Thanh Bình Nhạc - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 70: Tính kế
« Trước Sau »
Một ngày sau, Hoàng đế biết được Hạ Hầu Phái đêm qua ngủ lại trong nội cung. Hắn liền gọi Hạ Hầu Phái đến, đem cô nhìn trái nhìn phải, rất là sợ hãi than: "Hôm qua lễ Chức Nữ, ta đặc biệt cho ngươi ngươi một ngày nghỉ, ngươi không ở nhà cùng Vương phi, lại ở trong cung hao tổn cả ngày?" Hắn hoài nghi cô có thích Vương phi thật hay không. Hạ Hầu Phái bất đắc dĩ nói: "Nhi quên thời gian, vừa được nghỉ liền chạy vào cung, đến chỗ A nương mới biết là lễ Chức Nữ. Nghĩ Vương phi có thể ngày ngày gặp, A nương lại hồi lâu không thấy, dứt khoát trong chốc lát, ở lại một đêm." Hoàng đế cười ha ha. Cũng không nghi ngờ lời của cô. Hạ Hầu Phái làm việc giỏi giang, Hoàng đế để ở trong mắt. Cùng là một việc, phái cô đi, cô mặc kệ bản thân có lợi hay không, chỉ để ý dồn hết sức lực làm tốt, mọi thứ đối xử như nhau. Việc thuế má như thế, tra xét kẻ tù tội cũng như thế, thật không biết nói tâm tính cô thật tốt, hay là nói cô hiểu chuyện thông minh. Hoàng đế cười cười, vừa nghiêng đầu, lại thấy tám vị Hoàng tử đều ở đây, khó có khi tề tụ, liền dứt khoát cũng gọi Thái tử, hỏi một câu học tập gần đây. Từ Thái Cực điện đi ra, đã gần buổi trưa. Bước ra ngưỡng cửa, dáng tươi cười dào dạt trên mặt Thái tử cùng chư vương liền yếu đi, trong điện bầu không khí hoà hợp tựa như hư ảo, vừa ra khỏi cửa điện trang nghiêm cao lớn liền đột nhiên biến mất. Chư vương làm theo ý mình. Hạ Hầu Thứ bên môi dẫn theo nụ cười nhạt, ánh mắt quét qua mọi nơi, thấy Hạ Hầu Chí đứng sau lưng Thái tử, Hạ Hầu Am hơi gần Hạ Hầu Trung, còn Hạ Hầu Khang đang mặt mày hớn hở mà cùng Thái tử nói qua điển tịch điển cố. Chỉ có Hạ Hầu Cấp cùng Hạ Hầu Phái đứng cuối cùng, cau mày đang nói cái gì. Nghĩ đến Hoàng đế đem ngoại ô thuế má giao cho Hạ Hầu Phái, Hạ Hầu Thứ liền đỏ mắt sinh ghen, chuyện tốt như thế chưa bao giờ rơi vào đầu hắn, Thập nhị lang mới vừa vào triều liền được trọng dụng! Hắn đem ánh mắt từ trên người Hạ Hầu Phái thu hồi, ngoài cười nhưng trong không cười mà hướng Thái tử chắp tay, Thái tử thần sắc lạnh nhạt, hơi gật đầu với hắn, không chỉ đối với hắn, đối với chư vương cũng đều như thế, tỏ ý thoáng qua liền tự đi làm việc của mình. Chỉ có Hạ Hầu Khang bị điển tịch hấp dẫn, Hạ Hầu Chí luôn luôn theo sát Thái tử mới thuận theo Thái tử mà đi. Hạ Hầu Trung rộng lượng mà cười, thấy Bát lang nói cũng chưa từng nói với hắn một câu mà theo sát Thái tử, một bộ dáng cùng hắn phân rõ giới hạn liền cảm thấy rất bực mình. Chẳng qua là hắn có khả năng diễn xuất, trên mặt vẫn đem cấp bậc lễ nghĩa làm đủ, cười híp mắt hỏi Hạ Hầu Thứ đi nơi nào, lại hỏi Hạ Hầu Cấp cùng Hạ Hầu Phái cùng nhau dùng bữa. Hạ Hầu Phái nhất tâm nhị dụng, một mặt cùng Hạ Hầu Cấp nói qua kiến thức ra kinh, một mặt lưu tâm động tĩnh của các huynh trưởng. Chư vương cùng Thái tử mấy năm liên tục đối đầu đấu đá, cho tới bây giờ tình cảm cũng chỉ là miễn cưỡng duy trì, Thái tử, Hạ Hầu Thứ, Hạ Hầu Trung, ba người