Nhân Gian Tham Niệm
Chương 127: Ngôi sao nhỏ (Phiên ngoại)
Lê Thần nhờ bị bệnh mà có thể bá chiếm Tô Ngộ Nhiễm hai ngày. Ngày thứ ba là đêm 30, cô cùng Tô Ngộ Nhiễm về nhà ăn cơm, sau khi ăn xong ở Tô gia lại ngủ lại một đêm. Lê Thần bị em gái kéo đi chơi trò chơi đến nửa đêm cho đến khi mệt rã rời, vẫn là Tô Ngộ Nhiễm bảo em ấy đi về ngủ mới giải phóng được Lê Thần.
Lê Thần muốn cùng Tô Ngộ Nhiễm vào phòng, nhưng ở Tô gia, cô vẫn là ngoan ngoãn đi vào phòng cho khách.
Ngày hôm sau chúc tết, Tô Ngộ Nhiễm không thích nói chuyện phiếm, cùng người thân thích nói cũng không nhiều lắm, liền lái xe dẫn theo Lê Thần cùng em gái đi trung tâm thành phố.
Trung tâm thành phố không có người, trung tâm thương mại yên tĩnh, hai người đi dạo nửa ngày, cuối cùng chọn một tiệm trà sữa ngồi xuống, em nói: "Chị ơi, sao em cảm thấy có gì lạ lạ giữa chị và cô?"
Lê Thần liếc: "Trẻ con hỏi cái gì?"
Em nói thầm: "Em mới không phải trẻ con!"
Nói xong một đầu chui vào trong tiệm quần áo bên cạnh, Lê Thần ở phía sau lặng lẽ dắt tay Tô Ngộ Nhiễm. Tô Ngộ Nhiễm tránh thoát, Lê Thần quyết không buông ra, lòng bàn tay nóng lên, nắm chặt.
Sau khi cho em đi chơi xong đã là buổi chiều, hai người đưa em trở về. Lê Thần nói mệt mỏi muốn về nhà nghỉ ngơi, Tô Ngộ Nhiễm để cô dựa vào, lái xe đưa cô trở về.
Chỉ là vừa đưa về, chính là hai ngày không về Tô Gia.
Tô Ngộ Nhiễm trở về chỉ có 7 ngày, có sáu ngày là ở bên cạnh Lê Thần, đưa Tô Ngộ Nhiễm đi sân bay, Lê Thần luyến tiếc, nhưng cũng không nhiều lời, nhìn Tô Ngộ Nhiễm: "Tháng sau có thời gian, em đi thăm chị."
"Đã biết."
"Tới rồi gọi điện thoại cho em, không cần thức đêm, không cần quá mệt mỏi, nếu."
Tô Ngộ Nhiễm nhéo nhéo tay Lê Thần: "Biết mà!"
Lê Thần buồn buồn, không nói nữa, đưa Tô Ngộ Nhiễm vào sân bay, sau khi tiễn Tô Ngộ Nhiễm đi cô cũng không về nhà nghỉ ngơi, trực tiếp đi công ty, ba ngày sau Hứa Nhược Tinh mới biết Lê Thần tăng ca ngày tết.
Hứa Nhược Tinh buồn cười: "Cậu không sao chứ?"
"Không có việc gì mà." Thoạt nhìn xác thật tinh thần Lê Thần phấn chấn, nhiệt huyết dạt dào.
"Như thế nào tới tăng ca?"
"Ở nhà nhàn rỗi nhàm chán, cậu còn có dự án nào chưa làm không? Tớ giúp cậu xem xét." Nói xong thấy lạ: "Vợ cậu như thế nào không tới?"
"Em ấy đi Desna."
"Đi Desna làm gì?"
"Bận thiết kế."
Không chỉ có bận thiết kế, lại còn có đóng cửa không tiếp khách, trong nhà thư phòng đổi thành phòng thiết kế cho Tô Nghi, sợ sẽ ảnh hưởng tiến độ, cũng không cho Hứa Nhược Tinh đi vào. Có mấy lần Tô Nghi bận đến quên ăn cơm, bị Hứa Nhược Tinh bắt ra tới cưỡng chế ăn cơm nghỉ ngơi, hai ngày này bay đi Desna, nói là có ý tưởng muốn hỏi các tiền bối.
