Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 155
« Trước Sau »
Có quá nhiều người ở tại thần miếu, nên thi quái và quỷ vật âm sát bị thu hút lại đây càng ngày càng nhiều. Trương Tịch Nhan muốn rèn luyện môn hạ đệ tử, nên phải buông tay để bọn họ tự trải qua chiến đấu thực tế được tôi luyện để tiến bộ hơn. Lần tiến vào này, bọn họ mang theo vật tư sung túc, bị thương thì có đan dược trị liệu, có người ở Pháp trận đường bày ra phòng ngự đại trận để bọn họ làm chỗ nghỉ ngơi, còn có Trương Kế Bình mở ra bảo thuyền phòng ngự, có thể nói là chuẩn bị phi thường sung túc. Trương Tịch Nhan không có ở dưới tình huống như vậy mà ra tay dọn sạch thi quái trước khi chúng tới gần thần miếu phòng ngừa nguy hiểm cho bọn họ như trước. Nàng an bài cho Liễu Vũ, sau khi cô rời đây, bản thân nàng liền tiếp tục bận rộn bày trận, đồng thời cũng để ý đến động tĩnh xung quanh thần miếu, để ngừa có quỷ vật âm sát và thi quái lợi hại xuất hiện làm toàn quân bị diệt. Trước hết đuổi đi là kim giáp thi quái, đại khái có mười mấy con. Chúng nó vừa đến chân núi liền gặp được tử cổ hình dạng cánh hoa của Liễu Vũ thả ra, liền bị chúng chui vào trong đầu từ mũi, miệng, lỗ tai, làm cả đám mất đi năng lực tự chủ. Trước đó Liễu Vũ đã sử dụng ảo thuật để bóp méo ký ức chúng nhưng lại không khống chế được cơn đói khát của đám kim giáp thi quái này, liền thử lấy tử cổ xâm chiếm vào trong óc của chúng nhằm sử dụng chúng nó. Cô chưa từng sử dụng qua phương pháp này, ngoài ra thần kinh đại não cũng cực kỳ phức tạp, trong lúc nhất thời không nắm được phương pháp, chỉ có thể từng chút sờ soạng để làm thí nghiệm. Mười mấy con kim giáp thi quái lần lượt ngã xuống đất, thỉnh thoảng có cử động phần đầu và tứ chi một chút như chịu kích thích gì đó, còn có đột nhiên nổi điên nhảy dựng lên nhảy nhót vài cái rồi lại ngã ra đất, hoặc là đứng tại chỗ xoay vòng, quơ tay múa chân linh tinh, hành vi cực kỳ quái dị. Nhóm thi quái còn lại gặp phải tử cổ của đệ tử Cổ Đạo Tông thả ra. Đệ tử Cổ Đạo Tông dưỡng cổ hoa hòe lòe loẹt, lấy trùng loại là đa số, nhưng cũng có số ít không đi con đường bình thường lại lấy những con thú chạy, bay thay vì dưỡng cổ, còn có một số lại đem chính mình dưỡng thành cổ, này cũng chính là cổ người. Số đệ tử Cổ Đạo Tông dưỡng cổ này tiến vào đây, so với nhóm thi quái đuổi tới đây đầu tiên số lượng còn nhiều hơn, số cổ bọn họ thả ra cơ hồ rất nhanh liền đem ngọn núi xung quanh thần miếu biến thành một tòa núi trùng. Con nhện và con rết có kích thước lớn thành công kết đàn kết đội thành nhóm phi trùng, còn có loài chim toàn thân tản ra một loại kịch độc, đủ loại kiểu dáng, ùn ùn không dứt, nhóm thi quái nguyên bản tới kiếm ăn lại bị lọt vào trong núi cổ trùng, bị sâu gặm ăn cắn xé, liều mạng