hoàn toàn là nhìn nhau sinh ghét. Hạ Hầu Chí cùng Hạ Hầu Am chẳng biết lúc nào đã xa cách, 1 theo Thái tử, 1 theo Tấn vương. Hình thành đảng phái giữa các hoàng tử. Hạ Hầu Phái ngẩng đầu nhìn trời, tính toán lúc này đến Trường Thu cung còn có thể kịp dùng bữa, liền cười nói: "Sẽ không, khó được vào cung một chuyến, ta còn phải đi Trường Thu cung phụ giúp mẫu hậu." Hạ Hầu Cấp nghe thấy, y dạng họa hồ lô (làm y như thế): "Ta đi giúp Mẫu phi." Hạ Hầu Trung cũng không phải thật tâm mời bọn hắn, bất quá ở Thái Cực điện làm ra vẻ mà thôi. Lập tức chắp tay từ biệt. Trước Thái Cực điện, mọi người giải tán, Hạ Hầu Phái vô cùng cao hứng mà đi Trường Thu cung. Quá trưa mới xuất cung. Cô không đem mạch nước ngầm mãnh liệt tranh đấu để trong lòng, nhưng đã có người kẹt đến bực mình. Tại bên ngoài, Hạ Hầu Thứ khắc chế, nhưng vừa vào đến phủ Trịnh Vương, miễn cưỡng duy trì vui vẻ đột nhiên quét sạch! Đôi môi khẽ nhếch, dưới khóe miệng âm u, hai mắt tinh quang ngưng tụ, hung dữ giây lát. "Nhị lang đã trở về. Vương phi..." Quản gia chào đón, lời còn chưa nói hết, liền bị Hạ Hầu Thứ khiển trách: "Cút xuống dưới!" Quàn gia sững sờ, cúi đầu lui đến một bên, khom người chắp tay, để Hạ Hầu Thứ đi qua mới đứng thẳng dậy. Hạ Hầu Thứ đi nhanh vào thư phòng, đuổi nô bộc hầu hạ ra, ở bên trong hờn dỗi. Toàn bộ phủ Trịnh Vương đều nhỏ giọng, nô bộc đi đường đều muôn phần cẩn thận, sợ gây nên tiếng vang sẽ bị Trịnh vương nghe thấy lôi ra đánh chết. Lúc Dương Vi Tai đến, liền thấy một cái phủ Trinh vương ngay ngắn trật tự, nô bộc trong phủ đều nghiêm chỉnh huấn luyện, không dám nhiều lời một chữ, không dám nhìn nhiều một lần. Hắn âm thầm nhẹ gật đầu, đối với việc Trịnh vương trị phủ có chút thoả mãn. "Tướng quân." Quản gia tiến lên chắp tay. "Điện hạ đã hồi phủ?" Dương Vi Tai đáp lễ lại, bình dị gần gũi. "Đã trở về." Quản gia nói. "Sáng nay Thánh nhân gọi Thái tử cùng chư vương, điện hạ trở về, tâm tình thế nào?" Quản gia cười cười, cũng không trả lời, làm tư thế xin mời, dẫn đường phía trước: "Nhị lang ở thư phòng, ngài đi theo ta." Dương Vi Tai biết ý hắn, cũng không lạ, thật ra lại cảm thấy người này dùng được. Phủ Trịnh Vương diện tích rộng lớn, bố cục nghiêm ngặt, mỗi cảnh mỗi vật đều hiện ra cẩn thận tỉ mỉ cổ khí. Vừa đi vừa đánh giá, cuối cùng đã đến bên ngoài thư phòng. Quản gia hướng Dương Vi Tai tỏ ý, liền tiến lên gõ cửa, miệng nói: "Nhị lang, Dương tướng quân đã đến." Bên trong thoáng trầm mặc, một lát liền truyền ra thanh âm Hạ Hầu Thứ trầm thấp: "Mời Dương tướng quân vào nói chuyện." Quản gia đẩy cửa ra, cũng không đi vào, để Dương Vi Tai vượt qua cánh cửa rồi nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa rồi lui ra. Hạ Hầu Thứ ngồi sau thư án, ngẩng đầu nhìn Dương Vi Tai đi tới. Hắn cũng biết chiêu hiền đãi sĩ, giả bộ rộng lượng, không để Dương Vi Tai quá mức khom lưng, vội nói: "Miễn lễ miễn lễ, Dương tướng quân sao lại cùng Cô khách khí? Mau mau ngồi xuống." Dương Vi Tai vừa vào cửa liền biết tâm tình Hạ Hầu Thứ, không