Lê Thần nhìn nhìn: "Vậy cậu không đi theo?"
Hứa Nhược Tinh hỏi lại: "Cậu cũng có đi theo đâu?"
Lê Thần dừng một chút, hai người nhìn lẫn nhau một cái, hơi có chút buồn cười, cuối cùng sớm kết thúc công việc, trở về nhà Hứa Nhược Tinh, đặt cơm hộp, ngồi ở trên ban công câu được câu không vừa trò chuyện vừa ăn.
Lần trước nói chuyện phiếm như vậy, vẫn là Lê Thần tới tìm Hứa Nhược Tinh uống rượu giải sầu.
Hiện tại Lê Thần cũng có thể thoải mái hào phóng nói chuyện tình cảm.
Tô Nghi về nhà hai người còn đang nói chuyện.
"Tớ hôm nay có tiếp một cuộc điện thoại, đều là hỏi chuyện mặt hàng cao cấp, ngày mai tớ đi một chuyến."
Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Tớ bên này cũng có mấy cái, ngày mai tớ chỉnh sửa lại sau đó sẽ gửi cho cậu."
Dòng sản phẩm cao cấp được hoan nghênh hơn nhiều so với hai người tưởng tượng, nhãn hiệu khác đều là trước tổ chức show diễn thời trang, ổn định nhãn hiệu, sau đó mở rộng ra bên ngoài. SX chỉ vừa thả ra tin tức của Cảnh Viên cùng Lam Lâm, liền vô số người chen chúc tới, xuất hiện lần đầu còn không có làm show diễn thời trang nữa, đã mở rộng hiện tượng nghệ sĩ mặc ra ngoài.
Nếu thật chưa từng nghe tới Lam Lâm, còn có thể chưa từng nghe thấy Cảnh Viên sao? Trang phục phải theo người mặc, chẳng sợ đeo cái hoa tai đi trả lời phỏng vấn, ngày hôm sau cùng kiểu dáng ấy cũng sẽ bị mua hết hàng. Lần này dòng sản phẩm cao cấp có lẽ fans không mua được, nhưng không ngại các fans thưởng thức cùng tuyên truyền, lúc trước công ty lo lắng về vấn đề quảng cáo dòng sản phẩm cao cấp, nay đã được giải quyết dễ như trở bàn tay.
"Vậy show diễn thời trang bao giờ tổ chức?"
"Năm sau đi, ngày 5 tháng 3."
Lê Thần cười: "Sinh nhật vợ cậu à."
Hứa Nhược Tinh gật đầu.
"Chúng ta là người đầu tiên trao cho SX sự sống, Tô Nghi là người thứ hai trao cho SX sức sống." Tuy rằng có chút khoa trương, nhưng mà không có Tô Nghi thì sẽ không nhanh như vậy khởi động phát triển dòng sản phẩm cao cấp, không có Tô Nghi cũng không có SX phát triển tốt như vậy.
"Không sai, cậu biết con người của tớ không có khát vọng rộng lớn gì cả, trước kia chính là muốn mua cho cô ấy quần áo mặc cũng không xong." Ấu trĩ, buồn cười, nhưng Lê Thần lúc ban đầu ý niệm thật sự là như vậy: "Sau lại cùng cậu mở SX, tớ học được rất nhiều."
Tô Nghi đứng ở phía sau, nhìn hai người nói chuyện phiếm, cũng không lên tiếng, vẫn là Hứa Nhược Tinh liếc mắt ngắm đến phía sau có người liền quay đầu: "Sao em đã trở lại vậy?"
Nói rõ là chuyến bay buổi chiều ngày mai, vậy mà lại trước tiên về nước.
"Bên kia giải quyết chuyện xong sớm, nên em về luôn."
Thật ra là muốn cho Hứa Nhược Tinh một bất ngờ.
Hứa Nhược Tinh mỉm cười, Lê Thần rất đúng lúc đứng dậy: "Tô Nghi em đừng hiểu lầm, chị tới để tặng quà chúc mừng năm mới."
Tô Nghi giả vờ mặt căng nhìn Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh khẳng định: "Thật đó!"
"Quà chúc mừng năm mới cái gì?"