nhưng lại hẻo hết tại chỗ. Nhóm thi quái bị trúng độc ngã xuống đất, trở thành đồ ăn của cổ trùng. Hoặc là trong lúc phát điên, bị sâu chui vào trong thân thể chậm rãi gặm ăn sạch sẽ từ trong ra ngoài. Liễu Vũ chưa từng thấy qua đệ tử Cổ Đạo Tông phóng cổ, càng chưa từng thấy cảnh tượng khắp cả núi đồi đều là cổ trùng, nhìn đến thao tác kim giáp thi quái đều quên luôn, nhỏ giọng truyền âm Trương Tịch Nhan, “Đệ tử Cổ Đạo Tông các người cái dạng này thật sự không phải là tà ma ngoại đạo chứ?” Trương Tịch Nhan truyền âm hỏi: “Cái gì là Cổ Đạo Tông của bọn chị? Em không phải Cổ Đạo Tông sao?” Liễu Vũ nói: “Miễn cưỡng tính đi.” Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng mà hừ một tiếng, nói: “Ở chỗ này không có phân chia chính tà, chỉ có người thắng làm vua.” Nàng nói xong lại nhớ tới địa giới Nhân gian. Sinh ra ở niên đại hòa bình, lớn lên dưới ánh mặt trời, nửa đêm tan tầm cũng không cần lo lắng cái gì, trước lúc Canh Thần tìm tới cửa, nàng vẫn luôn có cuộc sống an ổn bình thường. Khi đó, nàng sợ nhất là quỷ, mặc dù là ngày thường nàng không nhìn thấy quỷ, nhưng chỉ cần nghĩ tới quỷ liền cảm thấy sợ. Hiện tại, toàn bộ Quỷ giới thấy nàng đều đến quỳ xuống hành lễ với nàng. Trương Tịch Nhan chỉ hơi thất thần một lát, liền tiếp tục đóng xương Thiên Long để bày trận. Thi quái một đợt tiếp một đợt mà tới, càng ngày càng nhiều, nhưng cơ hồ đều ngã xuống ở giữa đường đi lên núi trước khi đến thần điện. Vô số thi quái ngã xuống đất, trên người bọn chúng bò đầy độc trùng cổ vật. Cổ vật cắn nuốt thi quái đồng thời cũng phát sinh tình huống cắn nuốt lẫn nhau để tranh đoạt đồ ăn, một ít cổ vật lợi hại cướp được nội đan bên trong thi quái, hoặc là giết chết cắn nuốt sạch sẽ những cổ trùng khác, tiến giai nhanh chóng. Khi thực lực của cổ vượt qua cổ chủ, sẽ dẫn tới tình huống phản phệ chủ. Cũng may đệ tử Cổ Đạo Tông cũng quen với tình huống như thế này, sớm cũng có chuẩn bị, tạm thời thoát khỏi chiến trường sau đó đem cổ phát sinh phản phệ tiến hành trấn áp, còn có thể theo cổ tiến giai mà thực lực cũng tăng theo một mảng lớn. Nguyên bản đệ tử Cổ Đạo Tông còn có chút sợ hãi với nhóm thi quái, sau khi thật sự nhận được chỗ tốt, tâm thái cũng đã biến đổi, mỹ đến phảng phất như chuột rơi vào lu gạo, chiến đấu cũng càng thêm tích cực. Liễu Vũ mới đầu còn xem náo nhiệt, cảm thấy đệ tử Cổ Đạo Tông cũng có chút bản lĩnh, không tồi, nhưng một lát sau, cảm thấy có gì đó không đúng lắm: Thợ mỏ thi quái miễn phí của cô, đều bị cổ của đệ tử Cổ Đạo Tông dưỡng ăn sạch sẽ rồi. Nhưng cô nhìn đến có rất nhiều đệ tử tiến giai, thực lực cũng tăng lên nhiều, lại nghĩ đến Trương Tịch Nhan vì muốn Cổ Đạo Tông lớn mạnh, có thể nói là hao tâm tổn huyết, ở trong lòng giãy giụa hai cái, nhịn đau