Đều Thời Đại Nào Rồi
Chương 52
Edit: phuong_bchii
________________
Tiệm nail Bành Hướng Chi thường đến không quá lớn, cửa nhỏ hai tầng, cô gái lầu một vốn dĩ ngồi ở cửa uống trà sữa, từ xa đã nhìn thấy Bành Hướng Chi, đứng dậy đón nàng vào.
"Dẫn bạn tới hả chị?" Cô ấy nhìn Kỷ Minh Tranh.
"Ừ." Bành Hướng Chi tràn đầy khí thế đi vào, nhìn quanh các tấm poster sản phẩm như đang thị sát giang sơn mà nàng giành được.
Quay đầu lại, thấy Kỷ Minh Tranh cũng tò mò nhìn, cô tò mò núi không hiển nước không lộ, cũng chỉ nhìn thêm hai lần.
Nhưng Bành Hướng Chi càng ngày càng hiểu rõ cô, thật ra đối với những thứ cảm thấy hứng thú, cô rất muốn trải nghiệm thử, hoặc là muốn nghiên cứu, có điều chuyện cảm thấy hứng thú trước đó không có nhiều.
Bành Hướng Chi đến lầu hai ngồi xuống, cô gái đeo găng tay và khẩu trang, đưa iPad cho nàng: "Chị, đây là mẫu mới trong cửa hàng bọn em, xem lần này muốn làm gì?"
Móng tay xinh xẻo lướt qua trước mặt Bành Hướng Chi: "Mấy cái này, hiệu quả vô cùng tốt, vừa có diễn viên làm, hài lòng mãi thôi."
"Diễn viên nào vậy?" Bành Hướng Chi bóc một viên kẹo, vừa nhai vừa xem.
"Ai nha, riêng tư của khách hàng, không thể nói, chị hiểu mà chị." Cô gái nói.
"Cưng thổi phồng lên thì có," Bành Hướng Chi khinh miệt quay đầu, đưa cho Kỷ Minh Tranh một viên kẹo," Cái này ngon."
Nói chuyện trong nháy mắt liền dịu dàng xuống.
Kỷ Minh Tranh không thích ăn kẹo, vừa định lắc đầu, Bành Hướng Chi lại nói: "Không ngọt lắm đâu, ngon lắm, vị sữa."
Chưa từng thấy sắc mặt chị Hướng Chi ôn hòa như vậy, có lúc nàng dẫn bạn bè đến, cũng chỉ chỉ một viên kẹo này, ai không ăn thì nàng nói "Cậu thích ăn thì ăn".
Mà giờ phút này nàng đặt kẹo vào lòng bàn tay, đưa cho Kỷ Minh Tranh, giống như hiến vật quý, còn lắc lắc đầu, hai mắt bling bling.
Kỷ Minh Tranh nhận lấy, Bành Hướng Chi lại khép tay lại: "Để tôi bóc cho cậu."
Bóc thành thạo lưu loát, xé vỏ kẹo, đặt vào lòng bàn tay Kỷ Minh Tranh, sau đó quay lại, vẫn nhai kẹo, nói với cô gái: "Cái này đẹp quá ha."
Ánh mắt cô gái đảo qua đảo lại hai vòng: "Đúng vậy chị, hơn nữa hiện tại sản phẩm mới đang giảm giá, có lời."
"Vậy hôm nay chúng ta sẽ làm cái này hả?"
Cô gái muốn quay đầu tập trung vào tài liệu, lại nghe Bành Hướng Chi lắc đầu: "Không làm nữa, tháo cho tôi đi."
"Hả?"
Cô gái nhìn sắc mặt nàng, rất kiên quyết, không phải tâm huyết dâng trào, tính cách Bành Hướng Chi cô ấy hiểu, vì thế cũng không khuyên nữa, ngoan ngoãn rửa tay dưỡng da cho nàng, Bành Hướng Chi tùy ý cô ấy vệ sinh tay phải cho mình, cúi đầu dùng tay trái chơi điện thoại.
Cô gái rất biết tiến lùi, đến khi nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay Bành Hướng Chi, bôi kem dưỡng da lên mới hỏi: "Chị, tay chị đẹp quá trời, móng tay cũng tốt, sao lại không làm nữa?"
