Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666
Chương 157
Người của Cổ Đạo Tông cũng không thể để cho chuột yêu tùy ý tới đả thương người được.
Bắt chuột sao, không nhất định phải dùng tay để bắt, có thể rải thuốc chuột, đặt bẫy rập, có rất nhiều phương pháp.
Chuột yêu quặng nham là từ trong mạch khoáng quỷ linh tinh sinh ra, tuy rằng không được Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ để vào trong mắt, nhưng đối với đệ tử cấp thấp ở Cổ Đạo Tông đối với nó rất để ý. Đầu tiên, khỏi nói tới yêu đan, sau khi dùng để luyện đan, có thể tăng thêm một đoạn lớn tu vi. Loại yêu vật ra tới từ mạch khoáng quỷ linh tinh, ít nhiều gì xương cốt cũng sẽ hóa thành linh tinh, săn được nó cũng là có sẵn linh tinh tới tay. Cho dù không có linh tinh, nhưng xương của yêu thú có thể làm tài liệu cầm đi bày trận, luyện chế pháp bảo tốt nhất. Số này đều là tiền và tài nguyên tu luyện.
Đệ tử Cổ Đạo Tông khi đang ở cương vị bắt được yêu vật, sản phẩm trong đó có thể được chia cho ba phần. Không thì có thể đổi thành tiền công, bùa chú, trận bàn, đan dược và tất cả chi tiêu đều được tông môn gánh vác, bởi vậy đoạt được sản vật tông môn kiếm được lời to.
Đội tuần tra vì để kiếm khoản thu nhập thêm, cặp mắt đều tái đi, vắt óc tìm kế làm cách nào để dụ chuột yêu lọt vào trong bẫy. Thuốc chuột tiện nhất, Cổ Đạo Tông không thiếu nhất chính là dùng cổ, xen lẫn vào trong bẫy liêu một cách thần không biết quỷ không hay, căn bản không nhìn ra được, nhưng khó nhất chính là dụ như thế nào?
Không có thứ tốt, nó sẽ không chịu ra.
Làm đệ tử hóa linh cảnh, ngày thường trừ bỏ chuẩn bị yêu thú làm thí điểm quỷ, cũng không có thứ gì có thể hấp dẫn yêu thú thiên tài địa bảo. Cho dù có thiên tài địa bảo, giữ lại để tăng lên tu vi hoặc là dùng để bảo mệnh còn không kịp, làm sao có thể lấy ra để câu chuột.
Nhưng luyến tiếc hài tử bộ không lang!
Bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, một phen cân nhắc qua đi, quyết định đem đan dược tích góp vất vả dùng để đánh sâu vào cảnh giới để làm mòi. Luyến tiếc hạ độc lên đan dược, về sau vẫn còn muốn dùng, nên tránh đi nơi đặt đan dược, lén lút chôn cổ phóng độc, sau đó bày trận đem chuột khắp khu vực vây lên.
Bẫy rập bố trí xong, giữ lại cảnh báo và pháp bảo giám sát, liền rút lui.
Để người thủ lại ở nơi này, chuột yêu quặng nham có thể sẽ cảm thấy được có dị, sẽ bị dọa không dám ra tới.
Ngay cả đan dược dùng để bố trí bẫy rập, cũng được chứa vào trong cái chai và đặt trên mặt đất, nắp chai được mở ra, bên trong bay ra mùi hương của đan dược, làm giống như trên người đệ tử đi tuần ra không cẩn thận làm rơi lại.
Đan dược vừa thả ra không được bao lâu. Đưa tới một con quỷ âm sát.
Cái thứ đó đen thui một đoàn, dán sát mặt đất lướt qua tới, bọc lấy bình đan dược liền chạy đi.
Nó mới vừa chạy đi không được bao xa, liền xuất hiện một con quỷ xà, hưu lập tức nhào tới, giống như ăn mỳ sợi mà dùng một hút, đem quỷ vậy kia ăn mất.
Quỷ xà ăn xong quỷ vật liền ăn đan dược, đột nhiên hai con chuột yêu quặng nham từ trong ngầm nhảy ra, bay tới đánh nhau với quỷ xà, hai con liền cắt chết quỷ xà.
Đại trận được bố trí bên cạnh đột nhiên bị kích hoạt, pháp bảo và bùa chú đổ ập mà nện xuống.
Chuột yêu quặng nham bị pháp trận chặn lại, ngay cả trốn còn chưa kịp thì đã bị pháp bảo cùng bùa chú đánh ngốc, sau khi phục hồi tinh thần lại đã bị trói tới kín mít.
