Thính Thần
Chương 44: Khổ sở
Editor: Lăng
Từ Đồ Chi thở dài, đối mặt với một nghệ sĩ cố chấp không nghe lời thế này, cô ấy chỉ biết nói: "Vậy nếu em muốn yêu đương thì trước tiên phải nói cho chị càng sớm càng tốt, chị phải chuẩn bị đối ngoại ổn thỏa."
Tự dưng lại thấy may mắn vì Cố Trọng là đồng tính nữ, dù sao chỉ cần không bị chụp ảnh hôn nhau hay cảnh giường chiếu, thì bất kỳ hành vi thân mật nào cũng có thể được hiểu là tình cảm chị em xã hội chủ nghĩa.
Là con gái thật tuyệt!
"Thế giờ sếp Từ đi được chưa ạ? Từ đêm qua đến giờ em còn chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, chị lại còn đến đây ép em nói ra sự thật." Cố Trọng đưa tay về phía cửa làm một động tác "mời".
Từ Đồ Chi trừng mắt, vừa đinh ra ngoài lại nói: "Đúng rồi, hai ngày nay chị sẽ cho người đăng một số clip về các chương trình giải trí em từng tham gia trước đây, nhằm nâng cao nhiệt độ, dù sao thì việc hợp tác với thành phố Kiều Lâm cũng thất bại."
Ban đầu dự kiến rằng trước khi trước khi [Phong hoa] kết thúc, video quảng bá cho thành phố Kiều Lâm sẽ được tung ra kịp thời để giữ vững phong độ.
"Chị cứ liệu mà làm. thong thả không tiễn......" Cố Trọng hoàn toàn cúi người chui vào chăn, chỉ mong đối phương sớm rời đi.
Xẩm tối hôm đó, Lâm Thương Từ và Cố Trọng lần lượt tỉnh dậy, hai người gọi đồ ăn mang về, ăn xong Cố Trọng lái xe đưa Lâm Thương Từ về nhà.
Khi ở trên xe Lâm Thương Từ liên tục xác nhận vài ngày tới Cố Trọng sẽ không có lịch trình, sau đó mới nói: "Tôi định mấy ngày tới sẽ về nhà, nếu không có lịch trình đột xuất thì phải đến trước ngày 8 tôi mới quay lại."
Cô cần phải về xem mẹ ra sao, cậu cô không đáng tin cậy chút nào.
"Vậy đến ngày 8 chúng ta vẫn dùng cách cũ sao?" Cố Trọng bật đèn xi nhan, lái xe chạy vào ngõ nhỏ.
Phương pháp lần trước không tồi, không chỉ ngăn chặn tin đồn bịa đặt mà còn cướp được thông tin có giá trị từ đối phương. Hơn nữa hai người còn biết rõ bộ dạng của tay săn ảnh đó, nên lần này nếu hành động sẽ không khó khăn như lần trước.
"Ừm, cố gắng đừng để cành mẹ đẻ cành con."
Đầu ngón tay Cố Trọng gõ nhẹ lên vô lăng, nói: "Mấy ngày nay tôi cũng sẽ thử xem có thể tiếp cận Kỳ Thất được không, để xem tình huống của cô ấy là như thế nào."
"Ừm." Lâm Thương Từ đáp lại hờ hững.
Xe chạy đến dưới lầu chung cư.
Trước khi xuống xe, Lâm Thương Từ nói thêm câu cuối cùng: "Nếu cô có việc nhất định phải gọi cho tôi nha, không gọi được thì gọi thêm vài lần."
Tín hiệu quê nhà cô rất tệ, hình như chỉ có trong thị trấn mới đỡ hơn.
Cố Trọng gật đầu, nhìn cô ấy biến mất ở cổng chung cư, lại tựa vào vô lăng nhìn lên tầng lầu cô ấy ở, đến khi thấy đèn trong nhà sáng lên cô mới lái xe về nhà.
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong những khoảng trống trong ký ức khi không có ai để ý, chờ khi giật mình nhận ra, Lâm Thương Từ và Cố Trọng đã vượt qua ngày 8 tháng 8. Trong khoảng thời gian đó, Cố Trọng cũng có hẹn Kỳ Thất vài lần, ban đầu Kỳ Thất từ chối nhưng sau đó Cố Trọng lấy Truyền thông Phiếm Hành ra làm cớ để hẹn nhà thiết kế của Vân Lân, nên cuối cùng Kỳ Thất không thể không tham dự bữa tối.
Bữa tối chỉ có hai người bọn họ, Cố Trọng nhiều lần nói mập mờ ám chỉ, cô không chắc Kỳ Thất có hiểu ý mình không. Tuy nhiên Lâm Thương Từ đã dặn cô không nên đề cập đến chuyện vòng lặp cho những người không hiểu rõ, nếu không hậu quả sẽ nghiêm trọng.