"Không muốn làm nữa, lát nữa em cũng sửa móng tay cho tôi luôn nhé," Bành Hướng Chi liếc mắt nhìn tay Kỷ Minh Tranh, "Cắt ngắn một chút đi, kiểu không đâm người chút nào ấy."
Tay Kỷ Minh Tranh uống trà khựng lại.
Bành Hướng Chi thu nhìn thấy hành động của cô, hé miệng cười cười, hỏi cô: "Tranh Tử, cậu nói xem ngắn bao nhiêu thì được?"
Xấu xa ghê, nàng cảm thấy mình xấu xa kinh khủng.
Quả nhiên tai Kỷ Minh Tranh đỏ lên, một lúc sau mới nói: "Tôi không biết, tôi chưa từng làm móng."
"À ~ vậy tôi muốn kiểu ngắn nhất, em cứ ấn theo tiêu chuẩn đàn dương cầm cho tôi." Bành Hướng Chi cười nói với cô gái, móng tay trái gõ gõ trên bàn.
Trong lòng nàng vẫn rất luyến tiếc, đây chính là vinh quang của tình yêu khác giới mà nàng đau khổ bảo vệ. Tất cả chỉ là phóng đại.
Có điều nàng đã tính toán, tính Triều Bài Bài* bao lâu mới trưởng thành, nàng sẽ tặng tấm biển "Thà gãy chứ không chịu cong" này cho cô bé.
*Triều Bài Bài: con gái của Triều Tân
Cô gái làm sạch bàn tay còn lại cho nàng, nhẹ nhàng hỏi nàng: "Chị à, chị nói tạm thời chị không làm móng tay thì cũng thôi, sao còn muốn cắt ngắn chứ? Giữ lại không dễ dàng gì, chị ở đây đã hai năm rồi, vẫn luôn rất thích làm móng, lần này là vì sao thế?"
Bành Hướng Chi thở dài: "Vì tình yêu."
"Hả?" Cô gái vui vẻ.
Kỷ Minh Tranh thản nhiên liếc nhìn nàng.
"Nói chuyện với một đối tượng, mỗi ngày giặt quần áo nấu cơm, để móng tay lại không tiện, tôi sợ bị gãy." Bành Hướng Chi làm ra bộ dạng cô gái khổ hi sinh vì tình yêu.
"Ai nha chị, chị tìm chồng có thể thương người hay không, làm sao lại để cho đại mỹ nữ như chị giặt quần áo nấu cơm chứ." Cô gái bất bình thay nàng.
"Thương mà, vẫn biết thương người." Bành Hướng Chi hé miệng cười.
Nói bậy nói bạ, Kỷ Minh Tranh thở dài, cúi đầu đọc tạp chí.
Không hiểu sao lại nhớ tới đêm qua Bành Hướng Chi ôm cổ cô, mồ hôi đầm đìa nói: "Kỷ Minh Tranh, tôi cảm thấy...... cậu rất thương tôi."
Bên má lại tê dại, thò thẳng đến sau lưng, khiến người ta rất mất tự nhiên.
Bành Hướng Chi thấy mặt cô hơi đỏ, nháy mắt mấy cái, cảm thấy vô cùng thú vị, thế nào, nàng bịa chuyện nói chồng mình, sao lại giống như còn có người ngồi dò số thế?
"Vậy khẳng định anh rể rất tốt, nếu không chị cũng không thể giặt quần áo nấu cơm cho anh ấy." Cô gái nhỏ miệng rất ngọt, thấy Bành Hướng Chi cười, nhanh chóng bắt kịp.
"À thì, cũng bình thường thôi," Bành Hướng Chi "Chậc" một tiếng, "Nhưng tôi là kiểu phụ nữ truyền thống, gả chồng theo chồng gả chó theo chó, ở nhà cô ấy nói cái gì, tôi cũng không dám cãi lại đâu."
Cô gái nhìn nàng một cái, bộ dạng có chuyện không biết có nên khuyên hay không.
"Ôi, tôi lại không giống mấy cô gái nhỏ bọn em, hơn 20 tuổi, trong veo như nước, tôi giờ có người cần đã là may lắm rồi, còn chọn cái gì." Bành Hướng Chi thở dài.
"Đâu có đâu chị, chị xinh đẹp như vậy ưu tú như vậy." Cô gái nóng nảy.
"Bành Hướng Chi." Giọng nói vừa lạnh vừa mềm đưa tới, giống như một lá bùa "an phận thủ thường", thu Bành Hướng Chi lại ngay tại chỗ.
