Nhân Gian Tham Niệm

Chương 9: 9: Hôn
« Trước Sau »
Tô Nghi có tra không? Cô ấy không hề lừa dối cô một chút nào. Hai người ở trên hợp đồng hôn nhân đã viết rành mạch, không được can thiệp đời sống tình cảm của đối phương. Hơn nữa, Tô Nghi đã rõ ràng nói có người yêu thích, cũng hứa hẹn, sau khi kết hôn sẽ không có bất cứ hành động đi theo người khác. Hứa Nhược Tinh phỏng đoán người mà cô thích kia hẳn là không ở trong nước, ít nhất, không có cơ hội để gặp nhau. Mấy năm nay, cô cũng chưa bao giờ nghe được chuyện gì về người kia thông qua Tô Nghi, nửa câu lời nói đều không có, biết được sinh nhật của người đó là bởi vì ngày đó là công ty cô tổ chức show thời trang, mời rất nhiều người trong giới đến. Tô Nghi là vợ của cô, tự nhiên cũng tham dự, ngày đó các cô ở chung một khách sạn, trợ lý đặt cho hai người một phòng. Khi trở về phòng cô đi trước Tô Nghi một bước, nhìn thấy được bánh kem, cô biết Tô Nghi sinh nhật là ngày năm tháng ba, trước một ngày hai người kết hôn. Cho nên chắc chắn không thể là sinh nhật của Tô Nghi, mà người có thể khiến cô ấy đặt bánh kem như vậy, không nhiều lắm, cho nên cô thực nhanh liền liên tưởng đến, cũng gửi tin nhắn cho Tô Nghi: "Có cần nhường phòng lại cho em không?" Cô cho rằng Tô Nghi là muốn cùng người cô ấy thích cùng nhau ăn sinh nhật, thực tri kỷ làm ra nhượng bộ. Tô Nghi lại trả lời cô: "Cái gì?" Cô gửi lại: "Chị nhìn đến bánh kem, hôm nay là sinh nhật của người em thích phải không?" Tô Nghi chậm chạp không có trả lời, cô tắm rửa xong ra tới thì nhìn đến Tô Nghi một mình ngồi ở trên sô pha ăn bánh kem, nhìn cô đi ra, Tô Nghi hỏi: "Ăn không?" Cô đi qua, Tô Nghi nói: "Hứa Nhược Tinh, em sẽ không làm bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến chuyện hôn nhân của chúng ta, tinh thần cùng thể xác đều sẽ không." Một câu nói này thực không thể hiểu được, cô suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra, có lẽ bởi vì bản thân nói nhường lại phòng, Tô Nghi mới có thể nói nói vậy. Ngày đó buổi tối, Tô Nghi một người ngồi ở trong phòng khách, ăn hơn phân nửa chiếc bánh kem, ký ức của cô vẫn còn mới mẻ, ngay cả ngày hôm đó, đều nhớ rất rõ ràng. Ngày mười chín tháng bảy. "Vợ ơi?" Hứa Nhược Tinh nghe thấy tiếng gọi bên tai, cô chợt tỉnh táo lại, phát hiện Tô Nghi đang dựa rất gần, gần đến cô có thể thấy lông mi của Tô Nghi vừa dài vừa cong, khi chớp mắt lông mi run nhè nhẹ, như cánh ve, khiến cho trong lòng Hứa Nhược Tinh mỏng manh chấn động, cô rụt lại phía sau: "Làm sao vậy?" "Em hỏi chị mà. Chị còn chưa trả lời em." "Chuyện gì?" "Chị từng có bạn gái cũ hay không?" "Chị sao?" Hứa Nhược Tinh bật cười, cô lắc đầu: "Không có." "Thật vậy sao?" Biểu cảm Tô Nghi rõ ràng cao hứng, tựa hồ chuyện cô không có bạn gái này rất lấy được lòng cô ấy, hỏi: "Trước kia cũng chưa từng yêu ai sao?" Hứa Nhược Tinh nhớ đến trước kia. Cô không phải không muốn yêu, là bị người theo đuổi quá nhiều, từ cấp hai bắt đầu, trong ngăn tủ nhét đầy thư tình cùng quà tặng của