Đương nhiên, Lâm Thương Từ cũng không nói cho Cố Trọng biết đấy chỉ là bị chảy máu mũi.
Thời gian trôi đến chiều ngày 22 tháng 8, Cố Trọng nghe theo lời của Lâm Thương Từ, bọn họ không can thiệp vào quyết định của Kỳ Thất, dường như là vì thời gian trôi qua dễ dàng nên khi Lâm Thương Từ đến lại nhà Cố Trọng, cả hai làm như không hề quan tâm chơi đùa vui vẻ với Sếp Tổng.
Thật ra, cả hai cô đều cảm thấy khó chịu trong lòng, biết rõ có thể một người sẽ chết nhưng đều làm ngơ, ăn ý ngầm hiểu không biểu hiện ra ngoài, như thể chỉ cần một người nói một câu có liên quan hoặc tỏ ra hơi do dự là sẽ biến một người khác thành đao phủ.
Họ đều cố gắng hết sức để giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có Sếp Tổng nhận thấy những cảm xúc mơ hồ của hai người và trở nên đeo bám hơn bình thường, không ngừng cọ xát với họ. Cuối cùng, gần 10 giờ tối, Lâm Thương Từ không thể chịu đựng được, cô đứng dậy chào tạm biệt, Cố Trọng tiễn người ra cửa chung cư.
"Thương Từ..." Cố Trọng chắn Lâm Thương Từ trước khi cô lên xe.
"Hả?"
"Tối mai cô có muốn đến nhà tôi nữa không? Tôi sẽ nấu ăn."
"Ừ, được." Nửa người Lâm Thương Từ đã lên xe, lại đứng dậy nói: "Vậy cô ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon." "
"Cô cũng vậy, chúc ngủ ngon."
Câu nói "chúc ngủ ngon" này giống như một chốt an toàn phải được kéo ra trước khi viên đạn ra khỏi súng, nhưng cả hai đều ngăn cản người kia mở nổ súng, đồng thời khóa người kia vào băng đạn với dòng chữ "chúc ngủ ngon".
Tối hôm sau, Lâm Thương Từ vừa đến nhà Cố Trọng không lâu, bữa cơm còn chưa chuẩn bị xong, đã nhận được điện thoại, người gọi đến là Giang Dương:
"A Từ, mẹ con té xỉu nhập viện rồi!"
Chỉ bằng một câu nói đã kéo Lâm Thương Từ về lại vòng tuần hoàn.
Rõ ràng cô đã bảo đảm tất cả đều ổn, đã kiểm tra thể chất toàn diện, vì sao lại giống hệt lần trước?
Cố Trọng giất lấy chìa khóa cùng Lâm Thương Từ chạy đến bệnh viện của thành phố Lâm Giang, khi hai người đến phòng bệnh, Giang Dương đang ngồi trên băng ghế ngoài phòng bệnh:
"Sao lại thế này? Không phải đã nói cậu để ý rồi sao?" Lâm Thương Từ thở dốc, cô chạy vội đến đây.
"Cậu cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, mấy ngày nay không có chuyện gì xảy ra, mẹ con đột nhiên ngất xỉu." Giang Dương tỏ ra hoang mang.
Cuối cùng có để tâm hay không, cũng chỉ ông ta mới biết được.
"Bác sĩ nói như thế nào?" Cố Trọng giữ chặt Lâm Thương Từ có phần kích động, việc cấp bách là phải hỏi rõ tình hình.
"Có máu đông trong não, bác sĩ nói một số dây thần kinh đã bị chèn ép, còn nói là bây giờ mà phẫu thuật cũng rất nguy hiểm."
Giang Dương là người thô thiển, không hiểu lời bác sĩ nói gì, ông ta chỉ biết với tình huống hiện tại, phẫu thuật cũng chết mà không phẫu thuật cũng là chờ chết.
"Buộc phải phẫu thuật." Lâm Thương Từ siết chặt những đầu ngón tay run rẩy của mình.
Lần trước Giang Dương đã lựa chọn không phẫu thuật, khi cô đến mẹ cô đã qua đời, lần này bất kể thế nào cũng phải phẫu thuật.
Bác sĩ dẫn người đến nói chuyện với Lâm Thương Từ, cô nhất quyết muốn phẫu thuật để loại bỏ cục máu đông nên bệnh viện đã cho người chuẩn bị giấy đồng ý phẫu thuật và giấy đồng ý cấp cứu. Tay cầm bút của Lâm Thương Từ run rẩy, cô điều chỉnh hô hấp để mình bình tĩnh lại, nhanh chóng ký tên vào giấy cam đoan chấp nhận phẫu thuật. Sau khi ký giấy xong, mẹ cô đã được chuẩn bị để đẩy vào phòng phẫu thuật.