Bành Hướng Chi ôm mặt cười.
"Chị, chị ngàn vạn lần không thể vì đàn ông mà nhẫn nhục chịu đựng, em nói cho chị biết, loại đàn ông PUA* này, thà rằng không cần được chứ? Chị làm móng tay cũng được, trưng diện cũng được, đều là vì lấy lòng chính phụ nữ, chị thích làm móng tay như vậy, nếu vì lý do làm việc nhà cho đàn ông, em thật sự rất khó chịu," cô gái nhỏ chân thành, vừa gỡ móng vừa nói, "Không phải nói vì bán hàng, em thật sự nghĩ như vậy."
*PUA, tên đầy đủ Pick-up Artist, có nghĩa là "nghệ sĩ bắt chuyện", thường được gọi là "bậc thầy tình yêu". Nguyên chỉ một bên (thường là nam) để phát triển tình yêu, học tập một cách có hệ thống cách nâng cao EQ và kỹ thuật tương tác để thu hút đối phương, cho đến khi phát sinh tiếp xúc thân mật.
Nhìn cô ấy vùi đầu buồn bã, Bành Hướng Chi vội vàng nói: "Ai nha không có, cũng không phải tất cả là vì làm việc nhà, gần đây tôi cũng cảm thấy có chút bất tiện."
"Bất tiện chỗ nào?"
"Thì," Bành Hướng Chi nghĩ nghĩ, "Đi vệ sinh dùng giấy, luôn rất bất tiện."
Cô gái chớp chớp mắt nhìn nàng.
Khách hàng bên cạnh đang xem iPad ngẩng đầu, do dự nói với thợ làm móng của mình: "Nếu, nếu không, tôi cũng không dán móng nữa."
Bành Hướng Chi uống một ngụm nước, xin lỗi nhìn thợ làm móng bên cạnh không nói gì.
Tháo móng tay xong, cả người thoải mái, Bành Hướng Chi và Kỷ Minh Tranh cùng đi tìm nhà hàng Nhật kia, lúc đi thang máy nàng ở phía dưới bám lấy bả vai Kỷ Minh Tranh, lúc chờ cũng tựa vào vai cô, lười biếng lướt điện thoại.
Thân mật một cách tự nhiên, không làm rõ quan hệ giữa nàng và Kỷ Minh Tranh, thậm chí không nói thích hay không thích ra khỏi miệng.
Nhưng nàng rất thích cảm giác yên bình như vậy, không phải mỗi chuyện đều phải dẫn đến kết quả, không phải mỗi hành vi đều phải do con người định nghĩa.
Cuộc sống trước kia của nàng luôn gào thét, dùng từ đấu đá lung tung để hình dung cũng không quá, gặp được người mình thích liền muốn xác định quan hệ, nếu như không thể xác định, thì nàng không chịu được, rất giống cá bị mồi nhử câu lấy.
Sẽ tìm mọi cách hỏi người ta có thích nàng hay không, sẽ tìm mọi cách dọn sạch chướng ngại vật nhanh chóng ở bên cạnh một người khác, hận không thể quen biết ba phút sau, mình chính là duy nhất của đối phương.
Nhưng Kỷ Minh Tranh là bông gòn, cho dù Bành Hướng Chi ra bao nhiêu quyền, cô đều lấy nhu thắng cương.
Quá mới lạ.
Bành Hướng Chi không thể không nói, sợi gân này của mình, thật sự muốn cô lỏng lẻo kéo thật chặt như vậy, ngứa một chút, gãi một chút, lòng có nợ, nhớ mãi không quên.
Món nhím biển nhà hàng Kỷ Minh Tranh tìm thật sự rất ngon, tươi ngon non mịn, vừa vào miệng đã tan, Bành Hướng Chi đang ăn thì bỗng nhiên nói: "Tôi đột nhiên nhớ tới, hai ngày trước tôi còn muốn ăn nhím biển, hồi tôi đi học có một nhà hàng Nhật rất ngon, nhưng dẹp tiệm mất rồi, khi đó tôi còn là sinh viên, nhím biển thì đắt, tôi mãi không thể ăn, cho nên luôn nhớ nhung."
"Thật ra cậu nói xem, bây giờ muốn ăn lại, cũng không nhất định ngon như trong trí nhớ, đúng không?" Nàng gắp một đũa bỏ vào miệng.
