Thanh Bình Nhạc - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 35: Giải quyết
« Trước Sau »
Ai cũng sẽ không hài lòng khi nhìn thấy con cái tranh chấp, càng không nguyện ý bị người mơ ước vị trí lúc thân thể còn kiện khang. Nhất là ngôi vị hoàng đế! Ai Hoàng đế lên ngôi cách ngày tiên đế mất một ngày, lúc tân đế lên ngôi, hắn đánh vào cấm cung, đem tân đế từ trên ngôi vị lôi xuống. Người có thể làm ra chuyện như vậy, sẽ là một kẻ dễ dàng để người bài bố sao? Tất nhiên sẽ không, hắn có thể hồ đồ, nhưng tuyệt đối là một kẻ lòng dạ ác độc quyết đoán! Khi nhìn rõ chư vương cùng Thái tử đấu sức, Hoàng đế kiên định quyết tâm không thể thả chư vương rời kinh—— thả rời kinh sẽ sinh loạn! Đáng tiếc, Hoàng đế mặc dù có được giang sơn, nhưng cũng không thể nhìn rõ tất cả xó xó xỉnh xỉnh. Cũng nhìn không thấu được ý mỗi người, hắn tuy gọi là Thánh nhân, cũng không thánh minh đến mức biết được tất cả việc, biết được đám đại thần hướng về ai. Bởi vì hắn ngày thường đối với Thái tử quan tâm, Thái tử tiếp xúc với ai hắn hiểu rõ. Nhưng Chư Tử tiếp xúc với ai, hắn đã không rõ ràng rồi. Thái tử muốn cho chư vương lập tức ra trấn, gặp một đám người ăn ý đứng ra phản đối, Hoàng đế mấy chục năm kinh nghiệm chính trị không khó nhìn ra, sau lưng là có người sai khiến. Về phần ai sai khiến có thể là Nhị lang, Tam lang, Lục lang hoặc Bát lang, hoặc là tất cả, tạm nhìn không ra. Cho nên trong mắt hắn, Thái tử đang cùng một đám Hoàng tử tranh giành, hoặc là một đám Hoàng tử đang đối phó Thái tử. Không thể tiếp tục như vậy, Ngụy Hội bôn tẩu cùng triều đình cố hết sức phối hợp đã làm Đột Quyết loạn lên, Suốt Đêm Khả Hãn cùng Đột Lợi Khả mỗi người liên hợp với ba bộ tộc, đại chiến sắp nổ, hai năm khổ tâm tính kế quyết không thể uổng phí! Mà phía nam, Sở đế tuy là có tài trí mưu lược kiệt xuất, nhưng hắn già rồi! Chư Tử không có ai xuất sắc, ngược lại chất tử thì nghe nói có mấy người tự ý dẫn binh tác chiến, kẻ mạnh kẻ yếu liền dễ dàng sinh loạn. Những thứ này đối với Đại Hạ đều là tin tức tốt, không thể để nội bộ bất ổn cho người khác lợi dụng! Suy nghĩ như thế, Hoàng đế liền không muốn nhìn triều đình này lộn xộn, đám đại thần có tư tâm, nhưng đa số đều là hiền giả tài ba, nghìn quân dễ được một tướng khó cầu, giang sơn còn phải dựa vào bọn hắn! Có thể nhịn thì nhịn! Hoàng đế quyết đoán nhúng tay, dẫn dắt tình thế, chư vương đang có xu thế dần dần áp đảo Thái tử. Thái tử phát hiện, liền luống cuống, đám đệ đệ của hắn lại mạnh như vậy, có thể áp đảo hắn? Vội vã cho người đánh trả. Công đường càng thêm chướng khí mù mịt, cái này cùng ước nguyện ban đầu của Hoàng đế khác khá xa, làm hắn rất oán hận. Đầu tiên hận Thái tử ngây thơ, không cùng hắn một lòng, hai hận đám đại thần không nghe lời, biến thành chiến trường chém chém giết giết! Oán hận xong lại phát hiện có không ít người về sau nhằm vào Hạ Hầu Phái, rút cuộc nhịn không được muốn bạo