Lê Thần đứng ở tại chỗ, suy nghĩ vài giây, làm dáng bắn tim cho Tô Nghi: "Năm mới vui vẻ!"
Tô Nghi bị chọc cười, Lê Thần nhanh chóng nói: "Vậy tớ đi về trước đây!"
Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi đưa Lê Thần tới cửa, khép lại cửa, Hứa Nhược Tinh lập tức hỏi: "Như thế nào không nói cho chị biết em trở về?"
Tô Nghi nhìn nhìn: "Bất ngờ!"
Hứa Nhược Tinh cười, xác thật vừa mừng vừa sợ, giây phút cô thấy Tô Nghi còn tưởng rằng nhìn lầm rồi. Hứa Nhược Tinh vừa định ôm Tô Nghi, bị Tô Nghi tránh ra, nói: "Nhưng chị có người bên cạnh rồi!"
Bắt đầu lôi chuyện cũ.
Hứa Nhược Tinh không chịu nổi khi thấy Tô Nghi như vậy, chỉ biết cảm thấy cô ấy vô cùng đáng yêu, trong lòng ngứa ngáy như mèo cào, Hứa Nhược Tinh gọi: "Tô Nghi...."
Tô Nghi không để ý tới, ngồi ở trên sô pha, Hứa Nhược Tinh ngồi xuống bên cạnh, đôi tay ôm lấy Tô Nghi: "Vợ ơi!"
"Ăn chưa?"
Hứa Nhược Tinh gật gật: "Ừm, chị mới vừa nói chuyện với Lê Thần về chuyện sản phẩm cao cấp."
Thật ra Tô Nghi đều nghe được, nói: "Chị đi đọn ban công đi."
Hứa Nhược Tinh ôm Tô Nghi: "Ôm trước đã."
Tô Nghi đẩy Hứa Nhược Tinh: "Đi ra dọn ban công trước!"
Hứa Nhược Tinh bất đắc dĩ không làm được gì khác, đi ra thu dọn ban công, Tô Nghi trở về phòng, Hứa Nhược Tinh dọn dẹp xong lại thấy Tô Nghi lại ôm một chồng tư liệu vào trong phòng, có lẽ là vừa trở về, muốn sửa sang lại thiết kế, cũng không quấy rầy Tô Nghi, chỉ là ở trên sô pha ngồi một lúc rồi đi tắm rửa.
Nước xối lên người, nghĩ đến vừa rồi Tô Nghi đứng ở phòng khách kia, cô vẫn là rất khó bình tĩnh, tắm rửa xong Hứa Nhược Tinh lau tóc ướt đứng ở cửa thư phòng, nhẫn nhịn, gửi tin nhắn cho Tô Nghi.
"Vợ ôi..."
Tô Nghi không trả lời.
Hứa Nhược Tinh gõ cửa, nhẹ giọng gọi: "Tô Nghi?"
Bên trong cánh cửa không có tiếng động, cô đang cảm thấy kỳ quái, mở cánh cửa phòng ra bước vào, bên trong không ai, trên bàn tư liệu sửa sang lại, xếp thành hai chồng, Hứa Nhược Tinh thấy thế nhìn về phía phòng, đèn sáng lên. Hứa Nhược Tinh tắt đèn trong phòng đi ra đóng cửa.
Quay đầu đi vào trong phòng, trên giường có một bóng dáng đang nằm, Hứa Nhược Tinh không ngờ Tô Nghi lại đi ngủ sớm như vậy, cô đi qua, ngồi ở mép giường hỏi: "Làm sao vậy? Có phải ngồi máy bay mệt mỏi quá hay không?"
Người trên giường vẫn chui trong chăn, cũng không nói lời nào, Hứa Nhược Tinh hai giây sau xốc chăn lên, nhìn đến Tô Nghi mặt đỏ bừng, dường như có chút thẹn thùng, cô vừa định nói chuyện, Tô Nghi nói: "Tắt đèn, cho chị xem một món quà."
Hứa Nhược Tinh tò mò: "Món quà gì?"
"Chị tắt đèn trước đi."