"Có lẽ vậy." Kỷ Minh Tranh nói.
"Nhưng cậu đề cử nhà hàng này thật sự rất ngon, tôi cảm thấy hiện tại nó có thể trở thành top 1 của tôi."
Kỷ Minh Tranh cười cười.
Bành Hướng Chi lại nói: "Mấy hôm trước tôi muốn ăn, hôm nay đúng lúc cậu dẫn tôi tới đây, thật ra hai chúng ta rất có thần giao cách cảm, rất có duyên phận, cậu nói có đúng không?"
Kỷ Minh Tranh cúi đầu ăn cá hồi, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Sukiyaki được bưng lên, Kỷ Minh Tranh đang muốn hành động, Bành Hướng Chi cầm bát của cô tới, đánh xong trứng gà vô trùng, lại đặt tới trước mặt cô, rất tự nhiên chăm sóc cô, Kỷ Minh Tranh sửng sốt, nhưng cũng không nói cám ơn.
Bành Hướng Chi gắp đồ ăn cho cô: "Thịt bò này đừng nấu quá lâu."
Cổ tay để ở mép bàn, nhìn thấy mắt Kỷ Minh Tranh cứ dính lên trứng gà, luôn ăn thịt bò, lộ ra vẻ mặt cũng không tệ lắm, Bành Hướng Chi mới cười, nhìn cô mí mắt cong cong nói: "Ngon ha?"
"Ngon." Kỷ Minh Tranh ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt trong trẻo lại ôn hòa.
Bành Hướng Chi cúi đầu, vô thức nhếch khóe miệng. Sau khi làm xong, nàng nhìn Kỷ Minh Tranh cực kỳ thuận mắt, có lẽ vì cô đã từng bất lực vì chính mình, yếu đuối, run rẩy, toàn tâm toàn ý giao phó, có ôm nhau độc nhất vô nhị như vậy, Bành Hướng Chi cảm thấy mình và cô càng thêm khắng khít, cũng thích càng thêm mềm lòng. Càng nhìn cô, càng cảm thấy giống như quả cầu thủy tinh dễ vỡ, lại giống như mèo sữa nhỏ sinh ra chưa bao lâu, cô chỉ cần yên tĩnh, liền nhịn không được muốn vuốt ve cô, muốn nghe cô ngáy khò khè.
Muốn cho cô ăn ngon.
Đột nhiên cũng không muốn trở về làm, cảm thấy nhìn nàng ăn một bữa cơm hài lòng, cũng rất tốt.
Vì thế ăn cơm xong, hai người chuẩn bị tìm một bộ phim xem.
Đứng ở góc trung tâm thương mại, Kỷ Minh Tranh lấy điện thoại ra chọn phim, Bành Hướng Chi ngại đứng mỏi, nhìn một chút liền đặt cằm lên vai cô, tay cũng nắm cô.
Hai người vừa chọn vừa nhỏ giọng nói chuyện, một bên có người đàn ông đi qua, thấy hai người như vậy, nhịn không được dừng chân, liếc nhìn hai ba cái.
Bành Hướng Chi bị ánh mắt của hắn quấy nhiễu đến khó hiểu, đáp lễ hắn lại một cái.
Đối phương lại đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Bành Hướng Chi sinh ra phẫn nộ từ tận đáy lòng, đã là thời đại nào rồi, thế nào, hai cô gái ôm nhau lạ lẫm lắm sao? Chưa từng thấy les sao?
Nàng quay đầu lại, tiếp tục xem Kỷ Minh Tranh chuyên tâm chọn phim.
"Nhìn nữa là heo." Nàng tự nhủ thầm trong lòng.
Cũng không biết có phải là có tâm cảm ứng điện hay không, người đàn ông kia lại tiến lên, Bành Hướng Chi quay đầu, nghe thấy hắn do dự nói: "Đại tỷ, nếu hai người không mua, có thể nhường một chút không."
Lúc này Bành Hướng Chi mới chú ý tới, trong góc còn có một máy bán hàng tự động.
Bị chính mình chặn trước mặt.
À cái này......
Nàng vội kéo Kỷ Minh Tranh tránh sang một bên, lại ôm lấy như con lười, lẩm bẩm: "Anh mới là đại tỷ, thật hết nói nổi."