Đệ tử tuần tra mỹ tư tư mang theo chuột yêu quặng nham cùng con quỷ xà đi đến nhiệm vụ tông môn để lĩnh thưởng, được một đợt căng túi.
Sau khi nếm được chỗ tốt, thời điểm tuần tra đệ tử được nghỉ ngơi, liền đi đến phía bên ngoài khu vực khai thác mỏ, bố trí bẫy rập để kiếm thêm khoản thu nhập.
Các đệ tử tuần tra ở những khu vực khác cũng học theo, cũng đi lăn lộn lên, so với nhóm thợ mỏ còn vội hơn.
Liễu Vũ nhìn thấy người của Cổ Đạo Tông ở chỗ này kiếm tiền, kiếm được tới nổi mỗi người ai cũng thật vui vẻ, liền nhạy bén ngửi được cơ hội làm giàu.
Số đệ tử thủ một cái quặng phú như vậy, còn thiếu tiền sao? Không thiếu!
Thiếu cái gì? Thiếu ánh mặt trời!
Nơi này nhiều người, làm cho quỷ vật chạy tới cũng nhiều, ngẫu nhiên còn có một ít thi quái rải rác từ đâu chui ra tới, mấy thứ này đều cần được gia công. Đệ tử Cổ Đạo Tông không phải ai cũng toàn năng, rất nhiều chỉ có thể cầm đi bán hoặc là nhờ người gia công. Này lại là một cơ hội làm giàu.
Liễu Vũ tìm Trương Tịch Nhan hỗ trợ, nhờ nàng ở đỉnh núi bên cạnh thần miếu dựa theo quy cách bày một cái đại trận phòng ngự, thêm một cái thông đạo nối thẳng từ huyền bí cảnh thi quái tới bến tàu.
Trương Tịch Nhan không biết Liễu Vũ đang muốn làm gì, bất quá, không hỏi, làm theo ý cô là được.
Dù sao là nàng tự mình bố trận, sáng lập thông đạo, bản thân nàng có thể đảm bảo không có vấn đề gì, mặt khác tùy vào Liễu Vũ lăn lộn.
Sau khi Liễu Vũ đem trận bố trí xong, lại nhờ vả Trương Tịch Nhan bố trí một cái trận có thể bắt chước biến hóa của thời tiết, nhật nguyệt luân chuyển, lại làm cho tại khu vực ở đỉnh núi này có thể cảm giác được bốn mùa xuân hạ thu đông, mỗi ngày có 12 canh giờ chuyển biến, bao gồm tuyết rơi, trời mưa, trời nắng, trời đầy mây đều có đủ.
Trận pháp này, Trương Tịch Nhan bố chính, pháp trận sư ở phòng pháp trận nội môn cũng có không ít người tinh thông trận pháp này.
Dù sao trước đó Cổ Đạo Tông ở cái nơi không có mặt trời sống trong bóng tối, toàn dựa vào pháp trận này để khởi động.
Bố trí trận pháp này không khó, khó chính là tài liệu, trong đó quý nhất chính là bắt chước ánh mặt trời cần phải có Thái Dương tinh hỏa.
Trương Tịch Nhan không có pháp lực có thể chuyển tới một viên hằng tinh. Nàng ở Bất Chu Sơn còn chưa từng nhìn thấy qua hằng tinh, Thái Dương nơi này chính là chỉ nơi tụ hội Thái Dương tinh hỏa. Bởi vì cần dùng tới, nên nàng cũng có góp nhặt một ít, còn những tài liệu còn thiếu khác có thể tới phòng pháp trận tìm, không tốn nhiều thời gian tầm vài ngày liền có thể bố trí xong pháp trận này cho Liễu Vũ.
Lúc thái dương ở trận pháp trên đỉnh núi dâng lên, ánh mặt trời tỏa ra, chiếu sáng hắc ám.
Vô số quỷ vật âm sát bị ánh nắng nóng rực chiếu đến chui vào trong ngầm tránh né, ngay cả thực vật cũng bắt đầu động đậy, cả tòa núi tựa như tạc oa.
Liễu Vũ nhìn thấy cảnh tượng này, thật là bất ngờ một phen. Cô ngày thường nhìn đến nơi nơi đều im ắng, trừ bỏ ngẫu nhiên có một ít quỷ vật cùng yêu vật linh tinh nhảy ra tới làm lung tung rối loạn, nhưng chưa từng thấy lại có nhiều vật sống tới như vậy, lại không nghĩ tới nhất là….. Đừng nói cây cối và cỏ dại, ngay cả tảng đá cũng có thể chạy.