phát. Thời gian này, Thập nhị lang luôn nghe lời, không cho hắn thêm phiền chút nào! Vẫn là Hoàng hậu trấn định bình tĩnh, đã không gợn sóng, còn thay hắn đè xuống không ít hỏi thăm của hậu cung! Ngay cả Thôi thị cũng không có nói gì. Như vậy mà bọn hắn cũng không buông tha! Còn muốn đem Thập nhị lang lên thớt! Như thế nào? Ngại không đủ loạn sao? Hoàng đế bộc phát, thập phần trầm mặc, hắn đầu tiên cùng Thái tử nói chuyện. Vốn là không cần nói, việc trên triều cũng không phải giảng, chỉ dựa vào lĩnh hội. Nhưng trước mắt, không thể không nói rồi. Thái tử ngồi xuống đối diện Hoàng đế, hai mươi tuổi mặt trắng, thiếu niên thanh tú dần dần quá độ thành bình tĩnh. Hoàng đế thấy hắn, lửa giận liền thu lại. Có mấy lời không tốt nói ra, thí dụ như không thể đem đệ đệ của ngươi thả ra kinh, miễn cho bọn hắn sinh loạn, dung túng sinh loạn, cũng dễ dàng dọn dẹp. Đây không phải lời có thể nói. Hoàng đế thấm thía nói: "Ngươi đã có con trai, con gái, không phải tiểu nhi hầu hạ dưới gối ta nữa rồi, mọi thứ ổn trọng, mới có phong độ thái tử." Tuy là giáo huấn, nhưng cũng là một mảnh bảo vệ trong tâm. Thái tử là người ấm áp, nghe Hoàng đế nói như vậy, càng xấu hổ, liền nói: "Nhi hiểu được, khiến A cha hao tổn tâm trí rồi, thật sự bất hiếu." Thấy hắn nhu thuận, Hoàng đế cơn giận còn sót lại cũng tiêu tan, thở dài nói: "Ngươi là Thái tử của ta, ta sao có thể không vì ngươi suy nghĩ, thiên hạ này có một ngày muốn giao vào trong tay ngươi đấy, ngươi phải học được đảm đương, người bên cạnh là trung hay gian, là công là tư, ngươi đều phải phân rõ." Thái tử cúi đầu xuống, đã cảm động đến cực điểm, không ngớt lời đáp ứng, trong lòng cũng muốn không để cho phụ thân thất vọng. Như thế, liền đối với bọn đệ đệ khoan dung chút a. Hắn cũng nghe ra Hoàng đế lời nói hàm nghĩa, hắn nguyên bản không nghĩ đến hạ sát, chẳng qua là muốn cho bọn hắn rời kinh mà thôi. Không uy hiếp đến hắn là được, về phú quý, về tôn trọng, đều để dành cho bọn họ. Trước mắt, Hoàng Đế đem ý tứ biểu lộ ra rồi, Thái tử không đến mức vì việc này mà cùng phụ thân đối nghịch. "Nhi hiểu được, tay chân đồng bào, người thân nhất, nên bảo vệ." Không phải vì vạn bất đắc dĩ, ai muốn ra tay với huynh đệ? Hoàng đế lão làng trấn an, gật đầu nói: "Ngươi biết là tốt rồi." Thái tử bên này xem như đã ổn. Nhưng sự tình cũng không dừng ở đây, còn Hoàng hậu cùng Thập nhị lang, cũng phải cho câu trả lời thỏa đáng. Sáu trăm năm Thôi thị, quan hệ thông gia bạn cũ trải rộng vua và dân, há lại có thể đơn giản đắc tội? Lúc phát hiện có người định nhằm vào Hoàng hậu và Quảng Lăng vương, bất sở vi động Thôi thị đã không muốn ngồi chờ chết nữa rồi. Hoàng hậu cùng Hạ Hầu Phái, phủ không được bất an, dù sao trước mắt cần nhất là ổn định. Hoàng đế cố ý chọn chạng vạng tối mới đi. Đến Trường Thu cung, Hạ Hầu Phái không có ở đây, Hoàng đế liền nói: "Thập nhị lang không có tới? Đi triệu hắn đến. Tối nay ba người chúng