giới, mỗi ngày ở hộ sơn đại trận luôn có những cái khe mở ra rồi biến mất, cái khe lớn sẽ bị hộ sơn đại trận chặn lại, loại này là cái khe nhỏ Thứ Nguyên Giới bởi vì lực lượng quá mức mỏng manh, không ở trong phạm vi hộ sơn đại trận chặn lại. Chúng nó thực không ổn định, thông thường thì những loại loại một khắc thời gian liền biến mất, nhưng nếu không cẩn thận bị nó nuốt đi vào, sẽ rất nguy hiểm." Đồng thời với thanh âm Trương Tịch Nhan truyền đến, ở phương hướng một cái sương đen còn có tiếng người, tiếng nói chuyện kia càng ngày cần gần, cũng càng ngày càng rõ ràng, hình như là có rất nhiều người đang nói chuyện, ngoài ra còn lại gần rất nhanh chóng. Mạc danh, có một chút doạ người, rất giống có ma quỷ làm loạn. Liễu Vũ đang chuẩn bị đi qua theo tiếng của Trương Tịch Nhan, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một cái hình ảnh. Cô nhìn đến một vật giống với tay lái, vật liệu của nó giống với Vu thần trụ như đúc, nhưng không có mang đến cảm giác áp bức vây khốn như Vu thần trụ, ngược lại còn có loại cảm giác thân thiết, giống như đang dẫn cô qua đó. Cô có loại cảm giác, đi theo cái này chỉ dẫn, là có thể rời xa Trương Tịch Nhan đi đến một nơi khác. Cô tự hỏi chính mình, là muốn hằng ngày đều được đại lão an bài tốt và được bảo vệ hay là muốn được tự do? Cô lựa chọn muốn được tự do! Cô nghĩ đến chính mình có thể nói không, không muốn, không vui, không nghĩ, còn có thể cự tuyệt sinh hoạt lập lại hằng ngày. Chẳng sợ trải qua không tốt, chả sợ sẽ chết, ít nhất có thể tự mình lựa chọn. Đây là cơ hội khó có được, không phải sao? Bằng không, dưới sự phòng ngự thật mạnh của Cổ Đạo Tông, cô không có biện pháp thoát khỏi khống chế của Trương đại lão. Liễu Vũ biến thành một tảng lớn tiểu cánh hoa bay về hướng bánh lái. B.A
« Trước Sau »