Hứa Nhược Tinh nghe lời tắt đèn, Tô Nghi kéo tay Hứa Nhược Tinh vào trong chăn, là xúc cảm trơn mịn, nhưng không phải làn da, hơi mát lạnh, Hứa Nhược Tinh hỏi: "Cái gì vậy?"
Tô Nghi xốc chăn lên, một cái khăn lụa treo ở trên cổ tay Hứa Nhược Tinh, là màu xanh biển, lộ ra ánh sáng mỏng manh, là ánh sáng do ánh đèn chiếu vào vải dệt phản chiếu lại, giống như ánh trăng chiếu rọi lên tơ lụa, xinh đẹp không thể tưởng tượng, mặt trên lập loè rất nhiều ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh.
Ở trong bóng tối, tựa như một dòng ngân hà nho nhỏ.
Thật sự quá thần kỳ.
Hứa Nhược Tinh lần đầu tiên nhìn thấy vải đệt như vậy, nhìn sang Tô Nghi: "Này...."
"Thần kỳ không? Vải dệt do Desna mới nghiên cứu phát minh ra."
Cô vừa nhìn đến, liền nghĩ tới Hứa Nhược Tinh.
"Tuy nhiên giá sản xuất quá cao, sản lượng rất thấp, Desna dùng cho sản phẩm limited." Tô Nghi lần này đi trả giá gấp đôi để mua.
"Chị mới nhìn thấy lần đầu tiên."
"Em cũng là lần đầu tiên."
Cô nói xong kéo tay Hứa Nhược Tinh, quấn khăn lụa từng vòng từng vòng trên cổ tay Hứa Nhược Tinh, thắt ra hình nơ con bướm: "Quà cho chị."
Hứa Nhược Tinh nhìn cô, trong lòng mênh mông, cổ tay hợp với khăn lụa, lướt qua thân người Tô Nghi, ngón tay ấm áp, khăn lụa thấm lạnh. Kích thích cực điểm, Tô Nghi rất nhanh tước vũ khí đầu hàng, nằm ở trong lòng ngực Hứa Nhược Tinh, phát ra âm thanh ái muội mơ hồ.
Đêm dài lâu, quà tặng được sử dụng triệt để, khăn lụa che đôi mắt Tô Nghi, che trước ngực, phủ lên hạt đậu đỏ, Hứa Nhược Tinh cắn lên cách lớp khăn lụa, dường như cắn đi một mảnh ngân hà.
Cuối cùng dải khăn lụa gắt gao buộc chặt đôi tay Hứa Nhược Tinh, bị Tô Nghi đẩy qua đỉnh đầu, không thể động đậy.
Một mùa đông, nhưng trải qua ấm áp như vậy.
Đầu tháng ba, dòng sản phẩm cao cấp của SX tiêu thụ rất tốt, thành dòng sản phẩm mới mà mọi người trong giới đều biết, đều muốn đến tham gia show diễn thời trang. Cuối cùng Hứa Nhược Tinh cùng Lê Thần quyết định ra danh sách mời, ngay cả truyền thông cũng nghe được thông tin, theo sát hoạt động show diễn thời trang lần này.
Hậu trường, nhóm người mẫu đang diễn tập mới vừa nghỉ ngơi, phóng viên tiếp nước cho mọi người, dò hỏi: "Các chị, nghe nói lần này trừ bỏ dòng sản phẩm cao cấp ra, còn có một sản phẩm đặc biệt?"
Người mẫu sôi nổi nói: "Tôi cũng nghe nói, là Tô tổng giám tự mình thiết kế, nghe nói mất hơn một tháng thời gian."
"Là bộ đặt trước quầy triển lãm đó sao?"
"Đúng đúng đúng, chính là bộ đó!"
Sản phẩm đặc biệt sẽ không bán, chỉ lấy ra trưng bày, hiện đặt ở phòng triển lãm số 1, không có chìa khóa trong phòng triển lãm sẽ không vào được, phóng viên đứng ở bên ngoài phòng triển lãm, xa xa nhìn một cái.
Đại sảnh phòng triển lãm số 1, có đặt một bộ lễ phục, váy dài màu xanh nước biển chạm đất, ngôi sao cùng vải dệt hòa hợp thành một thể, đơn giản cùng quý phái hòa hợp làm một, nổi bật lên vẻ đẹp khó nói thành lời.