bỏ qua thứ mình yêu thích, vẫn là đem thi quái uy cho nhóm đệ tử Cổ Đạo Tông, đồng thời mưu cầu không buông tha một con kim giáp thi quái nào, phàm là khi gặp được toàn bộ đều bị đào vào trong chén của cô, để tránh toàn bộ làm thành thức ăn của cổ, vậy càng mệt lớn. Đến thời điểm Trương Tịch Nhan bố trận xong, Liễu Vũ đã bắt được hơn năm mươi con kim giáp thi quái. Thi quái gần đó hầu như đều chạy tới, lại toàn bộ ngã xuống, trên cơ bản đã không nhìn thấy được thi quái mới xuất hiện. Các đệ tử Cổ Đạo Tông tiến vào, ăn một đợt căng bụng, những ai có tốc độ hấp thu chậm hoặc hơi thấp, liền mất đi cơ hội tốt, sau khi tiến vào liền thẳng tay bóp cổ. Cho dù bọn họ thấy được có rất nhiều thi quái chết đi và chưa được gặm ăn hết ở sườn núi nhưng vẫn không không dám phóng cổ để đi ăn số đó. Nếu thả cổ của mình ra đi ăn thi quái của cổ người khác cắn chết, tương đương với tội cướp đoạt thu hoạch của tông môn, là sẽ bị xử lý theo môn quy. Chỉ có thể xem người ta thu hoạch được bao nhiêu sau đó có thể thương lượng dùng vật khác tới trao đổi, cũng có thể giúp cho cổ của bản thân tiến cấp, chính mình cũng tăng thêm thực lực. Trong ngoài thần miếu tụ đầy đệ tử Cổ Đạo Tông, phi phàm náo nhiệt. Trương Tịch Nhan quét mắt về phía đệ tử Cổ Đạo Tông tiến vào, thấy bọn họ vẫn còn đang thích ứng với hoàn cảnh, hoặc là đã đưa tin đến và đang xếp hàng chờ phân tổ, hết thảy đều có nề nếp, liền không có để ý tới nữa, nàng đi đến tảng đá lớn ở chân núi tìm Liễu Vũ. Trước mặt Liễu Vũ nằm năm cụ kim giáp thi quái, toàn bộ đã tắt thở, chết đến không thể chết hơn. Trương Tịch Nhan kinh ngạc hỏi: “Không phải em muốn bắt cu li thợ mỏ miễn phí sao? Như thế nào lộng chết hết rồi?” Liễu Vũ đầy mặt buồn bực mà thở dài, nói: “Không phải là em muốn lộng chết bọn chúng, mà là….” Cô vẫy vẫy tay, nói: “Chị tự lại xem đi.” Trương Tịch Nhan buông ra cảm giác đảo qua mấy con thi quái nằm trên mặt đất, thình lình phát hiện bên ngoài của bọn chúng hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng phần não thì bị cổ gặm đến không thành hình, tổn hại nghiêm trọng nhất là thần kinh, cơ hồ bị hủy diệt phá hư toàn bộ. Nàng lại quét mắt tới con kim giáp thi quái nằm ở xa hơn, vẫn chưa chết hoàn toàn, nhưng lại có rất nhiều chỗ bị thương rất nặng. Liễu Vũ hỏi Trương Tịch Nhan: “Số kim giáp thi quái này còn có thể cứu chữa không?” Trương Tịch Nhan nói: “Nếu đây là Hoa Thần Cổ tới thao tác, thì không thể nào cứu nổi. Nhưng thật ra vẫn có thể dùng thuật con rối để điều khiển chúng nó, nhưng dùng thuật con rối để điều khiển cho chúng hoạt động bình thường thà rằng đi luyện chế một con thi quái khác, vật liệu để tìm, về phương diện thao tác cũng dễ dàng hơn.” Liễu Vũ trầm mặc. Trương Tịch Nhan an ủi nói: “Bán đám