cần suy nghĩ cũng biết là sáng nay ở chỗ Hoàng đế không được việc gì. Trên môi hắn có chút cười lạnh, đứng thẳng thân tỏ ra khiêm tốn, tìm chỗ cách Hạ Hầu Thứ khá gần trên ghế dài, ngồi xuống, chậm rãi mở miệng: "Điện hạ tại sao nổi giận đùng đùng?" Vừa nói xong, sắc mặt Hạ Hầu Thứ vừa mới hơi nguội lập tức lại chìm xuống: "Nói đến mất mặt, từ trước đến nay Cô không được phụ hoàng coi trọng. Không bằng lão đại, lão tam thì cũng đành. Nhưng hôm nay, Thập nhị lang cũng muốn cưỡi đến trên đầu Cô!" Dương Vi Tai khó hiểu nói: "Sao Điện hạ nói ra lời ấy? Thánh nhân đối với Điện hạ rõ ràng là yêu mến." Hạ Hầu Thứ lạnh lùng cười cười, tự giễu nói: "Bất quá nhìn thoáng qua mà thôi, cũng được gọi là yêu mến? Đối với Thập nhị lang mới là coi trọng yêu mến!" Nói đến Tần vương, Dương Vi Tai cũng thừa nhận Hoàng đế đối với Tần vương thật sự tốt, hơn nữa Tần vương cũng không chịu thua kém. Nghĩ đến, hắn tiếc nuối cực kỳ, nếu không phải Tần vương không cần hắn, hắn cũng không cần đến hầu hạ đồ vô dụng này. Dương Vi Tai làm ra vẻ giật mình, nhẹ gật đầu, nói: "Đúng là Tần vương đã làm rất tốt việc được giao." Hạ Hầu Thứ càng thêm tối tăm phiền muộn. "Bất quá, cũng là bởi vì Thập Nhị điện hạ có cơ hội mà thôi." Hạ Hầu Thứ thoáng dẹp tức giận. "Nếu giao cho điện hạ, làm sao biết Điện hạ không làm được?" Dương Vi Tai ấm áp trấn an Hạ Hầu Thứ. Hạ Hầu Thứ khẽ nói: "Đúng vậy, không phải Thập nhị lang dựa vào đám thuộc thần thôi sao? Một mình hắn có thể làm được chuyện gì?" Ngôn từ rất là xem thường. Dương Vi Tai đối với hắn cũng xem thường, đáng tiếc loại trừ từng người, hắn chỉ có thể nâng đỡ một cái Trịnh vương. Thái tử cùng Tấn vương đều là cháu ngoại Ngụy thị, hắn cùng với Ngụy Sư có cừu oán, sẽ không nâng đỡ cháu ngoại hắn. Tần vương rất tốt, có Hoàng hậu, có cường viện, đáng tiếc người ta cao ngạo không để ý tới hắn. Còn những người kia, không theo Thái tử cùng Tấn vương thì là không có tâm tranh giành, tính đi tính lại, cũng chỉ còn Trịnh vương. Cũng tốt, Trịnh vương không có đại thần giúp đỡ, chỉ có hắn là tâm phúc, chuyện lớn việc nhỏ, Trịnh vương đều hỏi qua ý kiến của hắn, như thế thuận tiện bài bố rồi. Dương Vi Tai có hào khí chỉ điểm giang sơn, hắn cũng cho rằng mình có bổn sự này. Nhớ lúc trước hắn bất quá cũng chỉ là 1 kẻ cướp chiếm núi làm vua, cuối cùng quyết định thật nhanh nương tựa người, về sau chinh chiến lớn nhỏ mấy trăm trận, đao thật thương thật đánh đến hôm nay. Thiên hạ hôm nay người tài ba như hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, trong đó tuyệt không có Ngụy Sư! Lại nói, hết lần này cho tới lần khác Ngụy Sư bắt hắn thoái vị. Năm đó chuyện Đột Quyết cũng thế, hiện tại quân đồn Quảng Lăng cũng vậy. Có thể nhẫn nại, không thể nhẫn nhục, Dương Vi Tai cảm thấy Hoàng đế giúp Ngụy Sư đoạt công của hắn. Nếu đổi thành kẻ lúc trước làm tướng quân ra trận rồi giờ vào triều làm thừa tướng - Cao Tuyên Thành, thì Dương Vi Tai còn có thể nhận mình không bì kịp lão hồ ly kia, nhưng Ngụy Sư, hắn không phục! Ngụy