Số quầy triển lãm: [SX đồ cất giữ số 001], tên: 'Ngôi sao nhỏ', nhà thiết kế: [Tô Nghi]
Ghi chú: Xin gửi tặng bản thiết kế cho người tôi yêu nhất - Hứa Nhược Tinh.
{TOÀN VĂN HOÀN}
*******************************************************
Tô Nghi đi công tác một tuần, lại trở về trước hai ngày, muốn cho Hứa Nhược Tinh một bất ngờ, biết Hứa Nhược Tinh mấy ngày nay tăng ca mệt mỏi, cố ý để Hứa Nhược Tinh đêm nay sớm một chút về nhà nghỉ ngơi, chính là đột nhiên xuất hiện, không nghĩ tới về đến nhà, không có ai.
Hứa Nhược Tinh còn chưa trở về.
Trong điện thoại đồng ý với cô sẽ sớm một chút về nhà nghỉ ngơi, lại chỉ là nói để cô yên lòng.
Tô Nghi có hơi tức giận, lúc lái xe đi công ty vẫn luôn căng mặt, đến công ty xong lên thẳng văn phòng của Hứa Nhược Tinh.
Trong văn phòng cũng không có ai.
Cô liền ngồi ở trong văn phòng, ngoài cửa chỉ có một thư ký tăng ca, nhìn thấy Tô Nghi sắc mặt như vậy không dám nhiều lời, chỉ là nhân lúc Hứa Nhược Tinh về văn phòng nhỏ giọng nói một câu: "Hứa tổng, Tô tổng giám đã trở lại!"
Hứa Nhược Tinh ngẩn ra: "Khi nào?"
"Ở văn phòng của chị!"
Tim Hứa Nhược Tinh đập thùng thùng hai nhịp, hiển nhiên nhanh hơn so với ngày thường, nhìn về phía thư ký, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Đã biết, em tan làm trước đi."
Thư ký gật đầu: "Vâng."
Thư ký nói xong nhìn về phía Hứa Nhược Tinh, tuy rằng có chút tò mò hai người sẽ nói cái gì, nhưng không dám ở lại thêm, xách túi lên tan làm.
Văn phòng quạnh quẽ không còn ai, Hứa Nhược Tinh ở cửa vài giây, lần đầu tiên cảm thấy căng thẳng khi đẩy ra cửa văn phòng của chính mình.
Là bởi vì cô lừa Tô Nghi.
Tuy rằng cô cũng không phải cố ý, mấy ngày nay làm liên tục, cô vừa mệt vừa buồn ngủ, giữa trưa ở văn phòng nghỉ trưa ngủ bốn năm giờ đồng hồ.
Lê Thần lo lắng cô quá mệt mỏi, làm thư ký không gọi, lúc sau tỉnh lại tinh thần khá hơn nhiều, nhưng sợ Tô Nghi lo lắng, liền nói hôm nay nhất định đúng giờ tan làm, tuyệt đối không tăng ca.
Không nghĩ tới vừa vặn bị bắt quả tang.
Hứa Nhược Tinh đẩy cửa ra, Tô Nghi đứng ở cửa sổ, cúi xuống phía dưới nhìn xem, nay cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh sẫm tới đầu gối, mái tóc xõa ở sau người, thân hình cao gầy vòng eo tinh tế. Từ góc độ của Hứa Nhược Tinh nhìn vào, vừa vặn đến sườn mặt, đón ánh sáng bên ngoài, ánh sáng loang lỗ dừng ở trên lông mi, lúc nháy mắt, lông mi như con bướm bay lượn, dấy lên từng đợt gợn sóng.
Tô Nghi nghe được tiếng động quay đầu, hai mắt thực rõ ràng không vui, Hứa Nhược Tinh tự biết đuối lý, chủ động tiến lên hỏi: "Em về khi nào thế?"
Tô Nghi không để ý.
Hứa Nhược Tinh sờ sờ chóp mũi, thanh thanh giọng nói, gọi: "Tô Nghi!"
Tô Nghi liếc nhìn Hứa Nhược Tinh một cái.
Hứa Nhược Tinh đi qua, đứng ở bên cạnh: "Vợ ơi!"