kim giáp thi quái này đi cũng đủ để em thuê được rất nhiều thợ mỏ, so với kim giáp thi quái còn nghe lời hơn, làm việc càng ra sức hơn.” Liễu Vũ hữu khí vô lực phất phất tay, nói: “Cầm đi đi, giao cho chị hết.” Trương Tịch Nhan gọi Trương Kế Bình tới, để hắn thu mua lại đám kim giáp thi quái này, nói: “Cậu đem toàn bộ số thi quái này tính thành công nhân, tuần tra, thủ vệ cùng sư phái pháp trận cấp cho Liễu Vũ, phòng pháp trận bên kia kêu Thạch Kính Tùng tới đây.” Liễu Vũ hỏi: “Thạch Kính Tùng? Là người nào?” Trương Tịch Nhan nói: “Đại trưởng lão của phòng Pháp trận, về mặc tu đạo pháp trận hắn rất có thiên phú, tạo nghệ trận pháp ở phòng Pháp trận là đứng đầu, sức chiến đấu bài Cổ Đạo Tông tiền mười.” Liễu Vũ không hiểu pháp trận, phái người hiểu biết việc này trấn bên cạnh cô ấy. Trương Kế Bình đồng ý. Mạch khoáng phía dưới thần miếu, bắt đầu lấy quặng là từ chân núi của thần miếu, dọc theo bốn phía hướng ra ngoài khai thác, bắt đầu đào tầng trên cùng trên mặt đất trước. Trương Tịch Nhan tu sửa phòng ngự đại trận bao trùm cả ngọn núi chỗ thần miếu này. Làm đại bản doanh. Còn lại đó là người của phòng pháp trận, ở phía bên ngoài đại bản doanh, bố trí giếng mỏ pháp trận phòng ngự và doanh địa pháp trận phòng ngự tạm thời. Mấy vạn thợ mỏ, không có khả năng cùng chen chút với nhau đi xuống cùng một cái giếng mỏ được, tất cả sẽ chia thành từng khu vực khai thác khác nhau để tiến hành. Nhân thủ phòng pháp trận có hạn, vì thế ưu tiên an bài cho Liễu Vũ, đem khu vực khai thác của cô tiến hành trước. Liễu Vũ tức khắc tỉnh táo tinh thần, hứng thú bừng bừng mà đi theo bọn họ xem lấy quặng như thế nào. Cô đi tới chân núi, đi tầm mười dặm, vào một chỗ lõm. Phòng pháp trận lấy ra trận bàn cùng tài liệu bài trận, bắt tay vào bày trận. Nhóm thợ mỏ , nhóm thủ vệ cùng đội tuần tra cũng đã tới. Nhóm thợ mỏ bắt đầu vùng lên quặng thiêu, quặng sạn liền bắt đầu làm việc. Trước tiên bọn họ đào lớp sạn phía trên, dọn sạch ra một khu vực đường kính cỡ 10m, sau đó liền bắt đầu đào xuống. Đất được đào ra, gom thành một đống ở bên cạnh, xong việc. Bên trong ngầm đào ra không ít thực vật có thuộc tính Âm Sát, có một số giống như cỏ dại không có giá trị gì, bị tùy ý cào sang một bên, có một ít vật trong có vẻ đáng giá thợ mỏ vui vẻ thu vào trong túi trữ vật của chính mình, chọc đến người bên cạnh từng trận đỏ mắt, càng ra sức đào thêm. Bọn họ đào đại khái tầm 3-4m là tới tầng nham thạch. Lúc này, người của phòng pháp trận dọc theo hố đi xuống từng nhóm mang theo tấm vật liệu trang bị có đầu phù văn được đúc từ kim loại. Những tấm vật liệu này nối tiếp nhau hình thành một cái vòng hình trụ bao quanh hố đường kính 10m vừa đào. Hình trụ mới vừa khép lại, truyền đến một tiếng “Ong” vang lên trong