Cô cảm khái xong rồi, lại để Liễu Thụ nhanh chóng chiêu công cho cô, tuyển công nhân xây dựng nhà cho cô, tuyển pháp trận sư bố trí pháp trận phòng ngự cho nhà ở của cô, tuyển đầu bếp, người phục vụ, tuyển tạp công, quản sự, phần phật mà bày ra một danh sách các chức vụ cần tuyển cùng với yêu cầu đối với bọn họ, thúc giục Liễu Thụ nhanh chóng khởi công.
Cô mơ hồ nhớ được có một con kim mao Chuột Tre tinh có trù nghệ không tồi, sau đó thông qua cảm ứng Vu thần trụ liên hệ đến Hoa Tế Thần ở các bộ lạc tìm chỗ Chuột Tre tinh ở, để Hoa Tế Thần giúp cô tìm kim mao Chuột Tre tinh.
Đều là Hoa Tế Thần, nhưng Liễu Vũ lại ở cùng bộ lạc với Đại Tế Tư Vu tộc Trương Tịch Nhan, bản thân cô đã thành thần, địa vị đương nhiên sẽ ném xa các Hoa Tế Thần ở các bộ lạc nhỏ kia vô số con phố. Nhóm Hoa Tế Thần nhận được tin tức của cô đưa qua, hỏa tốc giúp cô tìm tới kim mao Chuột Tre tinh.
Kim mao Chuột Tre vương xác đáng có năm con, nhưng trong năm con đó lại có đông đảo nhi nữ, Chuột Tre tinh nằm trong bọn chúng thật sự trong suốt cho dù là nhìn không chớp mắt, ngay cả cái danh vương tử cũng không thể mang được, so với một bình dân là cùng một dạng, nhưng cũng tại vì nhi nữ của Chuột Tre vương thật sự quá nhiều. Hiện giờ nó đã trở thành chuột vương của tộc kim mao Chuột Tre.
Kim mao Chuột Tre tinh Trúc Kim Nha nghe nói Liễu Vũ muốn tuyển dụng nó đi huyền bí cảnh thi quái, liền lập tức diều già dắt trẻ mang theo cả tư tế trong tộc đều cùng nhau tới. Nếu không phải Vu thần trụ là từ mấy chục cái bộ lạc xung quanh cùng nhau cung phụng, ngoài ra đi đến chỗ của Liễu Vũ cũng sẽ không thiếu Vu thần trụ, bằng không nó cũng muốn mang theo cả Vu thần trụ.
Liễu Vũ nhận được tin tức cặn kẽ từ kim mao Chuột Tre, để kim mao Chuột Tre trực tiếp lại đây, Liễu Thụ chạy tới nói với cô, “Người nhìn xem đi là biết.”
Cô đi ra huyền bí cảnh thi quái, mời vừa xuống khỏi cầu liền nhìn thấy kim mao Chuột Tre có khắp mọi nơi, lớn nhỏ, thành tinh, chưa thành tinh, đều kéo tới, so với người còn nhiều hơn.
Đây là đem có cái ổ chuột dọn tới hả? Cô đây chỉ muốn tuyển một đầu bếp thôi mà.
Kim mao Chuột Tre vương Trúc Kim Nha đi tới trước mặt Liễu Vũ, dập đầu hành lễ.
Liễu Vũ lé mắt nhìn nó, chỉ chỉ đám chuột xung quanh, hỏi: “Như thế nào đều mang theo tới đây?”
Trúc Kim Nhan nói với Liễu Vũ, “Nhờ dính lấy quang phúc của ngài, hiện tại ta đã là chuột vương tộc kim mao Chuột Tre, ta ở đâu, bọn chúng liền ở đó.”
Liễu Vũ nhìn lướt qua đàn chuột, còn có một con chuột tre lớn đang ngậm trong miệng một khối da thú, da thú bộc lấy một con chuột con. Cô không cùng Chuột Tre vương vô nghĩa, chọn một ít chuột tre đã thành tinh có thể hóa thành người còn có trù nghệ khá tốt và nói được tiếng người giữ lại làm chân chạy vặt, còn lại để bọn chúng tự đi đi đến Vu Đạo giới tìm một nơi an toàn để sinh sống.
Trúc Kim Nha đại hỉ dập đầu. Lần này toàn tộc từ một cái nơi loạn lưu không thấy ánh mặt trời dọn ra tới, ngoài ra còn có rất nhiều chuột có nghề nghiệp ổn định, không cần cả ngày vì để gặm một ít rễ cây hoặc là đoạt trái cây một ít sâu mà đánh nhau.