Giọng gọi mềm mại đi, mang theo lấy lòng. Tô Nghi tuy rằng như cũ mặt lạnh, nhưng ánh mắt cũng dịu đi rất nhiều, cô quay đầu đi, không nói lời nào. Hưa Nhược Tinh từ bên cạnh ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: "Em không để ý tới chịsao?"
Đột nhiên còn có chút cảm giác ủy khuất.
Tô Nghi xoay đầu: "Chị còn ủy khuất?"
"Không có mà!"
"Bảo chị đêm nay không cần tăng ca!"
Nói vừa tức vừa đau lòng, Tô Nghi đi công tác một tuần, người này hận không thể ở lại trong công ty luôn, hai ngày trước trực tiếp không trở về, Hứa Nhược Tinh ỉu xìu phản bác: "Buổi chiều chị ngủ nhiều."
Tô Nghi trừng mắt: "Buổi chiều ngủ nhiều, thì không cần tan làm?"
Tô Nghi hiếm khi nghiêm khắc như thế
Hứa Nhược Tinh lại rất hưởng thụ: "Muốn tan làm!"
Nói xong cúi đầu: "Sớm biết rằng hôm nay em trở về, chị hôm nay không thèm tăng ca!"
Em ấy đi công tác, trở về phòng càng thêm nhớ nhung lại ngủ không ngon, còn không bằng ở công ty tăng ca, đương nhiên lời này cô không nói cho Tô Nghi, chỉ là ôm Tô Nghi dỗ dành: "Đừng nóng giận, được không?"
Rõ ràng là dỗ dành người, cô nói ra nỉ non như tình nhân với nhau, nhả khí như lan, hơi thở phả vào cổ Tô Nghi, cảm giác ngứa ngáy.
Tô Nghi rốt cuộc không giữ được sắc mặt nghiêm khắc, nói: "Lần sau không được như vậy."
Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Vâng!"
Đồng ý thật ra rất nhanh, Tô Nghi lại cảm thấy có chút tức giận, kéo tay Hứa Nhược Tinh lại đây hung hăng cắn một cái.
Hứa Nhược Tinh hừ nhẹ một tiếng, đau cũng không phát ra tiếng vang, Tô Nghi cắn xong lại đau lòng, cảm xúc phức tạp nghẹn ở ngực, vô cùng khó chịu.
Đôi mắt đều đỏ lên.
Hứa Nhược Tinh luyến tiếc: "Vợ ơi!"
Tô Nghi buông tay ra, vén tay áo, nhìn đến dấu răng vừa rồi, bởi vì có tay áo chắn nên không phải rất sâu, chỉ có một dấu vết nhợt nhạt.
"Có đau hay không?"
"Không đau!"
"Lại gạt em?!"
Hứa Nhược Tinh buồn cười: "Đau!"
"Chị xứng đáng"
Hứa Nhược Tinh nhìn Tô Nghi mím môi, nhất thời bật cười.
Tô Nghi quay đầu nhìn, Hứa Nhược Tinh thu hồi lại nụ cười, làm bộ nghiêm túc, nhưng đối diện với đôi mắt trong trẻo của Tô Nghi, không nhịn xuống được ôm Tô Nghi hung hăng hôn một cái.
Tô Nghi dựa lưng lên cửa sổ sát đất, bên cạnh là cây xanh, che đậy một phần ngũ quan, đưa hai tay ôm lấy vai Hứa Nhược Tinh, mượn một nụ hôn, kéo Hứa Nhược Tinh lại gần.
Hứa Nhược Tinh ngậm lấy môi mỏng, nhẹ nhàng cắn mút.
Thật lâu sau, hai người thở hồng hộc.
Tô Nghi rốt cuộc không còn xị mặt, hỏi Hứa Nhược Tinh: "Chị ăn cơm chưa?"
"Em thì sao?"
Tô Nghi cắn môi: "Chưa ạ!"
Hứa Nhược Tinh cười, hai người từ trên bàn trà cầm túi xách rời đi công ty, cơm chiều liền ăn ở dưới lầu, cơm nước xong Tô Nghi hỏi: "Hà Khúc có phải sắp về nước rồi hay không?"
Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Ừm, sắp rồi."