Lâm Thương Tình ghé sát vào bên ngoài cửa kính quan sát, mẹ đang thở máy, mắt nhắm nghiền, dường như không có ý thức, nhưng khi y tá đẩy bà ra ngoài, bà lại mở mắt nhìn Lâm Thương Từ mấp máy môi muốn nói gì.
Lâm Thương Từ cúi người xuống nghe, Cố Trọng chỉ có thể thấy bàn tay vốn đang đặt ở mép giường của cô ấy siết chặt ga trải giường, sau đó bình tĩnh nói: "Dạ con đây......"
Mẹ Lâm được đẩy đến phòng giải phẫu, ba người bọn họ ngồi ngoài phòng giải phẫu chờ đợi.
Rất nhiều lần thấy nhân viên y tế bên trong vội vã chạy ra chạy vào, Lâm Thương Từ chỉ có thể không ngừng cầu nguyện trong lòng, hy vọng trời cao đối xử với cô tốt hơn và cho cô chút hy vọng.
Nhưng không, thần linh không hề nghe thấy lời cầu nguyện của cô.
Ba tiếng trôi qua, cuối cùng bác sĩ cũng ra khỏi phòng giải phẫu, trên áo phẫu thuật vẫn còn dính máu, khi Lâm Thương nghe ông ấy nói chuyện chỉ nghe được tiếng vo ve như ong bay, không nghe lọt chữ nào nhưng có thể đoán được từ biểu cảm của ông ấy.
Mẹ cô không cứu được.
Sau khi bác sĩ rời đi, Lâm Thượng Từ ngồi lại trên ghế, rũ vai và đầu xuống như không có xương, mái tóc dài rũ xuống hai bên má, che khuất tầm mắt của người khác. Tạo ra một không gian an toàn, chỉ thuộc về riêng cô.
Điện thoại của Cố Trọng vang lên, cô ấy mở ra xem thử, là Diệp Tây Nhã gửi đến. Cố Trọng chỉ liếc nhìn tin nhắn rồi nhắm mắt lại, chậm rãi thở dài một hơi.
"Kỳ Thất cũng mất rồi."
Lâm Thương Từ suy sụp, tựa như ngày đó Cố Trọng tìm được cô ở cầu thang, cuối cùng không thể khống chế cảm xúc bật khóc tức tưởi.
Cố Trọng vòng tay qua vai cô, kéo cô dựa vào mình, dùng một tay lau đi những giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt.
"Hức...... Cố Trọng, tôi không làm được gì cả, không cứu được ai......"
"Bọn họ chết hết, đều đã chết......"
Cố Trọng khụt khịt mũi, nuốt vị mặn trong cổ họng xuống, nhẹ giọng nói: "Vẫn còn tôi mà, tôi còn sống." Bàn tay vỗ nhẹ an ủi.
"Bà ấy chết rồi, nhưng vừa rồi bà ấy cũng không hề gọi tên tôi. Vì sao bà ấy lại không nhận ra tôi, tôi và anh trai không hề giống nhau, tại sao bà ấy không hề nhận ra tôi? Tôi là Lâm Thương Từ, tên là Lâm Thương Từ, vì sao bà ấy không gọi tên tôi, vì sao......" Lâm Thương Từ khóc đến khó thở, nhưng cô vẫn liên tục lặp lại những lời này một cách lộn xộn.
Những điều cô để ý vốn được giấu kín trong lòng dường như đã vỡ lở vì hôm nay có một khoảng trống.
Cô cảm thấy mình thật khốn nạn, mẹ cô đã qua đời nhưng điều cô để ý nhất lại là những điều lông gà vỏ tỏi tưởng chừng quá tầm thường khi đối diện với cái chết. Thật giống một người ích kỷ chỉ muốn đòi lại công lý cho bản thân.
"Thương Từ, chúng ta......" Thử lại một lần.
Nửa câu sau Cố Trọng không nói nên lời, bởi vì cô chợt nhận thấy có lẽ đối với Lâm Thương Từ mà nói, trở về quá khứ cũng chưa chắc là lựa chọn tốt nhất. Điều cô ấy phải chịu đựng là nỗi đau tê tâm liệt phế khi liên tiếp thất bại, chứng kiến hy vọng lần lượt bị chà đạp, cuối cùng ngay cả nhân cách cũng bị xé thành vô số mảnh nhỏ khó mà khâu lại được.
"Thương Từ, chúng ta...... Đừng thử nữa." Dù cho Lâm Thương Từ nghe xong sẽ nghĩ rằng cô thật tàn nhẫn.
Không cần thử, hãy cứ sống tiếp, đi đến ngày mai luôn có những điều mới mẻ, đừng bị giam cầm trong quá khứ không thể nắm bắt được.