Sư, bất quá chỉ là có Ngụy hậu che chở, hắn có năng lực gì! Dương Vi Tai hận đến cắn nát chân răng. Ngẫm lại nếu không thể trở về Quảng Lăng, thì không cần nghĩ nữa. Ở kinh sư cũng... có tương lai. Nắm chặt Hạ Hầu Thứ, đầu độc hắn thành một cái tượng gỗ, hắn thích như thế nào loay hoay liền như thế loay hoay. Chỉ cần vừa nghĩ tới Ngụy Sư bên ngoài liều sống liều chết, thật vất vả bình định thiên hạ, vừa hồi kinh liền thấy ngôi vị Hoàng đế không phải muội phu hắn, cũng không phải cháu ngoại hắn. Dương Vi Tai liền có thể cười ra tiếng, đến lúc đó, Ngụy Sư hồi kinh là chui đầu vô lưới! Cho nên tình cành hiện tại, Dương Vi Tai phải cố gắng kìm lại khinh thường, biểu diễn dỗ dành. Hắn ôn nhu nói: "Điện hạ nếu như biết rõ, thì giận dỗi cái gì? Luôn luôn có cơ hội, không nói cái khác, chỉ cần nhìn Thái tử nay còn vững như bàn thạch không? Đừng vội vàng xao động, để Bệ hạ thấy sẽ khiển trách ngài không ổn trọng, về phần phái đi, những việc lẻ tẻ kia nhường cho Thập Nhị điện hạ có làm sao?" Chữ nhường này làm Hạ Hầu Thứ mặt mày hớn hở, bất quá hắn cũng có chút suy nghĩ: "Lẻ tẻ việc nhỏ nhường cho hắn. Nhưng A cha chậm chạp không giao trách nhiệm cho ta, thì ta làm sao lấy được uy tín? Không có uy tín, ai sẽ tới phụ tá ta làm việc lớn?" Dương Vi Tai cười cười, nho nhã như là ẩn sĩ trong núi, không hề có thô lỗ của võ tướng: "Đương nhiên là tranh thủ đại công lao. Theo Điện hạ, Bệ hạ quan tâm nhất là việc nào?" Hạ Hầu Thứ nghĩ: "Sở quốc?" "Đúng vậy, mật báo cuả ta nói Sở đế sắp chết, đang gấp rút lập Thái tử, Thái tử trước kia, vướng vào án khiến Sở đế chán ghét mà vứt bỏ, phế ngay lập tức. Hắn trước mắt sắp băng hà, lại không có thái tử, Chư Tử tranh giành ngươi chết ta sống, đám chất nhi cũng quấy rối. Sở đế khó quyết, nhưng thời gian không đợi người, sắp là đèn cạn dầu rồi." Dương Vi Tai ở Quảng Lăng nhiều năm như vậy, tai mắt không ít, hắn cũng phái mấy cái nội ứng qua Sở quốc. Ánh mắt Hạ Hầu Thứ sáng lên: "Như thế, Sở quốc nhất định loạn, Đại Hạ phải thừa dịp tiến binh." Hắn càng nói càng kích động, một chút nắm chặt ống tay áo Dương Vi Tai, nói: "Dương công! Quảng Lăng tinh binh, đã luyện tốt rồi?" Nghe lời này, Dương Vi Tai một hồi chán ghét, một tay hắn luyện binh, giờ đều là thủ hạ của Ngụy Sư. Cố nén không cam lòng bất bình cùng chán ghét, hắn vui vẻ như gió xuân: "Thần luyện binh, điện hạ yên tâm là được. Nhất định có thể đắc thắng." Đại Sở cũng không còn là Đại Sở ngày xưa quốc phú binh cường nữa rồi, giằng co vài chục năm, đã sớm là núi sông thối rữa. Hạ Hầu Thứ rất thoả mãn, hắn thở dài nói: "Đáng tiếc Dương công đã hồi kinh." Dương Vi Tai vui vẻ phai nhạt: "Hồi kinh thì như thế nào? Thần biết rõ chiến sự, lại nói thật chứ không phải chơi, Thánh nhân muốn xuất binh, nhất định dốc sức làm, không chỉ Quảng Lăng, còn có mặt khác. Tính toán, đại quân sẽ chia làm 3 đường, đồng loạt xuôi nam. Điện hạ phải tranh thủ trở thành chủ soái một đường!" "Chủ soái?" Hạ Hầu Thứ nắm tay, tham lam trong mắt, nhưng một lát sau hắn lại