"Em có xem tác phẩm gần đây của cô ấy, được hưởng ứng rất nhiệt liệt, Desna rất muốn giữ cô ấy lại!"
Nhưng Hà Khúc một mực từ chối khéo, mấy công ty khác tạo điều kiện tốt hơn SX rất nhiều, thậm chí đưa ra điều điện gấp đôi SX, Hà Khúc không dao động, lại còn thường xuyên nhắc tới Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi trong buổi phỏng vấn, coi hai người như là mục tiêu phấn đấu.
Hứa Nhược Tinh buông chiếc đũa.
"Đúng rồi, em lần này về còn mang quà về cho chị."
Hứa Nhược Tinh nhìn về phía Tô Nghi: "Quà gì vậy?"
Tô Nghi từ trong túi xách câm một cái hộp, hộp đóng gói quen thuộc, không đợi mở ra Hứa Nhược Tinh đã đoán được, có lẽ là đồng hồ, mấy năm nay Hửa Nhược Tinh đã tích góp một tủ quần áo tình thú cùng đồng hồ, đều là tự tay Tô Nghi thiết kế, có mấy lần liền ghé vào trên người Hứa Nhược Tinh thiết kế, mồ hôi đầm đìa.
Tô Nghi nói như vậy có cảm hứng hơn.
Hứa Nhược Tinh mở hộp ra, quả nhiên là đồng hồ, dây đồng hồ màu lam nhạt, bằng da, mặt đồng hồ có ngôi sao, bên cạnh khắc lại một chữ cái tiếng anh - S, cô cầm lấy đưa cổ tay để Tô Nghi mang lên cho mình.
Về nhà xong tắm rửa đều không tháo xuống.
Tô Nghi tắm rửa xong ngồi ở trước bàn trang điểm sấy tóc ướt, chờ Hứa Nhược Tinh từ trong phòng vệ sinh ra tới cô quay đầu, tóc ướt nửa khô, Tô Nghi buông máy sấy, cô thấy Hứa Nhược Tinh đứng trước mặt, liền đưa chiếc đồng hồ, mang lên cho Hứa Nhược Tinh.
"Buổi tối cũng phải đeo sao?"
"Phải!"
"Sẽ làm đau em."
Tô Nghi rũ mắt: "Vậy chị đừng cử động."
Hứa Nhược Tinh còn muốn nói, bị Tô Nghi Ôm hai má, đôi môi mỏng hôn lên, hương thơm ướt đẫm bao phủ hai người, nồng đậm, si mê.
Hai người ngồi ở trên giường, hai chân Hứa Nhược Tinh đặt ở mép giường, Tô Nghi ngồi ở trên người, nói không cho Hứa Nhược Tinh động đậy, thật sự không cho động, đôi tay Hứa Nhược Tinh chống ở bên cạnh người, hưởng thụ thân người Tô Nghi mềm mại.
Hai người mặc khăn tắm, phía dưới là chân trần, da thịt láng mịn đè ép bên nhau, chạm vào phát ra tia lửa kịch liệt, tia lửa nháy mắt cháy lan ra đồng cỏ, bốc cháy lên hai người.
Tô Nghi làm rất chậm, cô ngồi ở eo Hứa Nhược Tinh, khóa ngồi, khăn tắm nửa rộng mở, lộ ra bụng dưới bằng phăng, bụng dưới cùng đường eo căng chặt, hiện ra đường cong mê người, đôi tay đỡ Hứa Nhược Tinh, hai chân quỳ gối trước Hứa Nhược Tinh, bụng dưới co rút lại, cọ xát thong thả lại mê người.
Khăn tắm của Hứa Nhược Tinh bị kéo ra, da thịt trắng nõn đã sớm bị nhiễm hồng, giọng nói nghẹn nơi cổ họng, cuối cùng là nhịn không được, đôi tay ôm lấy Tô Nghi gọi: "Vợ ơi!"
Tô Nghi nói: "Không cho phép nhúc nhích!"
Thật sự quá bá đạo.
Bụng dưới hơi hơi dùng sức, thân người nghiêng phía trước, nhẹ va chạm, cảm giác tê dại từ xương cụt Hứa Nhược Tinh chui vào sống lưng, không nhịn xuống được, thở nhẹ ra tiếng.