không khí, có quang hoa nhàn nhạt truyền từ trong hình trụ dật tán ra bên ngoài, không chỉ đem cây cột bên trong giếng mỏ bao trụ, còn khuếch tán ra bốn phía bên ngoài, phạm vi mấy trăm mét xung quanh đều gắn vào bên trong. Trương Tịch Nhan nói cho Liễu Vũ: “Cái này không chỉ để phòng ngừa lún, còn vì đề phòng quỷ quái và vài thứ linh tinh cộng sinh với quặng xuất hiện.” Người của phòng pháp trận bố trí xong liền thu đội. Hai đội thợ mỏ đi xuống, bắt đầu đào nham thạch. Độ cứng của nham thạch rất cao, mỗi lần thợ mỏ huy đục chỉ có thể tách ra một khối to cỡ nắm tay, tu vi thấp hơn đào ra được một khối không tới cái nắm tay. Hai đội người, quay quanh ở đáy quặng, xoay lưng lại phía nhau liền hướng tới bên cạnh đào. Đào chậm khỏi chê nha. Bên cạnh, một người tiếp một người mà xây lên giếng mỏ, nhóm thợ mỏ ở giếng mỏ đang ra sức đào nham thạch. Liễu Vũ nhìn bọn họ đều như thế, hỏi Trương Tịch Nhan: “Không có cái máy để khoan giếng sao?” Trương Tịch Nhan nói: “Máy khoan giếng thì dễ tạo, nhưng để khởi động máy khoan giếng đều cần linh tinh nha.” Sức người vẫn tiện nhất. Được rồi, xem như em chưa nói vậy! Liễu Vũ ngồi xổm tại chỗ, tay chống cằm, nhìn bọn họ đào quặng. Nguyên lai đào quặng là như thế này nha, không hề có yêu cầu kỹ thuật nào! Đột nhiên, có tiếng một thợ mỏ hô to: “Ta đào tới rồi!” Khi nói chuyện, cũng bắt đầu huy xẻng đào nhanh hơn. Tinh thần Liễu Vũ tức khắc liền tỉnh táo, giương mắt nhìn lên, thình lình nhìn thấy bên trong nham thành xuất hiện một khối đá có hình cái trứng. Cục đá này đại khái to cỡ trái bí đao, đào ra đại khái chỉ to cỡ một bàn tay, nhưng bên mặt của nó và nham thạch không giống nhau. Thợ mỏ bên cạnh nhìn thấy vậy, cũng như nhận được ủng hộ lớn, tức khắc ra sức đào nhanh hơn. Lúc này, mới vừa đào xuống quặng, liền đào tới rồi! Có cái gì a! Phát tài a! Liễu Vũ đứng dậy, đi đến trước mặt thợ mỏ, nói: “Để ta!” Ngươi đào chậm quá! Cô cầm lấy cái xẻng trong tay của thợ mỏ, dùng sức đào xuống nham thạch một cái, hai tay bị chấn đến tê dại, đồng thời nghe được tiếng nứt vang của kim loại, cái lưỡi của cây xẻng văng ra, nham thạch chỗ Liễu Vũ vừa đào vẫn bay tứ tán, cái khối đá hình trứng phía dưới nham thạch cũng vì vậy mà nứt tạc ra. Biểu tình của thợ mỏ kia tức khắc nứt ra: A cái xẻng của ta! Đồ vật ta đào ra tới a! Bất quá, Vu thần Liễu Vũ tự động thủ đào, và dụng cái xẻng của hắn để đào, thọ mỏ rất nhanh thu lại biểu tình, lại đưa tới một cái xẻng mới cho Liễu Vũ. Trương Tịch Nhan nhì thấy thế liền biết, bên trong khẳng định không có quỷ linh tinh, hoặc là thứ gì đó khác với quỷ linh tinh. Liễu Vũ dùng sức nhẹ lại, huy xẻng tiếp tục đào. Dùng sức nhẹ đào bị chậm, mạnh tay tí xẻng lại bị nứt. Cô đào làm nứt liên tục ba cái khoáng sản của