héo xuống, "Cô, chưa bao giờ mang binh." Binh thư không đọc, lý luận suông cũng không, chớ nói chi là làm chủ soái. Dương Vi Tai nói: "Luôn luôn có người cầm binh. Dùng tốt bọn hắn, không phải tốt rồi?" Hôm nay có 8 Hoàng tử, trừ Thái tử, ai cũng chưa từng dẫn binh, nếu Hoàng đế ủy nhiệm Hoàng tử làm chủ soái, chính là để cho bọn hắn đi kiếm công trạng, tất nhiên sẽ phái danh tướng tin cậy phụ tá. Hạ Hầu Thứ cũng nghĩ thế, dẫn binh hắn không làm được, nhưng thuật dùng người hắn biết rõ. Mà hắn có thể nghĩ đến, những người khác cũng nghĩ đến. Hạ Hầu Thứ rất gian nan khổ cực, thở dài: "Chỉ sợ Tấn vương cũng để mắt tới." Cùng Hạ Hầu Trung tranh giành, hắn khó có thể giành thắng lợi, trước mắt còn có thêm cả Hạ Hầu Phái. "Điện hạ tại sao mệt mỏi? Hết sức làm, chưa hẳn không thể thành." Nghe vậy Hạ Hầu Thứ lại đầy tin tưởng, gật đầu nói: "Đúng vậy, lão tam cũng chẳng mạnh hơn ta, hắn thắng chỉ vì có một Mẫu phi giúp hắn vòng quanh." Thấy Dương Vi Tai thoả mãn, Hạ Hầu Thứ lại nghĩ tới một chuyện: "Khanh mới vừa nói Thái tử lúc trước của Sở quốc là thế nào phế? Vướng án? Cụ thể như thế nào? Khanh phân trần với Cô." Nụ cười hài lòng của Dương Vi Tai chưa hoàn toàn triển khai đã thu trở về. Hắn nhìn bộ dạng Hạ Hầu Thứ như nếm mùi ngon, không có tư vị mà đem quá trình phế Thái tử nói một lần. Việc này, hắn cũng không biết rõ, Sở quốc dù sao cũng không phải chỗ mặc cho Đại Hạ qua lại tự nhiên, hắn cũng chỉ biết Sở thái tử bị phế, cụ thể như thế nào thì không biết. Dương Vi Tai cũng chỉ nói những gì hắn biết, đại khái mà nói. Theo hắn, cái chuyện lật đổ Thái tử phí sức lại chẳng có kết quả tốt này để cho Tấn vương đi làm là được rồi, cần gì cuốn vào? Một cái Hoàng tử mơ ước đại vị, bí mật làm cái gì không nói, nhưng bên ngoài càng sạch sẽ càng tốt. Thái tử là chính thống, tất nhiên có người ủng hộ, chống cự Thái tử là chống cự chính thống, cũng là đem dã tâm phơi ra ngoài ánh sáng mặt trời, khiến người phòng bị không nói, còn làm Hoàng đế nghi kỵ. Cần gì? Nếu như Tấn vương đang cố gắng làm suy yếu Đông cung, Trịnh vương chỉ cần không đếm xỉa đến, để mình nhẹ nhàng sung sướng là được rồi, cuốn vào thì có chỗ tốt gì? Dương Vi Tai trầm tư chăm chú nhìn Hạ Hầu Thứ, nói những lời này, Trịnh vương cũng chưa chắc chịu nghe. ======================================== Cuối cùng cũng đã thi xong, mấy ngày nay mình đang đọc bộ Phất huyền thập tam khúc và Chuyện ta không biết. 2 bộ này đợi H đến dài cả cổ:)) phải đến gần gần cuối chuyện mới có. well, cơ mà có là đc rồi đúng k mấy má:)) Review là 2 bộ này khá hay nha, mình thích bộ 'Chuyện ta không biết' hơn vì tình tiết khá là logic mà không rối, đấy cũng là bộ đầu tiên mà mình không cảm thấy ''ác cảm'' với người cũ của nhân vật chính. Còn bộ 'Phất huyền thập tam khúc' thì hợp với bạn nào thích cung đấu. Khiếp khủng lại là lần đầu tiên đọc một bộ âm mưu dài dằng dặc:)))) bối cảnh thời chiến nên nhân vật xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nội tâm tính toán tỉ mỉ.
« Trước Sau »