Tô Nghi ngồi ở trên người thân người áp chế, cúi đầu hôn môi Hứa Nhược Tinh.
Đầu lưỡi tràn đầy ngọt ngào, dục vọng như thủy triêu, nháy mắt bao phủ hai người.
Hứa Nhược Tinh bị Tô Nghi đùa nghịch trong lòng như một con mèo, ngứa ngáy khó chịu, bức cô ôm Tô Nghi song song ngã trên giường, tay Tô Nghi thuận theo khăn tắm nửa rộng mở thăm đi vào, như vào chỗ không người, lướt qua núi sông phập phồng, bụng dưới phẳng lì, hoàn toàn đi vào nơi âm u, đầu ngón tay mềm ấm chỉ là khẽ chạm, liền ướt át.
Tô Nghi ghé vào bên tai Hứa Nhược Tinh: "Xem đồng hồ!"
Hứa Nhược Tinh sửng sốt nhìn đồng hồ, nghe được Tô Nghi hỏi: "Nhìn đến chấm đỏ không?"
Ở bên trái ngoài cùng trên mặt đông hồ, một chấm đỏ lập loè, Hứa Nhược Tinh còn chưa kịp hỏi đây là cái gì, liền nhìn đến Tô Nghi rút tay về, ấn bên cạnh đồng hồ một cái: "Cái này là chức năng đúng giờ!"
Hứa Nhược Tinh hơi kinh ngạc, Tô Nghi nói tiếp : "Em đặt nửa giờ!"
Nói xong cô buông tay Hứa Nhược Tinh, một lần nữa hôn môi Hứa Nhược Tinh. Hứa Nhược Tinh muốn hỏi nhưng lời nói bị đứt quãng, đôi môi Tô Nghi hôn lên môi cô, đến cằm, đến cổ thiên nga, môi đảo qua da thịt tràn ngập màu đỏ nhàn nhạt.
Hứa Nhược Tinh bị bắt ngửa đầu, Tô Nghi lột ra khăn tắm trước ngực, khăn tắm chỉ còn che được một mảnh chút ít dưới ngực, còn lại đều rơi trên khăn trải giường.
Tô Nghi một chân chen vào giữa hai chân Hứa Nhược Tinh, dùng đùi nhẹ nhàng cọ xát. Hứa Nhược Tinh đầu óc trống rỗng, đôi tay ôm lấy eo Tô Nghi, đồng hồ lạnh lẽo, dựa vào trên da thịt hai người nóng bỏng, lại không giúp hạ nhiệt độ, ngược lại là lửa cháy đổ thêm dầu.
Tô Nghi vươn một bàn tay kề sát bụng dưới Hứa Nhược Tinh, chơi đùa phía dưới, thân người Hứa Nhược Tinh cong lên phía trước, môi từ trước ngực mút đến cổ, mút đến điểm cao nhất, hơi ngửa đầu, đường nét cằm vẽ ra đường cong hoàn mỹ, đôi môi Tô Nghi kề sát ở phía trên, đầu lưỡi chạm nhẹ qua da thịt. Hứa Nhược Tinh cựa quậy eo, cọ xát đùi Tô Nghi, ngọn lửa nhỏ trong cơ thể mới được làm dịu lại.
Phút chốc, đầu ngón tay Tô Nghi đẩy ra tầng tầng trở ngại.
Hứa Nhược Tinh nhắm mắt.
Mím chặt môi.
Giọng nói khàn khàn.
Tô Nghi thấy thế để sát vào bên tai nói nhỏ thủ thỉ: "Vợ ơi, chúng ta chơi một trò chơi?"
Hứa Nhược Tinh mở mắt ra, đáy mắt mông lung mơ hồi, thanh âm mang theo run rẩy: "Chơi trò gì?"
Ngón tay Tô Nghi dùng sức, tăng tốc, vừa bận rộn vừa nói: "Trước khi đồng hồ đặt giờ vang lên, không được phun ra..."
_______
Truyện đến đây là end rùi nhe, hẹn gặp mọi người ở một bộ truyện khác ⋆૮ ˶ᵔ ᵕ ᵔ˶ ა ౨ৎ˚⟡˖ ࣪