Nó cảm tạ Liễu Vũ, nhanh an bài toàn tộc, liền lập tức mang theo một số chuột tinh đi đến địa bàn của Liễu Vũ để làm việc.
Liễu Vũ nguyên bản chỉ là muốn tuyển một đầu bếp, nhưng nhìn cái bộ dáng này của Trúc Kim Nhan, giống như còn có thể đảm đương luôn chức quản lý. Vì thế, an bài nó phụ trách đầu bếp kim luôn giám đốc của nhà hàng, trước tiên đem tiệm lẩu, tiệm nướng khai trương, còn mở ra hàng loạt công nghiệp phục vụ cho mọi người.
Số yêu vật đệ tử Cổ Đạo Tông săn được, chúng nó hỗ trợ mổ bụng lột da trừu tủy, bảo đảm từng cái được sẽ lý sạch sẽ và đóng gói cẩn thận.
Đệ tử Cổ Đạo Tông như vậy mang theo con mồi tới đây, lại mang về tài liệu đã được xử lý ổn thỏa, chỉ cần chi ra một ít phí dụng gia công, là có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian và tinh lực. Dù gì đi nữa, bọn họ còn muốn chấp ban, lại muốn đi ra ngoài hạ bẫy săn thú, không có nhiều thời gian để đi xử lý mấy thứ này.
Phòng ở nơi này đi lên cũng nhanh, tài liệu bên bên ngoài đã được gia công, sau khi vận chuyển vào, chất vào kho chứa, thời gian một ngày có thể mở ra được một tòa nhà, khách điếm, cửa hàng ăn uống đều đã được mở ra thì không nói, Liễu Vũ còn có dự định để lại một con phố cho thuê buôn bán và cửa hàng quảng cáo, cho thuê cùng quảng cáo thương nghiệp của cô kéo dài tới quảng trường ở thần miếu, chính cô đảm nhận vai trò là người đại ngôn.
Một mảnh tử cổ hình dạng cánh hoa ở trước quảng trường thần miếu bỗng nhiên hóa thành bộ dáng của Liễu Vũ, đệ tử Cổ Đạo Tông nhất trí mà quỳ xuống đồng loạt, hành lễ.
Ngay sau đó, bọn họ liền nghe được Vu thần Liễu Vũ quảng cáo từ: “Ánh mặt trời, thức ăn ngon, cội hội kiếm tiền vô hạn ở chỗ này chờ các ngươi.” Theo sát đó là tình hình trong đại trận ở ngọn núi bên cạnh hiện ra trước mặt, một không gian có thật nhiều cửa hàng, mỗi gian cửa hàng đều viết quảng cáo cũng quảng cáo cho thuê, tỷ như “Cửa hàng bùa chú cho thuê”, “Cửa hàng pháp bảo cho thuê”, “Tiệm vượng quảng cáo cho thuê”, tiền thuê sẽ trong mức tiếp nhận của mọi người, còn có tiệm thịt nướng, một con chuột béo đang tự tay cầm đao cắt thịt vừa nướng vừa hô to.
Trương Tịch Nhan nhìn quảng cáo chiếm khứ trên không ở quảng trường thần miếu, truyền âm Liễu Vũ, “Chị cho rằng em mở ra một khu thương nghiệp thôi chứ, quý nhất hẳn là chi phí đại ngôn, dù sao cũng là đại ngôn của Vu thần, đừng nói là Vu tộc, phóng tầm mắt ra ngoài Bất Chu Sơn cũng muốn tới một đầu.”
Trong lòng Liễu Vũ vẫn có điểm không yên, rốt cuộc đệ tử Cổ Đạo Tông có đôi khi vẫn là thực moi, tiền kiếm được không dễ. Cô nhỏ giọng hỏi: “Chị thấy sinh ý này của em có thể ăn nên làm ra không?”
Trương Tịch Nhan trả lời: “Ít nhất về mặt nhân khí không thành vấn đề. Người ở khu vực khai thác mỏ không có việc gì có thể dạo phố phơi nắng, có thể tiết kiệm không ít tiền đi mua bùa chú tiêu trừ Âm Sát khí.” Đến nổi có thể chỉ đại không cần mua hay không, vậy thì không rõ ràng lắm.
Thu lợi sao, tính lại tiền tài liệu bày trận, Trương Tịch Nhan chỉ có thể nghĩ tương lai còn dài, hơn nữa tài trận hủy đi rồi vẫn có thể dùng lại, nhiều nhất chính là phí tổn cho việc Thái Dương tinh hỏa thiêu đốt, bất quá nàng có thể chạy tới Kim Ô tộc thu một ít là được rồi.
B.A