mọi người, nhưng khi đó say mê học tập, không có thời gian đi yêu đương. Khi tới tuổi yêu đương, người bên cạnh cơ bản đều có người yêu. Sau này lên đại học năm hai, đụng phải người điên cuồng theo đuổi, làm cô cảm giác yêu đương này như hồi cấp hai bị theo đuổi đến sợ hãi, không có được cảm giác rung động. "Kia lại nói tiếp, hai chúng ta là mối tình đầu của nhau sao..." "Thật tốt đẹp." Tô Nghi vui vẻ cười: "Vợ, chúng ta quen nhau như thế nào?" Bốn phía ồn ào náo động, thỉnh thoảng có hơi ấm lượn lờ dâng lên, xoay quanh các cô, mùi hương đồ ăn nồng đậm, hỗn hợp quán ăn khuya độc đáo náo nhiệt, Hứa Nhược Tinh nhẹ nhàng nói: "Quen nhau qua đi xem mắt." "Vậy khẳng định là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Em đoán chắc là như thế, giữa chúng ta ai là người thổ lộ trước?" Hứa Nhược Tinh còn chưa có mở miệng, Tô Nghi lại nói: "Chắc chắn là em." "Vì cái gì?" Hứa Nhược Tinh có chút tò mò, nhìn Tô Nghi, đôi mắt cô ấy không mang kính áp tròng, đồng tử là đen như mực, khi nhìn người khác híp mắt lại, cô ấy nói: "Trực giác." Tô Nghi hướng ánh nhìn về Hứa Nhược Tinh: "Là em phải không?" Hứa Nhược Tinh nghĩ, đề nghị kết hôn giả là cô ấy trước nói ra, xem như một loại 'thổ lộ' theo cách đặc biệt đi? Cô gật đầu: "Ừm, là em." Tô Nghi một chút cũng không kinh ngạc, gật đầu: "Thật tốt." Nói xong kéo tay Hứa Nhược Tinh, nắm ở lòng bàn tay, cúi đầu nói: "Em vẫn luôn cho rằng em sẽ không kết hôn." Từ nhỏ chứng kiến cuộc hôn nhân thất bại, đối với cô đả kích lớn mức nào không cần nói cũng biết, cô lên cấp hai có đoạn thời gian là dựa vào thuốc mới có thể đi vào giấc ngủ. Mỗi lần đến họp phụ huynh trước sau mấy ngày, đều là ác mộng của cô. Thời điểm tồi tệ nhất, từng có đêm leo lên mái nhà ký túc xá, nhìn xuống, trước mắt là màu đen, ánh đèn đường mơ màng như đang dụ hoặc cô nhảy xuống. Cô khắc chế lại xúc động muốn nhảy xuống, nhưng khống chế không được cảm xúc trào dâng trong lòng, cô suy nghĩ, cô cả đời không muốn kết hôn. Nhưng không nghĩ tới, cô vậy mà lại kết hôn, còn là cùng người mình thích. Loại cảm giác này, kỳ diệu đến mức không chân thật, Tô Nghi đột nhiên vươn tay véo mu bàn tay Hứa Nhược Tinh. "Em làm gì thế?" "Có đau hay không?" Hứa Nhược Tinh dở khóc dở cười: "Đương nhiên đau." "Vậy không phải giả." Hứa Nhược Tinh khẽ thay đổi biểu cảm, mím môi. Tô Nghi mắt đối mắt với cô, bình tĩnh nói: "Chị cũng không phải giả." Là vợ của em. Thật sự đã kết hôn. Tô Nghi nói xong ôm Hứa Nhược Tinh, trước ánh nhìn chăm chú của đám đông, trong quán vừa an tĩnh lại ầm ĩ, cô ôm Hứa Nhược Tinh, tràn đầy cõi lòng đều là người này. Nhưng mà Hứa Nhược Tinh. Không dám đáp lại. Hứa Nhược Tinh ngây ngốc ngồi đó, đôi tay rũ tại bên người, để mặc cho Tô Nghi ôm chính mình, bốn phía có người tò mò nhìn qua, nói: "Tô Nghi, chúng ta cần phải trở về." Tô Nghi buông cô ra, hơi gật đầu, cùng Hứa Nhược Tinh một đường trở về, khi đến bệnh viện gặp phải kiếm tra phòng. Cửa phòng bệnh trừ bỏ bác sĩ còn có mấy người, người phụ nữ bắt lấy tay áo hộ lý: "Mấy người sao lại thế này? Bệnh nhân sao không ở trong phòng? Cô ta có phải đã xuất viện rồi? Tôi nói cho các người, cô ta không thể xuất viện, cô ta còn chưa bồi thường đâu!" Những người khác phụ họa: "Đúng thế! Còn chưa bồi thường đâu! Nếu như cô ta bỏ chạy, chúng ta liền tìm bệnh viện của các người để đòi!" Quả thực là ngang ngược vô lý, càn quấy, hộ sĩ nghe xong mặt đen lại: "Bệnh viện của chúng tôi không canh giữ người." "Hộ lý nào mà ăn nói như thế?" Người phụ nữ lập tức nổi giận: "Cái gì kêu bệnh viện các người không phải canh giữ người? Tôi xem bệnh viện mấy người chính là bao che, xem cô ta là kẻ có tiền, chúng ta không có tiền, khi dễ chúng ta đúng không?" Hộ lý không lý do gì tự nhiên bị mắng, một bụng tức giận, lập tức phản bác: "Ai khi dễ các người? Có tiền hay không có tiền, bệnh viện chúng tôi không phải là đều đến khám bệnh hay sao? Ai khi dễ các người!" Đại khái thanh âm cao chút, người phụ nữ bị rống ngây ngẩn cả người, ngay sau đó không thuận theo không buông tha, muốn bắt cổ áo blouse trắng của hộ lý, nắm tay bị người nắm lấy, Hứa Nhược Tinh đứng ở trước mặt hộ lý: "Không cần khó xử người khác." "Hay lắm! Đã trở lại?" Người phụ nữ nói giọng trách móc: "Có phải muốn chạy hay không? Tôi nói cho mà biết, tôi biết công ty địa chỉ mấy cô ở đâu, muốn chạy, không có cửa đâu!" Cô điềm nhiên: "Đã có giấy xác nhận sự cố chưa?" Người phụ nữ muốn hất tay Hứa Nhược Tinh ra, quăng hai lần không bứt ra được, sắc mặt ngày càng khó coi: "Sự cố gì? Xác nhận cái gì? Đừng có tranh cãi với tôi cái gì có cái gì chưa, cô nói đi định bồi thường như thế nào? Chồng tôi hiện tại còn nằm treên giường bệnh kìa, không thể động đậy mà đi làm, tổn thất này phải bồi thường cho tôi!" Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Bà muốn bồi thường như thế nào?" Người phụ nữ tựa hồ không ngờ Hứa Nhược Tinh dễ nói chuyện như vậy, xem mắt bốn phía, đôi mắt những người khác đều rơi trên người bà ta, ngay cả hộ lý đều dùng ánh mắt khác thường nhìn bà ta, hơi hơi hé miệng: "Trước hết đền cho chúng tôi tiền thuốc men." "Đúng vậy." Người đàn ông bên cạnh người phụ nữ mở miệng: "Tiền thuốc men phải bồi thường, cũng phải bồi thường tiền công hắn không thể đi làm được, một ngày hai trăm tệ." Những người khác chen lên nói: "Còn có phí chăm sóc." "Còn có phí tổn thất khác đều phải phụ trách!" Đại khái là Hứa Nhược Tinh không hé răng nên đã cho bọn họ tự tin, một đám lá gan cũng lớn, bắt đầu công phu sư tử ngoạm. Tô Nghi đứng ở một bên nhíu mày, Hứa Nhược Tinh cho cô ấy một ánh mắt trấn an, lắc đầu ý bảo Tô Nghi đừng lên tiếng. "Được." Nói ầm ĩ nhao nhao, Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi đều không có mở miệng, những người này đáy lòng bắt đầu bồn chồn, nhưng giả vờ trấn định. "Liền chỉ như vậy. Xác định chưa?" Hứa Nhược Tinh hỏi: "Xác định chỉ có như vậy thôi sao?" Vài người hai mặt nhìn nhau, hoài nghi chính mình, chẳng lẽ vừa mới nói ít quá à? Hứa Nhược Tinh làm ra vẻ bồi thường toàn bộ, ngay cả hộ lý đều nhìn không được: "Chị này, hai người có thể chờ khi nào có giấy xác nhận sự cố rồi chia trách nhiệm cũng được." Người phụ nữ kia nghe thế vội lên tiếng: "Chỉ như vậy!" Sợ nhiều lời thêm một câu Hứa Nhược Tinh sẽ đổi ý. Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Được." Cô nói xong cúi đầu lướt di động, người khác quay đầu nhìn lẫn nhau, bà ta không chịu nổi, hỏi: "Cô làm gì thế?" Hứa Nhược Tinh nói: "Tôi tra xem lừa gạt tống tiền, sẽ bị phán tù mấy năm." Nói xong giương mắt xem mấy người kia: "Giấy xác nhận sự cố còn chưa gửi về, các người không có quyền nói là chúng tôi chịu trách nhiệm toàn bộ, cho dù chúng tôi chịu trách nhiệm toàn bộ, cũng nên do cảnh sát phán định. Vấn đệ bồi thường, cũng nên là cảnh sát và công ty bảo hiểm cùng chúng tôi trao đổi." "Các người không có bất luận chứng cứ gì, giấy xác nhận sự cố cũng chưa có, lại đưa ra đòi bồi thường. Hơn nữa đưa ra yêu cầu bồi thường nhiều thứ như vậy, đã cấu thành tội xảo trá tống tiền, chính là ba năm tù..." Vài người sắc mặt sợ hãi, bà ta nuốt nước miếng: "Cô đừng có hù dọa người!" "Tôi sẽ không hù dọa ai, nếu bà có yêu cầu, tôi có thể giới thiệu cho bà một luật sư." Cô nói nghiêm túc lại đứng đắn, những người khác thật đúng là không dám tiếp tục nói thêm lời nào, ngay cả hộ lý vừa mới tức giận cũng cúi đầu cười, cùng đồng nghiệp nói với Tô Nghi: "Tô tiểu thư, ngày mai còn phải làm kiểm tra lại một lần nữa." Tô Nghi gật đầu cùng hộ lý vào cửa. Hộ sĩ thông báo một ít việc, Tô Nghi ngày mai phải lấy máu, 6 giờ rưỡi, còn có một ít kiểm tra phụ nữa, hộ sĩ cầm đơn đưa cho Tô Nghi, không quên khen Hứa Nhược Tinh: "Tô tiểu thư, vợ của chị thật lợi hại." Mấy người nhà đó, từ năm viện đến bây giờ, vẫn luôn thương lượng làm thế nào để đòi bồi thường, ngay cả người bệnh đều không chăm sóc tới nơi tới chốn, các cô sớm nhìn không thuận mắt, cũng không thể nhiều lời. Còn lo lắng Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh không thể nói lý với bọn họ, có thế bị người ta làm quá hay không. Không nghĩ tới Hứa Nhược Tinh dễ như trở bàn tay giải quyết bọn họ, còn khiến bọn họ sợ hãi im miệng. Quá lợi hại. Tô Nghi nghe được các cô khen Hứa Nhược Tinh trong lòng cảm thấy sung sướng. Hứa Nhược Tinh đẩy cửa ra bước vào, hộ lý liền chào hỏi xong đi ra ngoài, Tô Nghi ngồi ở trên giường bệnh, ánh mắt rơi vào trên người cô, không e dè nhìn. Hứa Nhược Tinh không biết ra sao: "Làm sao vậy?" "Vừa rồi các cô ấy đang khen chị." Tô Nghi vỗ vỗ vị trí bên người, ý bảo Hứa Nhược Tinh ngồi xuống, Hứa Nhược Tinh ngồi ở bên người cô, Tô Nghi giương mắt, bốn mắt nhìn nhau, cười: "Em cũng muốn khen chị." Nói xong không đợi Hứa Nhược Tinh phản ứng lại, Tô nghi hơi nghiêng người, tới gần Hứa Nhược Tinh, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Hứa Nhược Tinh, môi dán lên gương mặt, hôn một cái. ___ Tô Nghi: Làm chuyện tốt cần phải được khen thưởng. Hứa Nhược Tinh: Lại khen thêm một chút. Tô Nghi:....
« Trước Sau »