người ta, nhìn thấy thợ mỏ kia đau lòng đến cả mặt đều run rẩy, yên lặng mà nhường chỗ, nói: “Ngươi tới đào đi.” Sờ soạng một khối linh tinh to cỡ ngón tay cái đưa cho thợ mỏ, đền xẻng đào cho người ta. Thợ mỏ kia liên tục nói tiếng cảm tạ, sau đó cẩn thận dọc theo bề mặt tiếp tục đào. Thợ mỏ đào được vài tiếng đồng hồ, mới đem khối đá kia đào ra, hắn duỗi tay ôm lấy, nhưng không di chuyển được. Trương Tịch Nhan hỏi Liễu Vũ: “Muốn cắt ra không?” Liễu Vũ nói: “Cắt!” Quản sự phụ trách ghi sổ đã cầm vở cùng bút lại đây, cho tên thợ mỏ kia một số trên đó. Thợ mỏ chỉ là tới dốc sức, mặc kệ là đào ra được cái gì, đều dựa theo nguyên thạch mà tính. Nguyên thạch đào ra tới đều chưa đều mở, nên sẽ dựa vào kích cỡ của nguyên thạch mà tính cấp khen thưởng. Đồng dạng mở bất cứ thứ gì, thì cũng không có quan hệ gì tới thợ mỏ. Một vị thợ thủ công chuyên môn cắt kinh tinh khoáng thạch, đem khối nguyên thạch kia ôm ra khỏi hố, đem đến cái lều vừa dựng ở bên cạnh. Mở nguyên thạch không mở ở trong ngầm, hơn nữa không biết sẽ ở ra tới thứ gì, giống nhau đề là không cho người ngoài xem. Bên trong lều chỉ có Liễu Vũ, Trương Tịch Nhan và thợ thủ công ở lại. Pháp bảo dọc theo cái khe mà Liễu Vũ lúc đào làm nứt cẩn thận từ đó tước nhẹ xuống. Hắn tạc xuống đại khái đại khái sâu cỡ một bàn tay, liền có nồng đậm Âm Sát khí dật tán ra bên ngoài. Trương Tịch Nhan lập tức xác định thứ đào ra tới không phải là quỷ linh tinh. Quỷ linh tinh ngưng tụ ở trạng thái tinh thể, sẽ không có Âm Sát khí nặng như vậy dật án ra bên ngoài. Thợ thủ công mở càng thêm cẩn thận, đem một ít da bên ngoài của khối đá lột ra, không bao lâu liền lộ ra một đoàn mềm mềm dai dai nhìn giống như khối thịt. Ánh mắt Trương Tịch Nhan nhìn về phái Liễu Vũ liền không thích hợp: Hai chúng ta đổi khu vực khai thác cho nhau đi! Liễu Vũ duỗi tay chọc chọc, nói: “Mềm vậy, này là thứ gì nha? Tự nhiên lại từ trong đá mọc ra tới.” Trương Tịch Nhan nói: “Quỷ Thái Tuế, một loại thịt linh chi. Quỷ vật có thuộc tính Âm Sát ăn nó... Có thể trực tiếp mọc ra thân thể, hơn nữa trực tiếp thoát khỏi phạm vi yêu tiến thành linh thuộc, so với tu luyện ngàn năm hơn còn tốt hơn.” Liễu Vũ hỏi: “Đáng giá lắm đúng không?” Trương Tịch Nhan gật đầu nói: “Rất đáng giá. Chị cũng không biết giá cả như thế nào, trước giờ chưa từng thấy qua, cũng chưa từng thấy qua ai bán. Cấp bậc thiên tài địa bảo!” Này xem như vừa khai trương liền có một món tiền, khá tốt! Liễu Vũ hào phóng mà nói: “Cho chị.” Trương Tịch Nha cười cười, nói: “Em quên à, thứ đào ra từ quặng, đạt được thành cấp Cổ Đạo Tông, cũng không toàn bộ thuộc về cá nhân của em.” Liễu Vũ: “.....” Đột nhiên cảm thấy đau lòng quá đi! B.A Chuyện là hôm qua toai đấm chìm trong mấy cái tiker DIY !!
« Trước Sau »