ta ăn một bữa cơm." Hoàng hậu biết rõ hắn không có việc gì sẽ không hao tâm tổn trí, hẳn là định nói ra suy nghĩ, liền sai người đi gọi Hạ Hầu Phái tới. Hạ Hầu Phái nhanh chóng tới, chỉ sợ xuất hiện tình huống lần trước, sợ A nương bị Thánh nhân làm bị thương. Cô cơ hồ là chạy đến đấy, đời này cô bị Hoàng hậu dạy phải tác phong nhẹ nhàng, rất nặng dáng điệu, hơn chín năm rồi, đã lâu bước chân chưa nhanh như vậy. Đến Trường Thu cung, thấy Đế hậu ngồi đối diện nhau, cười nhẹ mà nói. Hạ Hầu Phái mới yên tâm, dừng lại bước chân, chỉnh y quan ngay ngắn, mới bình tĩnh đi vào, ung dung bái kiến. Hoàng đế thấy Hạ Hầu Phái liền cao hứng, cười nói: "Ngươi đã đến rồi, đứng lên ngồi đi, phụ mẫu trước mặt, không cần mất tự nhiên." Hạ Hầu Phái liền đứng dậy, tự nhiên mà ngồi vào bên cạnh Hoàng hậu. Hoàng đế cũng không để ý, hỏi cô việc học: "Gần đây học được gì rồi?" Hạ Hầu Phái từng cái nói tới, Hoàng đế khảo thi, cũng đáp được rõ ràng —— chỉ có thật lòng quyết tâm nghiên cứu học vấn mới có thể được như thế. Hoàng đế liền cực kì thoả mãn, Thập nhị lang thông minh là thông minh, ít nhất tâm tư đoan chính, không để người quan tâm. Sau khi ăn xong, ba người trong điện ngồi chơi, ngoài điện màn đêm hạ thấp, sắc trời tối tăm mờ mịt, trong điện ngọn đèn dầu hoà thuận vui vẻ, làm lòng người sinh tình cảm ấm áp. Hạ Hầu Phái vẫn ngồi ở bên hông Hoàng hậu, cung nhân dâng trà đến, cô đứng thẳng dậy tiếp nhận, đưa đến tay hoàng hậu, sau đó lại lấy cho mình. Hoàng đế tất nhiên là thấy được, lại xem cung nhân không có dị sắc, liền biết Thập nhị lang ngày thường chính là như thế. Hiếu thuận, là chuyện tốt. Người hiểu hiếu đạo, thường thường trọng quy tắc. Mấy tháng nay, Hạ Hầu Phái mặc dù không động, Hoàng đế vẫn là tránh không được muốn xem ý nghĩ của cô, liền giống như vô ý hỏi: "Ngươi lớn rồi, sẽ có một ngày muốn rời khỏi phụ mẫu, ngươi đã nghĩ qua, muốn làm cái gì?" Làm người, vô luận cao thấp giá cả thế nào, cũng phải lo liệu sự nghiệp mới có thể cả đời không tầm thường. Hắn hỏi, tựa như phụ thân hỏi nhi tử có lý tưởng gì, nhìn cũng có vẻ quan tâm. Hạ Hầu Phái liền nghĩ, nghĩ một lát, cô nói: "Nhi sinh ra là người của hoàng thất, ngày sau như thế nào, sao có thể chỉ bằng nhi mà định ra?" Nói rất đúng trọng tâm, về sau như thế nào còn không cho phép, cần gì phải gấp gáp. Hoàng đế vẫy tay: "Mặc kệ những thứ này, nói ngươi muốn thế nào." Hoàng hậu lẳng lặng nhìn Hạ Hầu Phái, Hạ Hầu Phái cảm nhận được nàng chăm chú nhìn mình, không có quay đầu, chỉ nhìn Hoàng đế, nói: "Học thơ phú..." So với quốc quân, Hoàng đế thần sắc không thay đổi, trong lòng đã bắt đầu có chút suy nghĩ. Hoàng hậu chẳng qua là lẳng lặng uống trà, nước trà ấm áp, lướt qua dạ dày, thoải mái dễ chịu hợp lòng người. Hạ Hầu Phái tiếp tục nói: "Thi phú rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, khí phách hăng hái, không cần làm Hoàng đế, dựa vào thi phú cũng đủ lưu danh sử