Lâm Thương Từ nức nở trong lồng ngực cô, Cố Trọng đang vỗ lưng cô ấy chợt ngẩng đầu lên, thấy Giang Dương đứng bên cạnh nhìn chằm chằm hai cô đầy khó hiểu.
Ông ta đang nhìn gì vậy?
Chẳng ai ngờ trong đầu Giang Dương chỉ lặp lại hai chữ "Cố Trọng", vừa rồi hình như ông nghe thấy cháu gái mình gọi người phụ nữ luôn đeo khẩu trang này là Cố Trọng. Ông không xem phim truyền hình, nhưng cũng đã từng nghe người khác nhắc đến một nữ minh tinh tên Cố Trọng, con gái nhà Vương Hoa Quế nghỉ hè về nhà, một tuần hai ba ngày lại chạy lên trấn bắt sóng chỉ để xem phim, ngay cả trong điện thoại cũng tràn ngập hình ảnh của một cô gái xinh đẹp mang trang phục cổ đại.
Hiện giờ nhìn kỹ đôi mắt, dường như có hơi giống.
"Cô là...... Nữ minh tinh Cố Trọng kia?" Giang Dương thử hỏi một câu.
Cố Trọng sửng sốt, bỗng chốc không biết nên trả lời như thế nào.
Nhưng còn chưa kịp đợi cô suy nghĩ kỹ, đã có một bác gái cũng có người nhà đi phẫu thuật nghe thấy lời Giang Dương nói, lập tức hô lên: "Là Cố Trọng!"
Giọng bác gái này rất vang, được phóng đại gấp mấy lần trong hành lang trống trải, lập tức có không ít người đã từng xem phim tiến đến, bất chấp tất cả lấy điện thoại ra chụp hình không chút kiêng dè.
Lâm Thương Từ ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn lên, thấy một đám người vây quanh hai cô chụp hình quay video, còn có người nói muốn ký tên và chụp ảnh chung. Cô vội lau nước mắt, đứng dậy kéo tay nói Cố Trọng: "Xin lỗi, hiện giờ không tiện lắm."
Cố Trọng cũng gật đầu xin lỗi, sau đó được Lâm Thương Từ dẫn ra khỏi bệnh viện.
Sau khi chuyển đến một nơi không người, Lâm Thương Từ nói: "Để tôi tìm giúp cô một khách sạn, cô nghỉ ở đó một đêm rồi sáng mai quay về."
Cố Trọng định nói mình muốn ở lại cạnh cô ấy, nhưng Lâm Thương Từ chỉ lo bấm điện thoại, nói: "Tạm thời hai ngày nay tôi không về được, nếu cô cần người giúp đỡ thì tôi có thể báo cho Diệp Tây Nhã để chị ấy tìm người thay tôi."
Cô Trọng rất muốn nói hãy nghỉ từ mai đến ngày 26 hẵng về, cô cũng chưa có lịch trình gì, điều này Lâm Thương Từ rất rõ ràng.
Thái độ Lâm Thương Từ thay đổi quá nhanh, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, Cố Trọng có thể nhận ra rõ ràng cô ấy đang giả vờ kiên cường để mình khỏi lo lắng.
"Tôi gửi địa chỉ khách sạn cho cô rồi, cô cứ đi theo hướng dẫn đi là sẽ không lạc đường."
"Thương Từ......" Cố Trọng ngập ngừng.
"Tôi sẽ tự lo liệu tốt mà, cô cứ về trước đi." Lâm Thương Từ hít hít mũi, lau sạch nước mắt còn sót lại.
Nếu không phải hốc mắt và chóp mũi cô ấy vẫn còn đỏ, thì cơ bản sẽ không ai nhận ra cô ấy vừa mới suy sụp khóc nức nở.
"Thật ra tôi......"
"Đi nhanh đi, không là lát nữa có người đến đó." Lâm Thương Từ nghiêng nửa người nhìn ra ngoài, sợ những người kia sẽ tìm đến đây.
Cố Trọng lập tức cảm thấy có lẽ mình ở đây cũng không giúp được gì, ngược lại còn khiến Lâm Thương Từ phân tâm đề phòng những người đó, nên cô chỉ đành nói: "Thế...... Tôi đi nhé?"
Nếu Lâm Thương Từ cần, cô có thể ở bên cô ấy cả đêm bất chấp những người đó.
"Ừ."
Nhưng Lâm Thương Từ từ chối.
Cố Trọng cuối cùng cũng nghe lời Lâm Thương Từ rồi rời đi, bởi vì cô không muốn bức tường cao mà Lâm Thương Từ đã dùng mọi cách để xây dựng bị phá vỡ chỉ bởi một lời nói của cô.
- ----
Cố Trọng: Arc này khổ quá vợ ơi
Lâm Thương Từ: Yên tâm nè, mấy arc sau còn khổ hơn mà