xanh. Nhi cho rằng, bất luận làm cái gì, không làm thì thôi, muốn làm liền làm nhân tài kiệt xuất." Nghe được Hạ Hầu Phái chú trọng tài hoa, Hoàng đế thản nhiên, nghe cô muốn làm liền làm nhân tài kiệt xuất, hắn cũng rất khen ngợi, đại trượng phu sinh ra làm người, nên như thế, sợ hãi rụt rè còn ra dạng gì? Nên có chí khí, có đảm đương! Mà, đến cùng vẫn chưa nói muốn làm cái gì a. Hoàng đế đang muốn hỏi lại, liền nghe Hoàng hậu nói: ''Không cần khoác lác.'' Hạ Hầu Phái liền ngại ngùng cười cười, nói: '' Ý muốn mà thôi, phụ mẫu trước mặt, dù nói sai, cũng sẽ không trách nhi.'' Hoàng đế liền tiếp một câu: "Đương nhiên. Ngươi có chí khí liền rất khá." Hạ Hầu Phái vui vẻ càng sâu. Hoàng hậu liền nói: "Thánh nhân không thể chiều nàng, trái có hiền sĩ, phải có tài nhân, thiên hạ rộng lớn, không thể ếch ngồi đáy giếng, tự cho là đúng." Hoàng đế hôm nay đến với tư cách từ phụ, tránh không được nói chuyện với Hạ Hầu Phái. Qua qua lại lại, muốn nói đã chậm. Muốn quay lại hỏi Hạ Hầu Phái tương lai làm gì, lại lộ ra quá mức tận lực. Hoàng đế đành phải tạm để xuống. Đã đến giờ đi ngủ, Hoàng đế nghĩ thầm không cần đi, nghỉ ở nơi này cũng giống nhau. Liền cùng Hạ Hầu Phái nói: "Trời muộn, ngươi ngày mai còn học, đừng để quá muộn. Sớm trở về nghỉ ngơi a." Hạ Hầu Phái nhanh chóng trả lời: "Vâng." Dừng lại một chút, lại ngồi dậy đi đến trước mặt hoàng đế, trịnh trọng thở dài, vẻ mặt quấn quýt, "Nhi đã lâu không thấy A cha, hôm nay gặp được, liền để nhi đưa A cha trở về Tuyên phòng tẫn hiếu đạo." Nhi tử đã nói muốn tẫn hiếu, Hoàng đế còn có thể nói cái gì? Mặt dày mày dạn lưu lại sao? Đành phải ngồi dậy, cùng Hoàng hậu nói: "Canh giờ không còn sớm, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi." Hoàng hậu cũng ngồi dậy, làm bộ đưa hắn ra ngoài: "Thánh nhân cũng như thế, trở về liền không thể thức đêm nhìn tấu chương." Nói cáo từ lẫn nhau qua một lần, Hoàng đế liền đi ra ngoài, Hoàng hậu ở bên cạnh hắn đưa tiễn, Hạ Hầu Phái đi sau lưng bọn họ. Đến ngoài điện đình viện, Hoàng hậu liền dừng bước, quay đầu nhìn Hạ Hầu Phái một lần, Hạ Hầu Phái thừa dịp ban đêm, người bên cạnh không dễ dàng phát giác, hướng Hoàng hậu trừng mắt nhìn, rất nghịch ngợm, Hoàng hậu có chút câu khóe môi, nghiêm túc nói: "Thập nhị lang đưa Thánh nhân, trên đường lưu tâm cước bộ." Lại nhắc nhở cung nhân cẩn thận hầu hạ. Hoàng đế cảm thấy giống như không đúng chỗ nào, nhưng lại thật sự nói không nên lời là không đúng chỗ nào, thấy Hạ Hầu Phái đã đi tới, liền không có nghĩ nữa, nâng bước đi. Hạ Hầu Phái đi theo phía sau hắn, lúc đi ra khỏi tòa cung điện, cô quay đầu thấy ánh trăng sáng tỏ, sau lưng là Hoàng hậu, thân ảnh của nàng ở trong màn đêm, có một loại trong trẻo nhưng lạnh lùng dịu dàng, dường như dung hợp với dòng nước thanh khiết. ==================================== Thấy được mọi người ủng hộ hơn nên hôm nay tui trồi lên post 5 chương nèèèèè
« Trước Sau »